*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chị đã nói với em rồi, Lâm Tiêu làm người phát ngôn cho Mina là chuyện nằm trong kế hoạch của chị từ lâu, hà cớ gì em lại phá hoại?” Phan Khả 3Vận chột dạ, “Em...
em đâu có...
Em không hiểu chị đang nói gì.” “Không hiểu? Còn giả vờ trước mặt chị làm gì? Em xem, ban đầ2u hình tượng của Lâm Tiêu rất được ủng hộ, đang phù hợp với hình ảnh thương hiệu của Mina.
Em làm nhiều chuyện như thế, bôi xấu thanh5 danh của Lâm Tiêu không phải tương đương với việc bôi xấu thanh danh của Mina sao?” “Gì cơ?” Phan Khả Vận giật nảy mình, sao lại bị quật ngư4ợc lại chứ? “Người vạch trần Lâm Tiêu không phải em thì còn ai? Đương nhiên, trước mặt Lâm Tiêu, chúng ta nhất định phải dẫn dắt là do Lâm Du0 vạch trần, hiểu chưa?” Đầu óc Phan Khả Vận quá tải.
Lúc ấy, cô ta nghĩ bụng, nhãn hiệu Mina tựa như con của cô ta vậy, cô ta tuyệt đối không thể để cho Lâm Tiêu làm người phát ngôn cho con của cô ta.
Nhưng cô ta lại không thuyết phục được chị họ, vì thế chỉ có thể vạch trần Lâm Tiêu.
Chỉ cần không lọt vào top 3, Lâm Tiêu sẽ mất đi cơ hội làm người phát ngôn cho Mina.
Bây giờ nghĩ lại, cô ta vẫn quá ngây thơ.
Hóa ra, thứ mà chị họ chú trọng không phải danh dự của nhãn hiệu Minh ra sao, mà là kế hoạch của bọn họ.
“Chị hợp tác với Lâm Tiểu mục đích là để đối phó với Lâm Du, con nhỏ ngu xuẩn Lâm Tiểu kia từ đầu đến cuối không biết vị trí của mình, thấy có hi vọng thành danh còn thật sự tưởng mình có thể trở thành ngôi sao nổi tiếng.
Em vạch trần cô ta, đúng lúc để cô ta thấy rõ vị trí của mình, để tránh cho lòng hư vinh của cô ta bành trướng, quên luôn sự hợp tác giữa chúng ta.” Nghe xong, Phan Khả Vận cảm thấy là lạ.
Cô ta lập tức có cảm giác như bị lợi dụng.
Dù chuyện cô ta vạch trần là sự thật, nhưng dù gì cũng là đâm sau lưng người ta, ít nhiều gì cô ta cũng bất an.
Sau khi nhìn thấy Lâm Tiêu rơi lệ rời khỏi sân khấu tại vòng chung kết, lúc ấy cô ta có cảm giác áy náy rất khó diễn tả.
Cô ta vẫn còn quá non nớt, không nghĩ ra được những âm mưu đen tối của chị họ.
Cô ta nghĩ, nếu chị họ đã biết cô ta là người vạch trần, há chẳng phải sẽ mắng cô ta xối xả sao? Những hình như chị họ không tức giận lắm.
“Lâm Tiêu và Lâm Du ở chung nửa năm chẳng có chuyện gì, chị đang phiền não không biết làm sao để chia rẽ quan hệ của hai đứa nó, em vạch trần đúng lúc lắm, phải để Lâm Tiêu nếm mùi bị chèn ép thì cô ta mới vùng lên.” “...” Phan Khả Vận đã mờ mịt từ lâu.
Còn khen mình ư? Dương Liễu Nhi nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô ta, nói tiếp: “Ngồi xuống đi, chị sẽ nói rõ ràng cho em nghe.” Phan Khả Vận ngồi xuống.
Bất giác, cô ta quên mất mục đích đến tìm chị họ của mình, tư duy đều bị chị họ dẫn dắt.
Nhưng cô ta lại không thuyết phục được chị họ, vì thế chỉ có thể vạch trần Lâm Tiêu.
Chỉ cần không lọt vào top 3, Lâm Tiêu sẽ mất đi cơ hội làm người phát ngôn cho Mina.
Bây giờ nghĩ lại, cô ta vẫn quá ngây thơ.
Hóa ra, thứ mà chị họ chú trọng không phải danh dự của nhãn hiệu Minh ra sao, mà là kế hoạch của bọn họ.
Vì kế hoạch của bọn họ, chị họ có thể không quan tâm đến thanh danh của Mina, càng không kiêng dè tác phong của Lâm Tiêu.
Cô ta chỉ cần kế hoạch và danh tiếng của cô ta không sụp đổ là được.
Nói cho cùng, mấy năm qua đi theo Dương Liễu Nhi, Phan Khả Vận không học được tài tính toán tinh túy của cô ta, nhưng có thể đoán được chút ít lòng dạ của cô ta.
Dương Liễu Nhi chính là loại người trong ngoài không đồng nhất, nói một đằng làm một nẻo.
“Chị họ, chị luôn nói kẻ thù của kẻ thù là bạn, nhưng em không hiểu một điều, sau khi các chị đối phó Lâm Du xong thì sao? Không nói đến chuyện anh Đông Quân sẽ không trúng kế, dù bọn họ ly hôn thì anh Đông Quân cũng chỉ có
một, chẳng lẽ chị và Lâm Tiêu muôn chặt anh ấy ra thành hai khúc hay sao?” Nhắc đến Cố Đông Quân, sắc mặt của Dương Liễu Nhi rốt cuộc cũng thay đổi, không còn nhẹ nhàng dịu dàng như trước đó.
“Chị họ, tại sao chị lại cố chấp như vậy? Lâm Tiêu là kẻ điên, chẳng lẽ chị cũng điên rồi sao? Dù...
dù anh Đông Quân ly hôn thì anh ấy cũng có rất nhiều sự lựa chọn khác.
Nếu ly hôn, vậy bây giờ mấy chị làm những chuyện này có ý nghĩa gì chứ?” Dương Liễu Nhi chưa từng nghĩ làm vậy có ý nghĩa gì.
Cô ta chỉ biết rằng, nếu Lâm Du không ngang nhiên nhảy vào cướp đoạt tình yêu của cô ta thì bây giờ bà Cố ở bên cạnh Cố Đông Quân giúp chống dạy con có lẽ là cô ta rồi.
Cô ta nghĩ chắc là cô ta cũng điên rồi, một người buồn chán đến điên, một người cô đơn đến điên.
Nghĩ vậy, Dương Liễu Nhi thu lại vẻ mặt đau khổ, lại nở nụ cười rạng rỡ, chỉ là trong nụ cười đó xen lẫn vẻ mỏi mệt và trống rỗng.
“Chẳng lẽ chỉ vì Cố Đông Quân thôi sao?” Dương Liễu Nhi bỗng hỏi ngược lại, “Năm đó, sự nghiệp của chị như mặt trời ban trưa, bây giờ ngay cả cơ hội tái xuất chị cũng không có.
Vì sao? Còn không phải nhờ Lâm Du và Lâm Thiển ban tặng hay sao? Tại sao bọn nó có gia đình hạnh phúc mỹ mãn, có sự nghiệp vững chắc, còn chị chỉ có thể ngồi như cái xác không hồn lừa mình dối người trong cái quỹ từ thiện này?”.
Phan Khả Vân im lặng.
Cô ta đã từng bất bình vì những chuyện chị họ gặp phải, vừa thấy Lâm Thiển hoặc Lâm Du là muốn xông qua trút giận thay cho chị họ.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, khi đó cô ta đúng là tuổi trẻ vô tri, chị họ chỉ xem cô như khẩu súng mà thôi.
“Hai chị em Lâm Thiển và Lâm Du luôn luôn đối đầu với chúng ta, em cứ khoan dung độ lượng không so đo với bọn nó như vậy sao? Phải biết rằng, ai cũng được voi đòi tiên, hôm nay em nhường nhịn, ngày mai bọn nó sẽ càng làm chuyện quá đáng hơn.
Em quên những gì chị dạy em rồi sao? Em không cần Áo cưới Mina nữa sao?” Ngọn lửa chính nghĩa trong Phan Khả Vận đang cháy lên thì bị câu nói cuối cùng tràn ngập ý ám chỉ của Dương Liễu Nhi tưới tắt ngúm.
Ai có tiền thì người đó là chủ, ít nhất bây giờ là vậy.
“Em phải nhớ, tư liệu đen tối của Lâm Tiêu không riêng gì những điều em vạch trần, trong tay chị còn có rất nhiều, nhưng nếu lần sau em muốn vạch trần thì tốt nhất em nên hỏi ý chị trước, nghe thấy chưa?” Phan Khả Vận ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ.” Sau đó, cô ta nói bằng giọng lấy lòng: “Người khách tha thanh toán phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng phải hủy đơn kia chính là cô Hồ, ba chồng của cô ấy từng dan díu với Lâm Tiêu, bị mẹ chồng cô ấy bắt được, còn có ảnh chụp và video, chính miệng cô ấy nói với em như thế.” Dương Liễu Nhi cười khinh miệt.
Nếu có sự lựa chọn tốt hơn, cô ta cũng không thèm hợp tác với loại người như Lâm Tiêu, “Trong tay chị cũng có không ít chuyện tương tự.
Lâm Tiêu quả dễ sử dụng, không lợi dụng thì tiếc lắm, em hiểu không? Chỉ cần giữ Lâm Tiêu bên mình chẳng khác nào em cầm một khẩu súng trong tay, em bảo cô ta nổ súng lúc nào, cô ta sẽ nổ súng lúc đó.
Em bảo cô ta nổ súng với người nào, cô ta sẽ nổ súng với người đó.
Người nghe lời như vậy, đương nhiên phải kéo về.” “Vậy chị không lo cô ta sẽ nổ súng với chị sao?” Dương Liễu Nhi cười khẩy, “Ha, cô ta không có khả năng đó, càng không có suy nghĩ đó.” Đúng thế, với đầu óc của Lâm Tiêu, chỉ xứng bị người ta đùa giỡn và lợi dụng thôi.
“Trong lòng còn vướng mắc không? Thông suốt chưa?” “Em...” “Còn thắc mắc gì nữa?” “Em mong những chuyện này không ảnh hưởng đến Mina.” “Chị hiểu nỗi lo của em, nhưng Khả Vận à, em phải nghĩ thế này, có tranh luận thì mới có thể nổi tiếng, như làm ngôi sao vậy đó.
Người ngoài sẽ không quan tâm em nổi tiếng thế nào, họ chỉ quan tâm em có nổi tiếng hay không.
Em nói thì em là cái cây rụng tiến, em lu mờ thì em chẳng là cái gì cả, hiểu chưa?” Phan Khả Vận á khẩu không trả lời được, chỉ có thể im lặng gật đầu, “Vâng.”