Thẩm Thất không ngờ tới việc mình xuất hiện ở nơi này lại mang ý nghĩa như vậy!
Thẩm Thất có chút tức giận. Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Nhật Ninh: “Có phải ngay từ khi vừa bắt đầu, anh đã sắp xếp xong hết rồi đúng không?”
Hạ Nhật Ninh không phủ nhận. Hắn khẽ gật đầu, đưa tay vuốt nhẹ lên đỉnh đầu Thẩm Thất: “Chuyện nguy hiểm như vậy thì để cho cánh đàn ông làm là được rồi. Em về cùng với Lưu Nghĩa đi!”
“Tôi không đi!” Lưu Nghĩa lập tức từ chối
“Em cũng không đi.” Thẩm Thất kiên định nói: “Càng biết anh gặp nguy hiểm, em càng không thể đi. Anh yên tâm, em sẽ không làm liên lụy tới anh. Tuy rằng em có đôi chút vụng về nhưng không đần độn, nếu gặp phải nguy hiểm em sẽ bỏ chạy.”
“Không được.” Đôi mắt Hạ Nhật Ninh hơi trầm xuống: “Em không thể đi tiếp nữa. Chắc chắn Thomas đang chờ anh ở phía trước! Kế tiếp sẽ có một trận chiến ác liệt, em nhất định phải đi! Anh đã sắp xếp người tiếp ứng em ở bên ngoài, Tiểu Hạ sẽ dẫn em rời khỏi đây...”
“Hạ Nhật Ninh.” Thẩm Thất lẳng lặng nhìn Hạ Nhật Ninh: “Anh cảm thấy em là loại người tham sống sợ chết sao?”
Hạ Nhật Ninh không nói gì.
“Nếu mọi người đều xảy ra chuyện ở dây, để lại một mình em sống tạm qua ngày, anh cảm thấy em sẽ sống bình yên vui vẻ được sao?” Thẩm Thất lẳng lặng nhìn Hạ Nhật Ninh: “Ở đây có chồng, chị em gái, đàn anh và bạn bè của em. Mọi người đều là người em quan tâm. Nếu mọi người gặp chuyện không may... Anh hy vọng nhìn thấy xác em nhảy xuống từ cửa động sao?”
Đột nhiên Hạ Nhật Ninh không nói lên lời.
“Em biết anh băn khoăn điều gì. Không phải Tiểu Hà đang ở đây ư? Có cậu ấy cùng với Tiểu Nghĩa ở bên, em không tin mình sẽ chết tại chỗ này. Nói cách khác, nếu em chết tại chỗ này, chứng minh thời gian của em đã cạn. Ý trời đã thế, em không còn lời nào để nói.” Thẩm Thất nói kiên định: “Nhưng nếu em không chết, cũng chứng minh em phúc lớn mạng lớn, mệnh chưa tàn. Hiện tại cô em cũng đã đi vào rồi, đến giờ vẫn không có tin tức. Em có quay về cũng chẳng còn mặt mũi nào để gặp bà!”
Nhìn thấy Thẩm Thất kiên quyết như vậy, những người khác cũng không biết khuyên can thế nào.
Hạ Nhật Ninh than nhẹ một tiếng: “Tiểu Thất, em hà tất phải thế?”
Thẩm Thất vươn tay, chủ động lắm lấy ngón tay của Hạ Nhật Ninh: “Còn nhớ lời anh nói với em tối qua không? Anh nói, anh bằng lòng vì em buông bỏ giang sơn một phương. Em cũng có thể vì anh, coi nhẹ an toàn bản thân cùng anh kề vai chiến đấu!”
“Em biết em ngốc, không giúp đỡ được gì cho anh. Nhưng em luôn cảm thấy rất kỳ lạ, từ khi bước vào ngôi mộ này, giác quan của em dường như nhanh nhạy hơn bên ngoài rất nhiều. Bao gồm cả chuyện vừa rồi, chẳng hiểu sao em lại cảm thấy tảng đá ở đây không thích hợp. Một giây sau, quả nhiên những người đó bắt đầu ra tay.” Thẩm Thất nói bình tĩnh: “Rõ ràng có người dùng những cột đá được tưới nước này để làm ám hiệu liên hệ! Thấy không, em phúc lớn mạng lớn như vậy mà!”
Thấy Thẩm Thất gắng sức tranh luận vì mình như vậy, những người khác cũng chỉ đành treo vẻ chẳng biết làm sao lên mặt.
“Được rồi, nếu em đã kiên trì như thế vậy đi cùng bọn anh đi.” Hạ Nhật Ninh thở dài một tiếng nói: “Chúng ta đang tới tụ họp với cô. Cô đang dẫn theo một đội đi vào từ hướng khác. Sau khi chúng ta tụ họp sẽ tiếp tục đi ngăn cản Thomas.”
Thẩm Thất tức khắc nhoẻn miệng cười: “Được! Nghe lời anh!”
Mọi người vừa muốn tiếp tục đi thì đột nhiên phía trước có người kêu lên: “Trời ạ, mọi người nhìn kìa, đó là gì?!”
Thẩm Thất lập tức nhìn theo phương hướng ngón tay của người kia chỉ.
Cô chỉ nhìn thấy một mảng màu xanh biếc đang lan về phía này.
Có người nhanh chóng vặn sáng đèn pin, rồi ném về phía bên kia.
Ánh sáng của đèn pin vẽ một đường cung rồi rơi xuống đất.
Trong khoảnh khắc chiếc đèn rơi xuống, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng cái thứ nhung nhúc đang di chuyển về phía này.
Đó là đàn sâu màu trắng tỏa ra ánh sáng màu xanh lục đang bò liên tục về đây.
Hình ảnh này khiến cho Thẩm Thất thiếu chút nữa không nhịn được mà nôn sạch bữa cơm tối qua.
Cảm giác đó giống như một đống giòi bọ phiên bản vô cùng kinh khiếp, phát ra ánh huỳnh quang đặc biệt. Bọn chúng nó tựa hồ ngửi thấy mùi vị thơm ngon của đồ ăn, bò tới đầy trên mặt đất.
“Đi mau!” Hạ Nhật Ninh quát to một tiếng: “Chúng ta rút lui về bên này!”
Tiếng nói vừa dứt, Hạ Nhật Ninh lập tức túm lấy Thẩm Thất chạy vụt về hướng đã định.
Những người sau lưng bắt đầu chặn hậu vô cùng lưu loát.
Bắn phá mặt đất không ngừng nghỉ.
Trong nháy mắt, mặt đất bị vỡ nát nghiêm trọng, tạo thành một đường rãnh nông.
Một người mở nắp bình xăng, rót vào trong rãnh, bật lửa ném vào đó.
“Ầm” … Một bức tường lửa phóng lên trời, ngăn lại đợt tấn công của đàn sâu kinh tởm kia chỉ trong nháy mắt.
Một giây sau, trong không khí phảng phất mùi thịt cháy.
Nhưng những người nhìn thấy rõ ràng cảnh vừa rồi, ngửi được mùi hương thịt này, thật sự chỉ muốn nôn hết cơm canh ra ngoài.
Thẩm Thất theo sát bước chân của Hạ Nhật Ninh, dẫn theo những người khác nhanh chóng rời đi.
Lúc này, sau lưng truyền đến vài tiếng hét thảm thiết.
Thẩm Thất vừa muốn quay đầu lại thì Hạ Nhật Ninh đã kéo lấy cô: “Không cần quay lại. Bọn họ đều có biện pháp giải quyết mọi phiền toái. Em đi tới cũng không giúp được gì, chỉ cản trở họ thôi.”
Thẩm Thất chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết sau lưng vang lên không ngừng. Cô bị Hạ Nhật Ninh kéo lấy tiếp tục chạy như điên về phía trước.
Lưu Nghĩa không kiềm được, quay đầu nhìn lại.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy liền hít vào một ngụm khí lạnh.
Cô thấy dưới cánh tay trái của một người đàn ông cường tráng chỉ còn lại xương trắng.
Người bên cạnh quyết định thật nhanh, lập tức rút dao chém đứt cả cánh tay trái của người đàn ông này. Sau đó người kia lôi ra túi cứu thương giúp anh ta cầm máu, thuận tiện cho tiêm thuốc kháng sinh.
Văn Nhất Phi nói ngay với Lưu Nghĩa: “Chúng ta mau chạy thôi! Nghề của bọn họ đều là lính đánh thuê! Xử lý chuyện này thành thạo hơn chúng ta nhiều.”
Lần đầu tiên Lưu Nghĩa không đốp chát lại Văn Nhất Phi. Cô không kiềm được liếc nhìn người đàn ông cường tráng bị mất đi cánh tay đầy vẻ lo lắng, thấp giọng nói: “Rốt cuộc những con sâu kia là thứ gì vậy?”
“Có trời mới biết!” Văn Nhất Phi thở dài một tiếng nói: “Từ bây giờ, phần mộ này đã bắt đầu trở nên cổ quái. Tôi đang nghi, có khi càng đi về phía trước, chúng ta sẽ càng gặp phải nhiều thứ kỳ quái hơn.”
Phạm Thành, Phạm Ly cùng vỗ ngực, đồng thanh đáp: “Quả thực rất kích thích! So với xem phim còn ghiền hơn.”
Bước đi của Phùng Mạn Luân rất nhanh, thấp giọng nói: “Chúng ta mau tụ họp cùng các đội khác! Nhanh chóng giải quyết xong phiền phức ở chỗ này thì chúng ta mới có thể thoát thân sớm được.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, nhanh chóng chạy theo.
Thẩm Thất cũng không biết mình đã chạy bao lâu. Những người phía sau cản phá không ngừng. Họ liên tiếp tạo hàng rào lửa để ngăn cản sâu độc kinh khủng kia không theo tới nữa.
Hạ Nhật Ninh đang chạy băng băng trên đường bỗng nhiên dừng lại. Hắn làm một động tác tay ra hiệu ngừng tiến lên.
Mọi người đồng thời dừng lại!
Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn, lần thứ hai hít vào một ngụm khí lạnh!
Nếu nói một đàn giòi bọ đông đúc kinh tởm đuổi theo đằng sau khiến người ta ngán ngẩm, vậy thứ sinh vật dày đặc chi chít bám trên vách tường trước mắt kia, là thứ khiến người ta rùng rợn tóc gáy tới cực điểm!
Người từng đọc series Vệ Tư Lý của Nghê Khuông hẳn nhớ rõ, có lần tác giả từng đề cập tới một loại sinh vật cướp đoạt mạng sống con người, vẻ bề ngoài của chúng là một con mắt.
Một khi con người bị chúng xâm nhập cắn nuốt, toàn bộ gương mặt đều biến mất, chỉ còn lại một con mắt.
Mà những sinh vật đáng sợ đang bám trên tường trước mắt họ, không phải là mắt, mà là thứ cực kỳ giống với môi của con người.
Đôi môi đỏ tươi rất đáng sợ.
Thân thể Thẩm Thất không kiềm được mà run rẩy.
Chỗ này thật kinh khủng!
Mọi sinh vật ở đây đã vướt quá nhận thức của cô!
Sao lại xuất hiện nhiều thứ kỳ quái như vậy?
Hạ Nhật Ninh nhận lấy mấy cây gậy sáng từ trong tay Tiểu Hạ, ngay lập tức ném qua đó.
Vào lúc cây gậy sáng bị ném qua đó, cái miệng trên bức tường bỗng nhiên duỗi dài ra. Giống như hoa bìm bịp, chúng nuốt gọn lấy cây gậy sáng trong nháy mắt, nhai nghiến trong miệng, răng rắc ăn sạch.
Trong nháy mắt, những người ở đây cảm thấy ớn lạnh.
Đây rốt cục là thứ gì!
Vách tường mọc ra miệng?
Những thứ này rốt cuộc là động vật hay thực vật?
“Thích ăn đồ vật như vậy ư? Vậy thì ăn cho no đi.” Hạ Nhật Ninh chìa tay phải ra, lập tức có người đưa cho hắn một cây súng tự động dạng nhỏ tinh xảo.
Hạ Nhật Ninh vươn tay nhận lấy, lập tức làm ra tư thế chiến đấu tiêu chuẩn, ngón tay đè lên cò súng. Bùm bùm bùm bùm, vô số viên đạn bay về đám môi miệng bám trên bức tường.
Một giây sau, đám môi miệng trên một mặt tường đã bị bắn nát.
Một dòng chất lỏng giống như máu từ từ chảy khỏi bức tường thấm xuống đất, chẳng mấy chốc tạo thành một dòng suối nhỏ.
“Mọi người lùi về sau, thứ chất lỏng này không an toàn.” Phùng Mạn Luân tiếp nhận vị trí chỉ huy của Hạ Nhật Ninh, dẫn theo mọi người không ngừng lui về phía sau.
Hạ Nhật Ninh bắn hết một dây đạn, lại đổi một dây đạn mới, mãi đến khi đám môi miệng trên tường bị dập nát toàn bộ mới thôi.
Ngay vào lúc rất cả mọi người bắt đầu ngập tràn hi vọng, thì một giây sau, chuyện quỷ dị tiếp theo lại xảy ra.
Đám môi bị bắn nát nhanh chóng héo rũ với tốc độ nhanh chóng mà mắt thường nhìn thấy được.
Nhưng ngay sau đó, vô số cái miệng giống như măng xuân đâm chồi, trong nháy mắt mọc chi chít đầy bức tường!
Mọi người đều không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh!
Hạ Nhật Ninh đưa khẩu súng nhỏ cho người khác, khóe miệng hiện lên một nét cười lạnh lùng, nói: “Xem ra những thứ này không sợ đạn dược. Súng bắn trong khoảng cách gần như vậy cũng không khiến nó chịu ảnh hưởng gì. Vậy đã nói rõ, lớp da thịt dày của nó đã vượt qua lực xuyên thấu của đạn dược.”
Thẩm Thất cắn môi nói: “Thử dùng lửa tấn công xem?”
Hạ Nhật Ninh hơi gật đầu, quay về phía Tiểu Hạ ra hiệu.
Tiểu Hạ lập tức chuẩn bị ổn thỏa đạn lửa đưa cho Hạ Nhật Ninh.
Không thể không nói, dáng vẻ của Hạ Nhật Ninh thật sự đã đạt tiêu chuẩn đến không thể soi mói bắt bẻ.
Mấy mồi đạn lửa bị ném đi, vị trí không nghiêng không lệch, vừa vặn đập trúng chính diện bức tường.
Ầm ầm ầm...
Mấy tiếng nổ ầm ầm vang lên. Ngay sau đó, ngọn lửa thiêu đốt hừng hực kéo tới.
Thẩm Thất có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng phả vào mặt, cuồn cuồn ập tới cuốn sạch mùi tanh trong khí.
Mọi người lại lùi về sau hai bước.
Bọn họ kiên nhẫn đợi lửa tắt.
Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn về phía vách tường.
Vách tường bấy giờ đã tối đen một mảng, không nhìn thấy thứ gì nữa.
Chẳng lẽ thật sự dùng được lửa sao?
Cũng đúng, những thứ này đều là sinh vật sống trong bóng tối, đoán chừng điều chúng sợ hãi nhất là ánh sáng và lửa nhỉ?
Ây, hình như có thứ kỳ quái gì đó đang xảy ra....
Vào lúc mọi người đang tràn ngập hi vọng, vách tường tối đen lại lần nữa từ từ mọc ra đám môi miệng kinh tởm kia.
What?
Cái quái gì vậy!
Dù là đạn bình thường hay lửa đạn đều không dùng được?
Vậy phải làm sao bây giờ?
Thẩm Thất mở miệng yếu ớt nói: “Tấn công mạnh như vậy cũng chống đỡ được, thôi thì tìm một vị mục sư tới đây niệm kinh trừ tà đi thôi?”