Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 970: Cô ta thà chết còn hơn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
Với quan điểm của người ngoài cuộc lí trí, cô ta thấy rằng thật ra chị họ là người vô cùng dối trá và ích kỷ.

Đến bây giờ, cô ta thà tin Lâm 3Thiển cũng sẽ không tin chị họ nữa, ít nhất Lâm Thiển là người sống ngay thẳng, cái nào ra cái đó.

Chỉ có điều, trở ngại tiền bạc và trở ngạ2i quyền thể khiến cô ta buộc phải làm việc theo lời dặn của chị họ.

Trong bữa tiệc, Dương Liễu Nhi gửi tin nhắn Wechat tới: “Đừng chỉ lo nói5 chuyện phiếm với những người không liên quan, cố gắng mời rượu nhiều vào.” Lúc ấy, Phan Khả Vân lạnh toát sống lưng, đột nhiên quay đầu tìm kiếm bó4ng dáng của Dương Liễu Nhi.

Phòng tiệc này rộng như vậy, không biết chị họ ẩn thân ở đầu.

“Nhìn Đông nhìn Tây cái gì, chị đang ở phò0ng giám sát.” Phan Khả Vân ngồi ngay ngắn, trán và lưng đều toát mồ hôi lạnh.

“Em thấy Lâm Du và Trịnh Chi Nguyên trò chuyện rôm rả, em không chen vào được.” “Vậy cũng đúng, cứ để bọn họ bồi dưỡng tình cảm trước đi, nhiệm vụ của em là không được để Lâm Du ra về, biết chưa?” “Cô ta muốn đi em cũng không cản được.” Phan Khả Vận rất khó xử, nội tâm của cô ta vẫn đang giằng xé.

“Tập trung vào điện thoại di động của nó, đừng để nó gửi tin nhắn nhờ giúp đỡ.

Những chuyện khác chị và Trịnh Chi Nguyên đã nói xong rồi, chờ bọn họ rời tiệc, em hãy yểm trợ.” Tâm trạng Phan Khả Vận rối bời.

Cô ta đè ngực, muốn ngăn chặn nhịp tim đang đập loạn xạ.

Quả nhiên, kế hoạch của chị họ y chang những gì cô ta đã lường trước.

Thật bẩn thỉu, thật hèn hạ! Trịnh Chi Nguyên vốn đang nghĩ lí do để làm quen với Lâm Du, không ngờ Lâm Du lại là fan của mình, mối quan hệ cứ thế kéo gần lại.

“Không ngờ vẫn còn người yêu thích nhạc của tôi, thật ra tôi đã qua thời nổi tiếng lâu rồi, bây giờ chỉ có thể nhận vài show diễn thương nghiệp, tham gia vài chương trình truyền hình thực tế để duy trì kế sinh nhai thôi.” “Thầy Trịnh đừng nản chí, với tài hoa của thầy, sớm muộn gì cũng nổi tiếng trở lại, chỉ là thấy thiếu cơ hội thôi.” “Cảm ơn cô đã khích lệ để tôi càng có động lực kiên trì làm việc mình thích.

Nào, tôi mời cô một ly.”

Lâm Du đã uống nhiều lắm rồi.

Cô rất ít khi đi xã giao, tửu lượng cũng kém, mới uống mấy ly đã chóng mặt.

Cô từ chối: “Thầy Trịnh, tôi thật sự không thể uống được nữa.” Cô cũng không ngờ một nhạc sĩ trông đàng hoàng như thế mà có thể uống thế kia, lại còn có thể mời rượu thế kia.

Trịnh Chi Nguyên cười, cầm lấy ly rượu của cô, rót nửa ly sang cho mình, để lại nửa ly cho cô, “Vậy tôi uống phụ cô một nửa, chút rượu này cô có thể uống rồi chứ? Tôi vẫn trông cậy vào lời vàng ngọc của cô có thể giúp tôi Đông Sơn tái khởi đấy.” “...” Lâm Du cảm nhận được rõ ràng mình không theo kịp tiết tấu của ông ta, vừa đến đã bị đối phương nắm mũi dắt đi.

“Vâng, thầy Trịnh, thầy tuyệt đối không được từ bỏ con đường âm nhạc này, vẫn còn rất nhiều người yêu thích và ủng hộ thầy đấy.” “Có sự ủng hộ của các cô, tôi nhất định sẽ sáng tác bài hát thật hay, cạn nào.” Lâm Du không từ chối được, lại uống hết nửa ly.

Cô rất ít khi đi xã giao, tửu lượng cũng kém, mới uống mấy ly đã chóng mặt.

Cô từ chối: “Thầy Trịnh, tôi thật sự không thể uống được nữa.” Cô cũng không ngờ một nhạc sĩ trông đàng hoàng như thế mà có thể uống thế kia, lại còn có thể mời rượu thế kia.

Trịnh Chi Nguyên cười, cầm lấy ly rượu của cô, rót nửa ly sang cho mình, để lại nửa ly cho cô, “Vậy tôi uống phụ cô một nửa, chút rượu này cô có thể uống rồi chứ? Tôi vẫn trông cậy vào lời vàng ngọc của cô có thể giúp tôi Đông Sơn tái khởi đấy.” “...” Lâm Du cảm nhận được rõ ràng mình không theo kịp tiết tấu của ông ta, vừa đến đã bị đối phương nắm mũi dắt đi.

“Vâng, thầy Trịnh, thầy tuyệt đối không được từ bỏ con đường âm nhạc này, vẫn còn rất nhiều người yêu thích và ủng hộ thầy đấy.” “Có sự ủng hộ của các cô, tôi nhất định sẽ sáng tác bài hát thật hay, cạn nào.” Lâm Du không từ chối được, lại uống hết nửa ly.

Mùi vị của loại rượu để này nhẹ nhàng, mới uống vào không cảm thấy gì, nhưng sức ngấm sau đó rất mạnh, Lâm Du đã bắt đầu choáng váng.

Thấy ánh mắt cô hơi mơ màng, Trịnh Chi Nguyên liền giả vờ quan tâm hỏi han: “Cô ít uống rượu lắm hả?”

“Vâng.”

“Lát nữa lãnh đạo của các cô sẽ sang đây mời rượu, cô không uống không được đâu.” Lâm Du trở nên chậm chạp hơn rất nhiều, xua tay, “Chắc chắn là tôi không thể uống được nữa, nếu uống nữa, chồng tôi đến sẽ nổi nóng với tôi.” “Cô kết hôn rồi à?” Trịnh Chi Nguyên hơi ngạc nhiên, “Tôi tưởng cô vừa mới tốt nghiệp.” Lâm Du cười, lắc đầu: “Tôi đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, con gái cũng một tuổi rưỡi rồi.” “Cô còn có con?” Trịnh Chi Nguyên càng ngạc nhiên hơn, thậm chí buột miệng thốt lên, “Ôi trời, thật sự không nhận ra là cô đã từng sinh con đấy, từ lúc mới bắt đầu chuyên mục tôi đã chú ý tới cô rồi, tôi còn tưởng cô là thực tập sinh trong đời.” “Thầy quá khen rồi, thầy Trịnh.” Trinh Chi Nguyên lấy ra một chai bia, không nhiều lời liền rót đầy ly cho cô, “Vậy tôi nhất định phải kính có một ly, con cô có người mẹ như cô, nhất định là con bé rất hạnh phúc.” Phan Khả Vân luôn đồng tại lén chú ý đến Trịnh Chi Nguyên, câu này thật sự khiến cô ta buồn nôn, đúng là cái quái gì cũng nói được! Lâm Du sững người, sao lại rót bia cho cô nữa rồi? Nhưng đến khi cô hoàn hồn thì ly bia đã được Trịnh Chi Nguyên nhét vào tay cô, “Tôi...” Thật sự không thể uống được nữa.

“Đây là bia, uống như uống nước vậy, không uống được rượu để thì đổi sang bia, lát nữa lãnh đạo trong đời của các cô tới mời rượu thì cô dùng bia để đối phó.” “Vâng, cảm ơn thầy Trịnh” Đầu óc của Lâm Du đã bắt đầu mơ hồ, thế mà cô lại còn cảm ơn người ta.

“Đừng khách sáo, có tôi chăm sóc cho cô rồi.

Đừng lo, lát nữa tôi sẽ cản rượu giúp cô.

Nào, uống đi.” Quỷ thần xui khiến, bất giác Lâm Du lại bị rót ba ly bia nữa, cái ly không lớn, bia cũng không nhiều, nhưng uống hỗn hợp bia với rượu rất dễ say.

Phan Khả Vận ngồi bên cạnh chỉ có thể sốt ruột trong lòng.

Nếu Lâm Du say ở đây, hậu quả sẽ rất khó lường.

Nhưng chị họ đang nhìn chằm chằm nơi này ở phòng giám sát, cô ta chẳng dám làm gì cả.

Nội tâm của Phan Khả Vân vô cùng giằng xé, bất kể là lí trí hay là đạo đức, cô ta đều cảm thấy không thể hại Lâm Du như thế.

Hai người cũng phải có giới hạn, có một số việc có thể làm, có một số việc không thể làm.

Nếu Lâm Du bị Trịnh Chi Nguyên làm gì, vậy Lâm Du sẽ sống thế nào, anh Đông Quân sẽ sống thế nào? Nhắm mắt lại, Phan Khả Vận đã thấy hình ảnh Tiểu Nguyệt Lượng cầm bánh kẹo chạy về phía cô ta.

“Dì út, ăn kẹo, ăn kẹo.” Lúc sau Tết, Tiểu Nguyệt Lượng vẫn chưa thể nói chuyện lưu loát, nhưng câu “dì út” này gọi rất lanh lảnh xuôi tai.

Cô bé còn giả vờ lấy trái cây trong túi ra đưa cho cô ta ăn, dáng vẻ vừa vụng về lại cố chấp kia cực kì đáng yêu.

Nếu Lâm Du xảy ra chuyện thì sẽ là tai họa ngập đầu với hạnh phúc của cả nhà ba người bọn họ.

Dù không nể mặt Tiểu Nguyệt Lượng thì cô ta cũng không đành lòng nhìn Lâm Du bị sắp đặt và bị hãm hại.

Nghĩ thế, Phan Khả Vận run rẩy bấm điện thoại di động: “Anh Đông Quân, bây giờ anh đang ở đâu?” “Ở nhà, sao thế?” “Em đang đi xã giao với chị dâu.” “Ừ, anh có nghe cô ấy nói, sắp xong chưa?” “Vẫn chưa, lát nữa anh sẽ tới đón chị dâu hả?” “Ừ, em có người đón không, nếu không thì đi với vợ chồng anh luôn đi, vợ chồng anh đưa em về Phan Khả Vân liếc nhìn nụ cười đắc ý khi sắp thuận lợi bắt được con mồi trên mặt Trịnh Chi Nguyên, nghĩ thầm: Nếu cô ta bị một lão mập xấu xí như vậy cưỡng hiếp, cô ta thà chết còn hơn.