Quyết định sai lầm, nông nổi của một người có địa vị sẽ khiến nhiều sinh mệnh vô tội chết đi. Cũng giống như một người đi sai một bước cờ, sai một li đi một dặm, sau cùng coi như thua toàn ván.
Một lúc sau, Tiếu Trọng Chi từ từ rút kiếm, chỉ trong nháy mắt, ngài đã chặt đứt sợi xích ở chân Trần Thủ, cũng tháo đi tất cả mọi gông cùm, lại cởi chiếc áo choàng của mình ra, ném cho Trần Thủ nói “Mau khoác nó lên, ta sẽ đưa ngài ra ngoài.”
“Tiếu Trọng Chi? Cho dù ngươi có thả ta, ta cũng không tha mạng cho các ngươi đâu.”
Ánh mắt Tiếu Trọng Chi hiện rõ sự thống khổ tột cùng. Tất cả mọi thứ, đã không còn giống như mong muốn ban đầu của ngài. Nhưng việc đã làm thì phải chấp nhận gánh chịu hậu quả…
Sau khi thả Trần Thủ ra, Tiếu Trọng Chi lại cho chàng ít ngân lượng cùng một con ngựa tốt. Từ đây về kinh thành, nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng.
Lúc Tiếu Trọng Chi quay về, thấy lão tướng gia đang ngồi đợi trong chính đường, ảo não lên tiếng “Trọng Chi, trái tim con quá mềm yếu.”
Ánh mắt Tiếu Trọng Chi ảm đạm, ngờ nghệch, từ từ quỳ xuống trước mặt phụ thân “Phụ thân, có phải chúng ta đã làm sai không?”
“Chúng ta không làm gì sai hết. Ngày nay, tân hoàng xử lí triều chính rất được lòng các vị đại thần, ai nấy tán thưởng không ngớt khiến cho ta cảm thấy vô cùng thanh thản. Cho dù bây giờ bắt ta phải chết, coi như ta cũng nhắm mắt an lòng.”
Tiếu Trọng Chi cúi đầu, có lời muốn nói mà cứ thấy khó mở miệng. Thôi vậy, cứ để phụ thân an lòng mà ra đi.
“Phụ thân biết, những tướng sỹ dưới trướng của con chết đi là một chuyện hoàn toàn bất ngờ. Rốt cuộc là ai, trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể giết chết toàn bộ quân lính, hơn nữa trên người còn không hề có chút thương tích, thậm chí ngay đến vết tích của sự giằng co cũng không có… Điều này thực khiến ta nghĩ mãi không ra. Trên đất Bắc Uyển này, là ai mà lại bản lĩnh cao cường đến vậy?”
Tiếu Trọng Chi mơ màng nghĩ tới một người. Thế nhưng, suy đi nghĩ lại thì cảm thấy không thể nào, Hoàng Phủ Dịch trước nay không lạm sát người vô tội.
Lúc này, lão tướng gia nở nụ cười, tiếp tục nói thêm “Chân tướng của vụ việc đêm đó chẳng còn quan trọng. Bây giờ, cho dù Mộ Dung Cảnh có quay về thì cũng chẳng thay đổi được cục diện. Trọng Chi, con nhất định phải sống khỏe mạnh, cùng tân hoàng giữ vững giang sơn. Ta nhận được tin, Nam Man đang bận lo nội loạn, trong thời gian ngắn sẽ không phát động chiến tranh đâu.”
Tiếu Trọng Chi nhanh chóng lấy ống trúc buộc dưới chân chim, không mở ra mà dâng lên cho phụ thân.
Lão tướng gia rút hai bức thư nhỏ bên trong ra. Mãi đến khi đọc, ngài vẫn không động tay lên giấy viết thư đó.
Tiếu Trọng Chi biết, ống trúc bên ngoài vô hại, chỉ có giấy viết thư đã được bôi đầy kịch độc. Kẻ không biết đụng vào nhất định sẽ chết.
Sau khi lão tướng gia đọc nội dung bức thư, liền bất giác chau mày nói “Tư Mã Lạc vẫn chưa chết? Lúc đó, hắn cũng ở trong phòng đặt xác. Nếu hắn chưa chết vậy thì Mộ Dung Cảnh chắc chắn sẽ còn sống. Chỉ có điều tại sao đến giờ Mộ Dung Cảnh vẫn chưa xuất hiện?” Ngài nói ra những nghi ngờ trong lòng mình. Đột nhiên, một cơn ho dồn dập ập đến, khiến ngài không kịp lấy không khí mà thổ huyết.
Tiếu Trọng Chi kinh hãi, vội vã lại gần “Phụ thân, sức khỏe của người không tốt, đừng ra ngoài nữa.”
“Hừm, không sao. Ho ra được cảm giác dễ chịu hơn nhiều.”
“Trời đã muộn rồi, người nên đi nghỉ thôi.” Tiếu Trọng Chi không nói thêm, trực tiếp đỡ ngài vào phòng trong.
Quả thật, thần sắc của lão tướng gia không tệ, cho dù ho ra máu nhưng xem ra tâm trạng lại khá tốt. “Mấy ngày nữa, bảo mọi người tới đây tụ họp, cùng nhau ăn một bữa cơm, nói chuyện nhà, ta muốn nhìn thấy mọi người…”
Sơ Tuyết kinh ngạc, cũng không khỏi suy ngẫm câu nói vừa rồi. Rất nhanh, ánh mắt ngài lộ rõ sự vui vẻ lạ thường, sau đó ôm chặt lấy Thẩm Tố Nhi rồi thét lên trong nước mắt “Hoàng tẩu, thì ra là như vậy. Tiếu Trọng Chi và lão bỉ phu đó khẳng định không nhìn thấy thi thể của hoàng thượng, nên đã lấy xác chết của người khác để tấu lên trên.”
Thoáng chốc mắt Sơ Tuyết đỏ bừng, nước mắt không kìm được mà tuôn trào. Tâm trạng kích động nói “Hoàng huynh sẽ không bao giờ chết một cách dễ dàng như vậy, huynh ấy nhất định sẽ quay về. Đúng rồi, ta phải báo tin này cho mẫu hậu mới được. Những chuyện tiếp theo, hoàng tẩu hãy liệu mà làm.”
“Được, ngài đi đi, để mẫu hậu cũng được vui mừng đôi chút. Có điều, Sơ Tuyết, ngài không nên nói chuyện của Tiếu gia ra. Án tình vẫn chưa làm rõ, còn nhiều biến chuyển, đừng để mẫu hậu lo lắng.”
“Ừm. Ta sẽ báo tin tức tốt lành thôi!” Sơ Tuyết đang trong tâm trạng kích động chạy ra ngoài như một đứa trẻ. Bậc đế vương trưởng thành, chín chắn khi nãy, giờ đây đã khôi phục lại bản tính thường ngày.
Thẩm Tố Nhi nhẹ lau nước mắt. Nàng biết bây giờ mình phải làm những gì, đầu tiên là lệnh cho Trần Thủ quay về báo tin bình an cho người nhà, sau đó hạ lệnh triệu gấp Tiếu Trọng Chi hồi kinh diện thánh. Nàng đặc biệt nhấn mạnh là triệu chứ không phải tróc nã, lại càng không phải bắt về quy án.
Ánh mắt nàng hiện lên một luồng hàn khí, vì đoan chắc Tiếu Trọng Chi nhất định sẽ không trốn chạy. Hơn nữa, cho dù trốn được một hai người, liệu có trốn được vài ngàn người hay không? Nàng vẫn chưa quên nạn kiếp của Tiếu gia hồi nàng mới vào cung, cho dù ngài trốn, nàng cũng có cách để bắt ngài về kinh bằng được…
Nước Nam Man, phía sau núi phủ đệ thái tử, đang giữa trời đông mà chẳng hề tiêu điều. Ánh mặt trời chiếu từ phía tây, cây cỏ xanh mướt, non xanh nước biếc, lưu lại một chút ấm áp sau cùng.
Giữa lưng chừng núi có một căn đình viện nhỏ mà thanh nhã. Trong đình viện có đặt một chiếc giường trúc sơn son điêu khắc tinh tế, một người đàn ông anh tuấn tuyệt thế đang nằm đó, trên người còn đắp một tấm chăn da chồn, hai bàn tay trắng ngọc đặt trước ngực, vẻ mặt khi ngủ dịu dàng mà yên lành, hòa thành một thể cùng non xanh nước biếc.
Bên cạnh, một người đàn ông khác đeo mặt nạ đang lặng lẽ đánh đàn. Tiếng đàn nho nhã, thanh tao, mang theo chút bi thương.
Trên đầu mũi tên có lửa, trong phòng lại có củi khô từ trước, nên rất dễ bắt lửa. Ngọn lửa càng lúc càng lớn, nếu không ra ngoài coi như chỉ có một con đường chết.
“Khói bốc lên rồi, đừng nói chuyện nữa.” Mộ Dung Cảnh trấn tĩnh đưa tay che mũi cảnh cao, tên bắn từ chính diện và đỉnh nhà xuống rất nhiều, hơn nữa ba mặt còn lại là tường, dù có mọc cánh cũng khó thoát ra ngoài. Lui lại bờ tường sau lưng, ngài thận trọng dặn dò “Ta sẽ chạy ra nhử bọn chúng về phía đông, đệ chờ một chút, tìm thời cơ trốn ra ngoài, có biết không?” Ngài đi tiên phong, vậy nên nguy hiểm cũng cao hơn một phần. Thân là huynh trưởng, ngài đương nhiên phải đảm nhận trọng trách.
“Từ khi nào đến lượt ngươi ra lệnh cho ta? Ta muốn ra ngoài thì ra ngoài, hơn nữa còn bước ra một cách quan minh chính đại.” Lời nói mang theo ý giận dỗi, thực sự có cơ hội thì ngài đã trốn đi từ lâu, còn để cho Tiếu Trọng Chi áp giải về đây sao?
“Đệ…” Mộ Dung Cảnh cảm thấy đầy bất lực.
Tư Mã Lạc lấy hai quả cầu tròn màu đen to bằng ngón tay cái từ đôi ủng bên cạnh ra, chứng minh rằng những lời mình nói khi nãy không hề giả dối “Ta có thể tiễn hết thảy bọn chúng sang tây thiên chỉ trong một giây.”
“Đây là thứ gì?”
“Thứ tốt.” Sư phụ của Tư Mã Lạc vốn là cao thủ dùng độc, thế nên ngài học được vài ngón nghề, mang theo phòng thân cũng chẳng có gì kì lạ. Có điểm chưa hoàn mỹ chính là thứ độc này không có thuốc giải. Thứ duy nhất có thể cứu người bị trúng độc chính là viên Hồi Hồn Đan mà ngài đã cho Sơ Tuyết. Khi ngài vứt hai viên này ra, tất cả mọi thứ biết hít thở trong nha môn thành Hàm đều trúng độc mà chết.
“Không tỉnh nhưng cũng không chết được, cứ yên tâm đi làm việc mà ngài muốn làm đi, ngài không thấy mặt mày A Lạc hồng hào, càng lúc càng anh tuấn hơn sao?” Dược lão nhân vừa nói vừa lắc đầu chán nản. Đặt giỏ thuốc xuống, ngài bước vội vào trong phòng, không thấy đỡ bận lòng hơn.
Mộ Dung Cảnh nghe Dược lão nhân nói vậy, đưa mắt nhìn kĩ khuôn mặt Tư Mã Lạc, ánh mắt dần hiện nét vui mừng. Có lẽ vì ngày nào cũng nhìn nên ngài không dễ nhận ra điều này, sau lời nhắc nhở của Dược lão nhân, Mộ Dung Cảnh như choàng tỉnh. Thế nhưng, ngay lúc sau, ngài lại bàng hoàng lên tiếng “Trước giờ A Lạc vẫn vậy, nhìn chẳng khác gì người khỏe mạnh, chỉ là không biết tại sao vẫn chưa tỉnh dậy? Có phải ông trời đang trừng phạt ta không…”
“Ngài đừng suy nghĩ nhiều quá! Tên tiểu tử xấu xa đó không chết được đâu, lần sau ngài đến nói không chừng nó đã tỉnh rồi!” Giọng Dược lão nhân truyền ra, chỉ một câu rất bình thường, thần tình không hề lo lắng hay vội vã.
Mộ Dung Cảnh khẽ than một tiếng “Vậy A Lạc phiền ngài chăm sóc, ta còn chút việc phải đi giải quyết.”
Mộ Dung Cảnh kéo lại chiếc chăn trên người A Lạc, nhìn người đệ đệ đầy thương xót, sau đó quay người xuống núi.
Dược lão lấy hai chiếc làn nhỏ từ trong phòng ra, bắt đầu điều chế thuốc.
Khoảnh khắc nhìn theo bóng hình dần xa của Mộ Dung Cảnh, ngài chỉ còn biết than dài một tiếng rồi lẩm bẩm “Tên tiểu tử xấu xa à, trước đây ta chẳng có chút ấn tượng tốt đẹp nào về người ca ca này của con, đó là bởi vì con cứ năm ba ngày lại ôm theo thương tích chạy tới. Nhưng xem ra ta đã trách lầm ngài ấy rồi, tên tiểu tử như con còn xấu xa hơn ngài ấy nhiều.”
Không khí bỗng nhiên trở nên cổ quái. Người lúc nãy nằm im trên giường đột nhiên động đậy. Đôi bờ mi khẽ động như cánh bướm.
“Y thuật và các môn tuyệt học của ta con chẳng học được môn nào, thế nhưng lại luyện được công phu dày vò người ta đến mức xuất thần nhập hóa. Tên tiểu tử xấu xa, lòng dạ con đúng là sắt đá.” Dược lão nhân thực sự chẳng biết làm cách nào với người đồ đệ của mình. Nút thắt trong lòng hắn quá chặt, hơn nửa năm qua rồi mà hắn vẫn chưa thể thỏa được mối hận trong lòng? Dược lão nhân lại tiếp tục nói “Lúc vi sư xuống núi có nghe người ta kháo nhau rằng, mấy kẻ hãm hại con trước đây đều bị trừng trị thích đáng, kẻ chết, người bị thương, kẻ lại bị lưu đày biên ải, cả đời không được đặt chân vào kinh thành nữa. Hơn nữa, nói đi cũng phải nói lại… tên tiểu tử xấu xa à, thủ đoạn của vị ca ca này còn mạnh mẽ hơn con nhiều, chỉ trong nửa năm đã giúp con giải quyết triệt để nhiều phiền phức mà con gặp trong suốt bao năm nay.” Tuy rằng nền tảng đại sự đã được Tư Mã Lạc sắp đặt trước, thế nhưng nếu không được một người có bản lĩnh, tài năng tiến hành thì làm sao xoay chuyển sang cục diện như hiện nay?
Ngưng lại đôi chút, giọng của Dược lão nhân lại truyền tới, trong lời nói có sự cảm khái ngút trời “Phủ thái tử hiện nay như mặt trời giữa trưa, không ai dám đối địch. Có điều, ca ca dù lợi hại đến đâu cũng không đấu được tên đệ đệ xấu xa động chút là giả vờ sắp chết, để mọi chuyện phiền phức cho người ta giải quyết, sau đấy ngồi mà an hưởng thái bình thịnh trị.”
Lúc này, người nằm trên giường trúc nhếch miệng nở nụ cười hoàn mỹ, hai hàng mi lay động, đôi mắt đan phụng khẽ mở ra, dịu dàng tựa mặt nước an lành dưới ánh trăng hiền hòa giữa đêm.
Dược lão nhân trợn mắt lườm đồ đệ bảo bối một cái, trong lòng không khỏi hân hoan, vui mừng, bởi hiếm khi thấy A Lạc cười vui vẻ đến vậy.
Tư Mã Lạc bước lên phía trước, năm ngón tay trắng trẻo ngọc ngà bắt đầu phân loại thảo dược, động tác thành thục, bởi đây không phải là lần đầu tiên ngài làm những việc thế này.
“Con vẫn chưa thể đặt xuống được sao?” Dược lão nhân than thở.
“Làm sao mà dễ dàng như vậy được? Huynh ấy nợ con nhiều như vậy, mới có mấy tháng thì sao mà trả hết được?”
“Ừm, tên tiểu tử con lấy được mạng sống, chẳng phải đều dựa vào vị ca ca đó sao?” Dược lão nhân nhớ lại tháng ngày khi Tư Mã Lạc còn bệnh nặng, hôn mê hơn nửa tháng trời, tình hình lúc ấy thực nguy cấp, là ngài đã tốn biết bao tâm huyết, dùng hết cả hòm bảo dược tích lũy mười mấy năm mới có thể cứu được mạng cho A Lạc.
“Sư phụ, phải để cho huynh ấy hiểu cuộc sống của con những năm qua khổ cực như thế nào? Tiếp sau đó… hà, cho dù con có tự tay giết chết, đoan chắc huynh ấy cũng không oán thán nửa câu.”
Dược ão nhân mỉm cười, lắc đầu nhẹ đáp “Vẫn như vậy, nó đang ở trong phòng.”
“Dạ, ta vào trong thăm đệ ấy.”
“Đi đi.”
Mộ Dung Cảnh bước vào phòng, lại rẽ sang phòng ngủ bên góc trái. Hình ảnh đập vào mắt ngài là Tư Mã Lạc đang nằm lặng trên giường trúc.
Lúc này, bên ngoài không khí rất ổn, ngài theo thói quen đưa Tư Mã Lạc ra ngoài tắm nắng. Hôm nay, Mộ Dung Cảnh không mang đàn ra ngoài mà ngồi bên cạnh Tư Mã Lạc rất lâu.
“A Lạc, không biết vài ngày nữa thời tiết liệu đã chuyển lạnh chưa, đệ phải chú ý nhiều hơn đấy!” Mộ Dung Cảnh khẽ nói, trong lời nói hàm ý như thể ngài sắp lên đường đi xa. Ngừng lại đôi chút, ngài lại nói thêm “Triều đình đã sắp xếp nghi thức truyền vị. Trước khi truyền vị, phụ vương nói muốn đệ sang Bắc Uyển, lấy cớ chúc mừng tân hoàng đế, mục đích chính là tìm tung tích của ta. Phụ vương vẫn chưa biết ta còn sống, vẫn cố chấp muốn tấn công Bắc Uyển. Nếu ta không đi, phụ vương sẽ phái người khác đi, ta lo cho mấy người Sơ Tuyết…”
Việc đi sứ Bắc Uyển cũng phải chuẩn bị một vài ngày, trong những ngày này, Mộ Dung Cảnh phải tranh thủ trừ sạch sẽ những dư đảng bất lợi còn lại tại Nam Man. Chỉ có vậy ngài mới an tâm rời khỏi nơi này một thời gian.