Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 961: Suýt nữa là thành công



Đêm trước vòng chung kết, độ nổi tiếng của Lâm Tiêu như tàu lượn siêu tốc vậy, rơi từ điểm ca3o nhất xuống điểm thấp nhất.

Chẳng những khiến Quý Đường trở tay không kịp, mà Dương2 Liễu Nhi cũng ngớ người.

Dương Liễu Nhi hiểu rất rõ giới này.

Sau khi thử t5ái xuất vài lần không thành, cô ta đã hoàn toàn từ bỏ ý định đó.

Nhưng, cô ta không 4hề từ bỏ ngành giải trí.

Vốn dĩ Lâm Tiêu là một con cờ rất thành công, hình tượng th0ành công, vừa ra mắt đã kéo theo chủ đề.

Người như vậy, trong thời gian ngắn sẽ có thể làm nên chuyện.

Cô ta đã sắp đặt sẵn đường đi nước bước như thế nào sau khi Lâm Tiểu ra mắt một năm.

Dù sao người mang tiếng xấu cũng là Lâm Tiêu, cô ta chỉ việc đứng sau kiếm tiền là được.

Ai ngờ, con cờ Lâm Tiêu còn chưa ra trận đã bị bóp chết từ trong trứng nước.

Hơn nữa, kẻ vạch trần “Chiếc thuyền con” này chắc chắn là người biết tình hình nội bộ, nhưng chưa chắc là người trong giới, vì người trong giới sẽ không vạch trần kĩ càng như vậy.

Dương Liễu Nhi hỏi thăm vài blogger minh quen nổi tiếng trên mạng, nhưng không ai biết “Chiếc thuyền con” là ai.

Cô ta càng thêm tức tối.

Trong giới giải trí không có tin tức nào mà cô ta không biết được.

Buổi chiều, ngoài sân vận động đã có rất nhiều fans tới cổ vũ, bọn họ cầm lightstick của idol mình yêu thích, chờ đợi được vào cổ vũ.

Khác với những fans khác, toàn bộ fans của Lâm Tiêu đều chuyển thành anti-fans.

Bọn họ giơ băng rôn màu trắng đen, trên băng rôn dán ảnh chân dung của Lâm Tiêu, cùng với dòng chữ “Lâm Tiêu cút khỏi giới giải trí”.

“Lâm Tiêu cút khỏi giới giải trí!” “Không thể để loại cứt chuột như Lâm Tiêu làm hỏng toàn bộ chương trình.” “Bà thím Lâm Tiêu không xứng đáng đứng chung sân khấu với các chị gái khác.” “Lâm Tiêu cút đi, Lâm Tiêu cút đi!” Có vài fans thấy đông vui quá cũng cùng hô hào vài câu với anti-fans: “Không công bằng với các chị gái khác, loại người như Lâm Tiêu không nên chiếm hữu tài nguyên của chương trình.” Đến chập tối, khán giả vào trong, sân vận động có sức chứa ba mươi ngàn người lập tức chật kín.

Đúng tám giờ tối, buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu.

Các ngôi sao tiêu chuẩn vừa ca hát vừa nhảy múa trên sân khấu, sức sống bừng bừng.

Chờ đến phiên Lâm Tiêu lên sân khấu, bên dưới khán đài chợt im lặng, thậm chí fans của các nhà khác cũng tự động tắt lightstick, toàn bộ âm lượng của sân vận động đều hạ xuống rất nhiều.

Buổi phát sóng trực tiếp trên mạng còn quá đáng hơn, những câu mắng chửi chiếm hết màn hình, muốn khó nghe cỡ nào cũng có.

Trong chốc lát, “mắng Lâm Tiêu” lập tức trở thành chủ đề nóng hổi, mà chương trình cũng được trao cho cái tên khác là “Chương trình mắng Lâm Tiêu”.

Từ kẻ được vạn người yêu mến, Lâm Tiêu bỗng trở thành kẻ bị vạn người thóa mạ.

Kết quả có thể đoán được, Lâm Tiêu xếp hạng chót, là người đầu tiên bị loại khỏi cuộc thi.

Mà lúc đó, cuộc thi mới chỉ diễn ra được một nửa.

Lúc Lâm Tiêu phát biểu cảm nghĩ cuối cùng vì bị loại, dưới khán đài có rất nhiều que huỳnh quang được ném lên.

Cô ta rơi nước mắt, hỏi: “Lẽ nào tôi không còn tư cách sống tiếp?” “Không!”

“Không!” Khán giả dưới khán đài đồng thanh hộ lên, chưa bao giờ đồng lòng như thế.

Sau đó, Lâm Tiêu vứt micro, xoay người bỏ đi.

Trở vào hậu trường, Lâm Tiêu căm giận nhìn những người xung quanh.

Cố gắng trong nửa năm nay là nỗ lực lớn nhất trong cuộc đời cô ta.

Cô ta không có nền tảng nhảy múa, phải học hỏi nhiều hơn so với các cô gái trẻ tuổi khác.

Cô ta tập luyện chăm chỉ hơn bất cứ ai, khó khăn lắm mới trụ được đến trận chung kết, thế mà lại bị khán giả đâm vào chỗ đau, đuổi xuống sân khấu.

Lâm Tiêu căm thù kẻ lén lút vạch trần kia.

Đón lấy ánh mắt cười nhạo của mọi người, Lâm Tiêu ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình thảm hại trong gương, lệ rơi đầy mặt.

“Ngại quá cô Lâm, phòng trang điểm nhỏ của chúng tôi không chứa nổi nhân vật lớn như cô đầu.

Tốt nhất cô nên di giá đến chỗ khác đi.” Lâm Tiêu ngoảnh lại trừng mắt nhìn sang, không ngờ bây giờ ngay cả một thợ trang điểm nhỏ bé cũng muốn cười nhạo cô ta.

“Đi mau đi, chúng tôi vốn đã không đủ chỗ ngồi trang điểm, cô còn chiếm một chỗ.” Lâm Tiêu đập bàn cái “rầm”, đứng lên đôi co với thợ trang điểm: “Cô là cái thá gì mà dám chỉ trích tôi?” Không ngờ, thợ trang điểm còn chưa phản bác, những nhân viên bên cạnh đã ăn ý đoàn kết với nhau, nhất trí chĩa họng súng về phía Lâm Tiêu.

Thấy thế, Lâm Tiêu hơi hoảng sợ, nhưng không muốn mất mặt chịu thua.

Lúc này, trợ lý vội chạy vào thông báo: “Năm phút sau tất cả lên sân khấu hết nhé.

Nhanh lên nhanh lên, đừng đứng ngẩn ra đó nữa!” Lâm Du chạy đến.

Cô biết Lâm Tiêu rớt đài nên mới cố ý rời khỏi vị trí công tác chạy tới đây.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, quả nhiên là đang cãi vã.

“Sắp lên sân khấu rồi, mau chuẩn bị đi.” Cô bước lên trước, kéo tay Lâm Tiêu, lôi cô ta đi: “Chị đi theo em.” “Đi đâu? Mày đừng kéo tao!” “Vậy chị tự đi theo đi.” “Sao tao phải nghe lời mày?” Lâm Du dừng bước, quay lại nói với cô ta: “Hiện giờ đạo diễn Quý đã mặc kệ chị rồi.

Lát nữa sẽ có ký giả vào hậu trường phỏng vấn, nếu chị không sợ giáp mặt ký giả thì đừng đi theo em.” Lâm Tiêu lập tức im bặt, bây giờ cô ta sợ nhất là ký giả.

“Em nghĩ bây giờ những ký giả đó hứng thú với chị nhất đấy, có lẽ còn quan tâm hơn ai đạt giải quán quân nữa.

Chị muốn chờ bọn họ thật à?” Lâm Tiêu không cam lòng, nhưng vẫn lắc đầu.

“Vậy đừng nói nhảm nữa, mau đi theo em.” Lâm Du còn có việc phải làm.

Vào lúc này mà cô còn có thể nhớ đến Lâm Tiêu, dành cho Lâm Tiểu một căn phòng yên tĩnh để nghỉ ngơi, đã là sự quan tâm lớn nhất với cô ta rồi.

“Nào, chị ngồi đây nghỉ một lát đi.

Hiện giờ không ra khỏi đây được, khi nào cuộc thi kết thúc thì chị tự đi nhé, em còn bận việc.”

“Lâm Du.” Lâm Tiêu gọi cô lại.

“Tao hỏi mày câu cuối cùng, rốt cuộc có phải mày làm không?” Lâm Du hết sức nghiêm túc thề với cô ta: “Nếu em vạch trần chút tin tức nào về chị, ra đường em sẽ bị ô tô đâm chết.” “Thôi đi, ai tin lời thế này chứ!” “Chị tin cũng được, không tin cũng chẳng sao.

Nếu em làm, em sẽ không chổi, còn không phải em làm thì em sẽ không bao giờ chịu oan ức.” Lâm Du nhìn đồng hồ, sốt ruột quay đi: “Em đi đây, chị tự lo nhé.” Lâm Tiêu im lặng nhìn bóng lưng Lâm Du.

Chuyện đến nước này, người đưa tay giúp đỡ cô ta lại chỉ có Lâm Du.

Trong phòng nghỉ rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng nhạc truyền tới từ phía trước.

Lâm Tiêu từ từ ngồi xổm xuống, ôm đầu gối khóc nức nở.

Suýt nữa là cô ta đã thành công rồi, chỉ suýt nữa thôi.

Tại Thành Để, Diệp Thiến Như xem tivi rất vui vẻ.

Lâm Thiển xem phát sóng trực tiếp cùng với mẹ chồng, càng nghĩ càng lo lắng.

Diệp Thiển Như: “Chị cả của con đúng là mất mặt thật, bao nhiêu tuổi rồi mà còn xuất đầu lộ diện.

Không biết mình có bệnh à, không biết quá khứ của mình đen tối cỡ nào sao? Nó không biết câu người sợ nổi danh, heo sợ mập” hả?”

Lâm Thiển gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Du để hỏi thăm tình hình, nhưng không biết khi nào Lâm Du mới trả lời.

Diệp Thiển Như nói tiếp: “Có điều cũng đáng tiếc, nó đang nổi như vậy, chắc chắn là bị người ta ghét rồi.

Mẹ thấy, hơn phân nửa là do học viên nào đó vạch trần.” Lâm Thiển cũng đang điều tra.

Cô gửi ID “Chiếc thuyền con” cho Cố Thành Kiêu, ép anh phải điều tra ra đó là ai trước mười hai giờ.

Diệp Thiến Như vẫn còn lảm nhảm, “Haiz, thật không ngờ, hồi đó Lâm Tiêu là cô gái tốt biết bao, bây giờ lại trở nên thể này, quyến rũ đàn ông thì còn ra thể thống gì nữa.

Tiểu Thiển, con đấy, bớt can thiệp vào chuyện của nó đi nhé, nghe chưa?” “Vâng, mẹ, con biết rồi.” Cô trả lời rất nhanh, nhưng có làm hay không lại là chuyện khác.