Lấy Người Em Từng Yêu

Chương 24



Hai bát phở bò thơm lừng được bưng ra, Vũ không ăn cứ nhìn tôi làm tôi ngài ngại hỏi:

– Anh không ăn đi, hay không hợp khẩu vị?

– Không.

Vũ bắt đầu thưởng thức phở, thỉnh thoảng lại ngẩn ra nhìn tôi. Cái đồ… tự nhiên bày tỏ tình cảm đến người ta làm người ta không quen, hai má nóng ran ửng hồng chẳng biết vì hơi phở nóng hay vì người ngồi trước mặt nữa. Thực lòng cho đến lúc này tôi vẫn chưa tin được vào tình cảm của Vũ dành cho tôi, con người ngồi trước mặt tôi… có thể ngốc nghếch đến mức… nghĩ là tôi yêu Hùng, có thể chấp nhận lui về phía sau chỉ vì những lời của mẹ tôi sao?

– Đã no chưa?

– À… tôi no rồi.

Vũ gật đầu, bước ra quầy thanh toán tiền bữa ăn rồi cùng tôi trở về nhà ba mẹ tôi.

– Hôm trước, mẹ van xin tôi buông tha cho cô.

Vũ nhàn nhạt kể lại chuyện, khẽ thở hắt ra một hơi. Tôi ậm ừ biện hộ:

– Vì… mẹ chỉ muốn tôi hạnh phúc… người làm mẹ nào cũng vậy. Lúc đó mẹ… không tin tưởng… ở anh.

Anh bặm môi gật đầu hiểu chuyện, đến tận lúc này, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình gần anh hơn thế. Kể cả lúc… anh chưa gặp tai nạn, khoảng cách giữa tôi và anh vẫn cứ rõ ràng chẳng thể san lấp. Vậy mà lúc này… có thể cùng chung một hướng với Vũ tự nhiên lại cảm thấy không thực, cơ thể cứ rộn lên niềm vui chẳng thể nào ngăn khóe miệng không cong lên được. Trên thế giới này, có rất nhiều người yêu nhau nhưng không thể đến với nhau vì không thấu hiểu, không chịu hạ đi cái tôi của mình… ít nhất lúc này… tôi cảm thấy mình đã đủ khả năng vượt qua rào cản đó trước những gì anh làm cho tôi.

Tôi gọi to, tay nhấn chuông cổng đồng thời, cảm giác muốn gặp mẹ ngay, muốn mẹ biết tôi đang được người đàn ông tôi yêu âm thầm bảo vệ như thế nào. Lúc này tôi còn muốn hét lên cho cả thế giới biết niềm hạnh phúc trong lòng tôi nhưng đương nhiên bên ngoài chỉ cố gắng nín lại cảm xúc nồng nhiệt. Mẹ tôi nghe tiếng gọi liền chạy ngay ra mở, thấy Vũ thái độ của mẹ có chút áy náy liền gượng cười nói:

– Hai con về rồi à, vào nhà đi ba với anh Duy đang chờ!

– Mẹ!

Vũ cất tiếng chào mà tim tôi như muốn rớt ra ngoài. Anh vẫn giữ sự lễ phép cần thiết trước mẹ tôi, mẹ tôi gật đầu, đôi mắt lướt qua anh rồi nhìn tôi âu yếm mẹ nói:

– Ừ… con. Mau vào nhà đi!

Tôi tủm tỉm, niềm vui làm khuôn mặt tôi ngời sáng, kéo Vũ vào phòng khách. Ba tôi đã pha ấm trà thơm, thấy hai chúng tôi liền rót trà vào chén, đẩy một chén ra trước mặt Vũ ba mời:

– Con uống trà đi! Chuyện sáng nay… cả nhà mình… mang ơn con!

Đáy mắt ba có chút xúc động ươn ướt nhìn Vũ. Anh Duy nhấp một ngụm trà tức giận nói:

– Thực tình không biết bọn Diễn An chi tiền cho bên cảnh sát thế nào mà bọn họ nhất nhất giữ người, cũng không cho tôi cơ hội chứng minh.



– Sau khi suy nghĩ kỹ hơn, em không cho là Diễn An đứng đằng sau.

Vũ dùng ngôi “em” xưng hô với anh Duy làm lòng tôi rộn ràng, quay sang khuôn mặt căng thẳng của anh tôi chăm chú nghe anh nói tiếp:

– Không có lý do gì Diễn An phải tự khai bọn họ là kẻ đứng sau với ba người thợ kia… có khả năng bọn họ bị nhóm người nào đó muốn đổ tội một khi sự việc vỡ lở.

Vũ chau đôi mày rậm phán đoán. Anh Duy sững lại, cảm thấy lời Vũ hợp lý anh gật đầu:

– Đối thủ của chúng ta, nếu không phải Diễn An thì có khả năng là bọn Thành Lộc, bọn họ muốn ném đá giấu tay, đổ tội cho Diễn An.

Vũ gật nhẹ, anh nói tiếp:

– Thế nên cần có chút thời gian điều tra, anh cứ yên tâm em sẽ tìm ra thủ phạm đến cùng. Nếu không tìm ra được, bọn chúng sẽ tiếp tục chơi xấu, điều ấy là cái gai cản trở chúng ta.

Vẻ mặt ba tôi cùng anh Duy đồng thời giãn ra, khẽ thở nhẹ một hơi hai người nhìn nhau. Ba tôi thật thà nói:

– Ba với anh Duy lâu nay chỉ biết làm là làm chứ mấy chuyện này chẳng có chút kinh nghiệm nào, đụng đến mà ngỡ ngàng. Bọn nó khốn nạn thật!

Ba cắn răng bực tức nói. Vũ gật đầu đồng tình:

– Vâng… thương trường ở đâu cũng vậy ba ạ, lâu nay công ty Sao Việt chưa gặp kẻ xấu cũng coi là may mắn, thế nhưng hiện tại cần phải đề phòng.

– Ừ… chuyện con và cái Linh… hai đứa tính thế nào…?

Ba tôi gượng cười nhìn tôi rồi hỏi Vũ. Chuyện tôi về với Vũ có lẽ vẫn là một tin đột ngột với ba mẹ tôi, hai người đã nghĩ chẳng bao giờ chuyện này tồn tại. Tôi ấp úng nóng ran mặt mũi nói:

– Giờ con lên phòng lấy ít quần áo… chúng con ở một căn hộ cách đây khoảng ba cây thôi ạ.

Mẹ tôi đem đĩa hoa quả cắt miếng vào phòng khách, đặt lên bàn nghe chuyện từ miệng tôi mẹ gật đầu nói:

– Ừ, ở riêng thế thì còn được, chứ vẫn…

– Được rồi mẹ, con lên phòng nhá!

Tôi vui vẻ chạy như bay lên phòng. Tâm trạng tốt của tôi ai nhìn cũng cảm nhận ngay được, niềm vui cũng rạng ngời trong đáy mắt của ba người trong nhà. Được ở với người tôi yêu, được trong vòng tay ấm áp, trong sự quan tâm của Vũ, nghĩ đến những ngày sắp tới mà trái tim tôi cứ rộn lên nhịp hạnh phúc. Dưới phòng khách Vũ cùng ba và anh Duy nói chuyện, mẹ lên phòng theo tôi, âu yếm nhìn con gái mẹ nhẹ giọng nói:

– Thực ra mẹ vẫn không dám tin nó tốt với con đâu, có điều nghe Duy nói mẹ cứ tin Vũ, nhà mình lại được Vũ giúp nên mẹ đành giao con cho nó thêm lần nữa! Nó mà bắt nạt gì con thì cứ về đây với mẹ, không cần phải chịu đựng nghe chưa?

Tôi cất ít quần áo cùng đồ cá nhân vào vali kéo, cười cười trấn an mẹ:

– Mẹ yên tâm… con nói với mẹ là tại con mà mẹ không nghe, đâu phải tính ai cũng như ai, mỗi người một tính cách, quan trọng là sự thấu hiểu mẹ ạ…



Mẹ cười hiền gấp thêm một bộ váy để vào vali cho tôi, gật đầu nói:

– Ừ, vợ chồng cốt ở sự thấu hiểu, con nghĩ được thế thì mẹ cũng yên tâm. Còn bà mẹ thằng Vũ, con cứ tránh xa bà ấy ra, mẹ không ra hồn mẹ thì chẳng việc gì con phải lụy nghe chưa? Thằng Vũ để hai đứa ở riêng thế là mẹ cũng hiểu nó nghĩ cho con.

Tôi vâng dạ, chưa kịp kéo vali khỏi cửa, người đàn ông gọi là chồng đã xuất hiện. Nhấc vali lên tay, ánh mắt anh nhìn tôi âu yếm thay lời giục tôi đi theo anh. Mẹ lưu luyến nhìn theo con gái, tôi hí hửng bước theo Vũ xuống nhà, để vali vào cốp xe anh mở cửa trước để tôi vào trong xe.

Tôi cùng Vũ về đến căn hộ là hơn chín giờ tối. Thời tiết lúc này đã sang thu, không khí có phần dịu mát. Chưa kịp mở vali lấy quần áo đi tắm, từ phía sau có vòng tay ôm tôi sát lại. Cảm nhận nơi nào đó đỏ mặt chạm vào người, cơ thể như ngọn lửa được hun nóng, tôi lí nhí:

– Để… em đi tắm đã.

Vũ ừm trong cổ họng, anh không vội vàng, cúi xuống thơm nhẹ lên má tôi rồi bước ra phòng khách bật tivi chờ đợi. Thở một hơi nhẹ nhõm, tôi đem bộ váy ngủ mềm mại vào phòng tắm. Dòng nước ấm áp dễ chịu bao bọc, cơ thể tôi như được thả lỏng, trong lòng thầm có ý chờ đợi giây phút thân mật với anh. Tôi và anh tuy là vợ chồng không phải ngày một ngày hai nhưng loại chuyện này lại là lần đầu, dù ngủ chung một chiếc giường nhưng lúc trước tôi và anh có nhiều ngăn cách.

Khi tôi mở cửa phòng tắm bước ra, căn hộ trống rỗng. Vũ đã không còn ở đó. Tôi sững lại, cảm giác trống trải xâm chiếm tâm trí. Anh đi đâu vậy? Điện thoại của tôi có tin nhắn từ anh. Anh nhắn tôi có việc gấp phải đi, tôi cứ ngủ trước không cần đợi. Ngày đầu tiên ở cùng Vũ trong thế giới riêng, cứ nghĩ sẽ lãng mạn ngọt ngào thế nào, vậy mà… Chắc hẳn việc này quan trọng lắm nên anh mới buộc phải đi gấp như vậy, tôi chỉ biết trong lòng dâng lên nỗi xót anh. Nằm thao thức cả đêm anh cũng không trở về, căn hộ rộng rãi càng rộng như mênh mông, chiếc giường cỡ lớn càng thênh thang như biển. Thở dài vỗ mình vào giấc nhưng tôi không sao ngủ nổi, cảm giác lo lắng cho anh mỗi lúc một xâm chiếm tâm trí. Tôi lúc này không có giận hờn, chỉ cảm thấy lo lắng. Chuyện gì… chuyện gì mà khiến anh không thể trở về với tôi ngay trong đêm đầu tiên chúng tôi được ở bên nhau? Có khi nào… lành ít dữ nhiều?

Thiêm thiếp đi lúc nào không hay, bất chợt điện thoại của tôi đổ chuông. Năm giờ sáng, số điện thoại lạ đang gọi. Cảm giác không lành tôi liền gạt nút nghe. Âm giọng người vệ sĩ của Vũ vang lên bên tai tôi:

– Chị dâu, tối qua quán bar của anh Vũ bị công an bất ngờ ập vào, không hiểu sao lại tìm thấy chất cấm. Lúc này anh Vũ đang bị giữ ở công an phường.

Tôi lạnh toát sống lưng, cả cơ thể bần thần run rẩy. Vậy là… điều tôi lo lắng trong số rất nhiều điều lo lắng khi anh lựa chọn con đường này đã xảy ra. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh để hỏi:

– Anh… anh đưa tôi đến gặp anh Vũ bây giờ… có được không?

– Giờ còn sớm quá, tầm bảy giờ em sẽ đưa chị đi.

Nước mắt tuôn rơi, tôi xót xa gật đầu, không quên hỏi:

– Chuyện này… không phải là lỗi của anh Vũ… có phải không?

– Vâng, xưa nay anh ấy kinh doanh nghiêm túc, không biết bọn nào hại anh ấy chị ạ!

– Vậy… phải làm sao… làm sao đây?

– Chị bình tĩnh đi, chuyện này trước mắt chỉ ảnh hưởng đến quán bar, thực hư thế nào bên công an sẽ điều tra cụ thể.

– Vâng… sớm nhất có thể… anh đến đưa tôi đi, có được không?

– Bảy giờ chị xuống sảnh, giờ em phải xử lý vài việc. Anh Vũ nhờ em nói với chị là đừng quá lo lắng.

Tôi gạt nước mắt ậm ừ ngắt điện thoại, ngồi thu lu trên giường nghĩ ngợi. Vũ gặp nạn nhưng vẫn lo cho tôi, còn nhờ người gọi báo về. Chuyện này… phải làm sao để giải quyết được đây? Kẻ thù của anh rất nhiều, bọn chúng chẳng từ thủ đoạn nào cả, giờ tìm kẻ đứng sau không bằng giải quyết trước mắt. Gặp chuyện lớn thế này Vũ sẽ giải quyết ra sao, liệu anh có thoát được không? Tôi cứ vậy bần thần nghĩ ngợi, đến khi nhìn đồng hồ gần bảy giờ mới nhanh chóng đánh răng rửa mặt thay quần áo xuống sảnh.