*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Đông Quân không trả lời, thậm chí không thèm nhìn cô ta lấy một lần, tựa như vứt bỏ rác rưởi hết sức ghê tởm, bỏ mặc cô ta trên đư3ờng, nghênh ngang lái xe rời đi. Dương Liễu Nhi nhìn đuôi xe đi xa dần, mắt ướt nhòe, tim như bị khoét rỗng.
Gì chứ, hai người đàn ông? “May quá, may quá, hôm nay đúng là sợ chuyện không đâu.” Ng0ười quản lý vừa trở vào, vừa gọi điện báo lại với cấp trên: “Tổng giám đốc Trần, đúng là vở kịch vui.
Đúng đúng đúng, ngài không nghe lầm đầu, chính là vậy đấy.” Dương Liễu Nhi ngớ người đứng yên tại chỗ, tâm trạng rối bời.
Cô ta nhìn thấy nhân viên khách sạn xúm lại bàn tán cười cợt về chuyện này.
Vậy nên, vừa rồi cô đuổi theo Cố Đông Quân nói nhiều như vậy, bọn họ đều coi là đang nghe chuyện cười sao? Bây giờ Dương Liễu Nhi mới nhận ra tất cả kế hoạch của mình đã bị bại lộ.
“Phan Khả Vận, uổng công tạo tin tưởng mày, đối xử tốt với mày.
Không ngờ, người đâm sau lưng tao lại là mày!” Dương Liễu Nhi vô cùng tức giận, siết chặt hai nắm tay lại, cơ mặt dữ tợn đến đáng sợ: “Giỏi lắm em họ của chị, hay lắm, mày chờ đó cho tao!”
Cố Thành Kiêu vốn đang điều tra đường dây vụ án của Lâm Tiêu và Dương Liễu Nhi.
Anh vẫn còn hoãn lại vụ Lâm Tiêu xúi giục Lam Cúc bỏ thuốc vào thức ăn của Lâm Du là vì anh muốn thả dây dài câu cá lớn.
Thật ra nhóm của Cố Thành Kiêu đã sớm theo dõi Dương Liễu Nhi.
Nhưng Dương Liễu Nhi quả thật là ung nhọt ẩn sâu trong giới giải trí, lợi dụng quỹ từ thiện làm rất nhiều chuyện không thể công khai, rất xảo quyệt, làm việc lại bí mật, không để lại bất cứ manh mối gì, vậy nên tiến độ điều tra của bọn họ vô cùng chậm chạp.
Vụ này đúng lúc là bước đột phá.
Nhưng đồng thời cũng khiến bọn họ bị bại lộ.
Trịnh Chi Nguyên bị đưa vào Dã Lang, ông ta khăng khăng nói mình không làm chuyện gì phạm pháp, khẳng định đây chỉ là chuyện của một mình ông ta, không liên quan đến người khác.
Ngụy Nam là người thô lỗ, anh túm lấy cổ áo ông ta, suýt nữa đã đánh, “Mẹ nó, ông có phải đàn ông không, nói sự thật khó khăn đến thế à?” Trịnh Chi Nguyên bị hormone nam tính của anh mê hoặc, vẻ mặt ngây ngất: “Tới đây, đánh tôi đi, đánh chỗ này này, đánh mạnh vào!” Má, bị gay trêu ghẹo rồi!!! Ngụy Nam vội buông tay, than thẩm coi như hôm nay gặp phải thằng điên.
Sau khi thẩm vấn xong, Trịnh Chi Nguyên và bạn trai của ông ta được thả ra.
Cố Thành Kiêu buộc phải thả người.
Cao Kỳ Khâm: “Lão Đại, Dương Liễu Nhi trông như cô gái yếu đuối nhưng lại mưu kế tinh vi, lòng dạ và thủ đoạn đều cao tay hơn bất kì ai.
Chúng ta tưởng vụ này là bước đột phá, nhưng thật ra lại là bứt dây đồng rừng.” Tổng Cảnh Du: “Đúng vậy đấy lão Đại, tôi làm nghề này nhiều năm rồi mà chưa từng gặp vụ án nào khó giải quyết như vụ này, manh mối còn ít hơn cả vụ của Kim Bách Minh nữa, làm sao điều tra đây?” Ngụy Nam vẫn còn đang trong trạng thái căm tức vì bị gay trêu ghẹo: “Người trong giới giải trí không phải diễn viên thì cũng là lũ điện.
Nếu còn tiếp tục đi theo như con ruồi không đầu, chắc tôi cũng điên mất.” Quả thật vụ án này không giống với những vụ án mà họ từng điều tra trước đây.
Bản thân họ không quen thuộc với giới giải trí, mãi mãi chỉ nhìn thấy vẻ vinh quang đẹp đẽ, còn cái không nhìn thấy đều là yêu ma quỷ quái.
Cố Thành Kiêu trầm mặt, lật xem bản khẩu cùng tỉ mỉ của Trịnh Chi Nguyên.
Chuyện này khó ở chỗ ai cũng biết rõ kẻ giở trò sau lưng là Dương Liễu Nhi, nhưng làm cách nào cũng không nắm được điểm yếu của cô ta.
Quan hệ bạn bè của Trịnh Chi Nguyên là vấn đề riêng tư, bọn họ không thể định tội ông ta chỉ vì ông ta thuê phòng với bạn trai được.
Cao Kỳ Khâm không cam lòng, nói: “Đáng giận nhất là chúng ta đã bứt dây đồng rừng.
Hiện giờ chắc chắn Dương Liễu Nhi đã biết chúng ta đang điều tra cô ta.
Chúng ta bí mật điều tra cũng không tìm được chứng cứ phạm tội của cô ta.
Giờ chúng ta bị lộ, với toan tính của cô ta, e rằng chúng ta sẽ càng khó tìm được chứng cứ hơn.
Lão Đại, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?” Cố Thành Kiêu hít sâu, bỗng nhiên bỏ bản khẩu cung xuống bàn, vòng hai tay ra sau gáy, nhàn nhã vươn vai: “Nghỉ lễ thôi!” “2” Mọi người ngạc nhiên.
“Hai người nhân dịp này về nhà ở bên vợ con nhiều một chút.
Anh, nói anh đấy Ngụy Nam, không phải bảo muốn kết hôn sao? Trước đây anh bảo không có thời gian, nhân dịp này hãy làm chuyện cần làm đi.” Phòng họp lặng ngắt như tờ, không ai dám đáp lại.
“Tôi nói thật đấy, tôi cũng muốn sắp xếp dẫn người nhà đi ngắm non sông đất nước tươi đẹp.”
Cố Thành Kiêu nhìn dáng vẻ ngu ngơ của bọn họ, nghiêm nghị nói: “Nếu đã bứt dây đồng rừng, vậy trước tiên cứ để cô ta lơ là cảnh giác.
Anh Nam, chờ thiệp mừng của anh đấy.” Ngụy Nam đứng nghiêm chào, trang trọng kính cẩn nói: “Rõ, lão Đại, nhất định sẽ không để anh đợi lâu!” Cố Thành Kiêu bật cười rồi bước tới chỗ Phạm Dương Mộc vẫn luôn im lặng: “Đã có kết quả rồi, cấp trên đã công nhận việc làm của anh, nhưng dù sao anh cũng phạm tội giết người, vì vậy, phạt anh chịu giám sát hai năm trong đội.” Phạm Dương Mộc ngạc nhiên nhìn Cố Thành Kiêu.
Thật ra, Cố Thành Kiêu cũng chỉ biết sớm hơn bọn họ năm phút mà thôi, bản thân anh cũng rất kích động.
“Chúc mừng anh, kỳ hạn hai năm chịu giám sát trong đội đã hết.
Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, đồng chí Phạm Dương Mộc chính thức được phục chức, hoan nghênh anh trở về đơn vị.”
Phạm Dương Mộc còn chưa kịp hoàn hồn, các anh em đã nhao nhao vỗ tay, những tiếng chúc mừng thật lòng bủa vây lấy anh.
Quá trình này quá dài, dù Cố Thành Kiêu nhiều lần chính tai nghe được kết quả tốt, nhưng anh vẫn không yên tâm.
Ngày nào chưa có văn bản chính thức, thì ngày đó anh chưa yên lòng.
Cố Thành Kiêu trịnh trọng trao văn bản cho Phạm Dương Mộc: “Anh mau đến nhà họ Trịnh cầu hôn đi, nếu còn không đi, Trịnh Tử Tuấn sẽ trừng anh đến chết, còn hai ông bà nhà họ Trịnh cũng sẽ oán hận anh đến chết vì tội làm trễ nải chuyện chung thân đại sự của con gái họ.” Phạm Dương Mộc mấp máy môi, run rẩy nhận lấy văn bản.
Với anh, đây chính là liều thuốc an thần.
Anh đã đợi kết quả này lâu lắm rồi.
Cấp trên vẫn luôn ngờ vực việc làm trong quá khứ của anh.
Nếu không nhờ Cố Thành Kiêu bảo lãnh và toàn bộ đồng đội ủng hộ, e rằng anh không thể chống chọi đến hôm nay.