Phan Nhuận làm khô tóc, đắp mặt nạ cho mình, nằm thoải mái trên giường mà chợp mắt.
Đông Tiểu Tiểu cầm lấy quần áo, xoay người đi tắm.
Phan Nhuận mở to mắt, nhìn thấy bóng dáng của Đông Tiểu Tiểu liền đảo mắt một cái, cô cầm lấy điện thoại tìm trên facebook một lúc, liền tìm thấy facebook của Thẩm Thất.
Trước kia Phan Nhuận và Phạm Thành Phạm Ly tuy rằng không quen biết, nhưng cái vòng này lớn như vậy, nhiều chuyện ít nhiều vẫn biết được.
Cho nên, Phan Nhuận cũng biết Phạm Thành Phạm Ly và thiếu phu nhân của tập đoàn tài chính Hạ thị - Thẩm Thất có quan hệ rất tốt.
Hỏi thăm tin tức thì phải tìm một người biết nội tình để hỏi thăm.
Cho nên Phan Nhuận gửi tin nhắn riêng cho Thẩm Thất.
Cô cũng không hi vọng Thẩm Thất sẽ trả lời tin nhắn của mình, suy cho cùng Thẩm Thất là ai cơ chứ?
Là người quản lý gia đình cũng là thiếu phu nhân của tập đoàn tài chính Hạ thị.
Tổng giám đốc của S.A.
Facebook của cô ấy luôn có một đội ngũ chuyên biệt quản lý, cơ hội để cô ấy nhìn thấy là không nhiều.
Nhưng, Phan Nhuận vẫn nhịn không được mà gửi cho Thẩm Thất một tin nhắn riêng, nội dung của tin nhắn rất đơn giản chỉ là chào hỏi một cái.
Nhưng điều khiến Phan Nhuận không ngờ tới chính là Thẩm Thất rất nhanh đã trả lời lại tin nhắn của cô.
Phan Nhuận kích động đến suýt thổi bay cái mặt nạ đắt tiền trên mặt.
Thẩm Thất thật sự đã trả lời tin nhắn của cô.
Nếu là lúc trước, Thẩm Thất quả thực sẽ không trả lời lại tin nhắn của Phan Nhuận, nhưng hiện tại không giống trước.
Hiện tại Phan Nhuận là nhân vật chủ đề, lại có liên quan đến Phạm Thành Phạm Ly, bức ảnh ám muội của cô và Phạm Ly hiện tại được phô ra như thế, Thẩm Thất có thể không chú ý sao?
Cho nên Phan Nhuận gửi tin nhắn riêng cho cô, Thẩm Thất rất nhanh liền nhìn thấy, sau đó liền trả lời lại.
Phan Nhuận áp chế trạng thái kích động, tiếp tục gửi tin nhắn hỏi: “Tôi có thể hỏi thăm chút chuyện được không?”
“Về Phạm Ly?” Thẩm Thất trả lời lại.
“Không, là về Đông Tiểu Tiểu.” Phan Nhuận lại bổ sung thêm một chút: “Tôi cùng Phạm Thành Phạm Ly mấy người bọn họ đi du lịch với nhau, tôi và Đông Tiểu Tiểu ở chung một phòng. Tôi luôn cảm thấy cô gái này không bình thường lắm.”
Thẩm Thất trả lời rất nhanh: “Mỗi người đều có lựa chọn riêng cũng như cuộc sống riêng của mình. Tôi không tiện đánh giá cuộc sống của người khác.”
“Cảm ơn.” Phan Nhuận trả lời lại rất nhanh: “Có thể nói chuyện với cô, thật là vinh hạnh cho tôi.”
Thẩm Thất trả lời: “Hoan nghênh cô đến thăm thành phố.”
Phan Nhuận gửi một cái icon, liền thu điện thoại lại.
Phan Nhuận hít một hơi thật sâu.
Thôi bỏ đi, không quan tâm nữa.
Đông Tiểu Tiểu tắm rửa xong, Phan Nhuận đã nằm ngủ rồi.
Đông Tiểu Tiểu rón ra rón rén lên giường, hai người không nói gì, cứ thế nằm ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau Đông Tiểu Tiểu dậy rất sớm, bữa sáng vẫn là do một tay cô chuẩn bị.
Lúc ăn sáng, Phạm Ly nói với Phan Nhuận: “Nhất Phi nói với bọn anh, có một mảnh ruộng, có thể để cho chúng ta đi thử nghiệm cuộc sống nông dân một phen. Cho nên, hôm nay chúng ta sẽ là một đám nông dân. Lát nữa chúng ta phải mặc quần áo lao động, thực hiện các thao tác máy móc để thu hoạch.”
Mắt Phan Nhuận sáng lên: “Được đó.”
Đông Tiểu Tiểu không hé răng, im lặng ăn bữa sáng.
Phạm Thành nhìn Đông Tiểu Tiểu, nói: “Em không được khỏe sao?”
“Hả? Không phải.” Đông Tiểu Tiểu lập tức đặt thìa trong tay xuống, nói: “Em không sao đâu.”
Phạm Thành gật gật đầu: “Tuy rằng khí hậu nước Anh rất thoải mái, nhưng vẫn phải phòng tránh nắng. Chốc nữa nhớ thu dọn tốt một chút, chúng ta chuẩn bị xuất phát rồi.”
“Được, không vấn đề gì.” Đông Tiểu Tiểu lập tức trả lời.
Ăn cơm xong, những người vệ sĩ và trợ lý đưa trang bị cùng đồ lao động đến.
Mọi người sau khi về phòng thay quần áo xong, liền cùng nhau ra sân.
Lần đầu tiên tự trải nghiệm việc thu hoạch, cho nên mọi người quả thật có chút hưng phấn.
Cho dù là Phạm Thành, Phạm Ly hay là Phan Nhuận, Đông Tiểu Tiểu thì trước kia cũng chưa từng thử nghiệm qua.
Cho nên mọi người đều hết sức phấn khởi ra hai đầu bờ ruộng.
Máy móc đều đã chuẩn bị xong, người dân địa phương qua đó dạy bọn họ các thao tác máy móc.
Phạm Thành Phạm Ly tiên phong chạy lên thực nghiệm.
Vừa mới bắt đầu, tay chân còn luống cuống, lúc dần dần thích ứng được thì rất nhanh đã mở máy chạy khắp.
Phan Nhuận nhìn thấy Phạm Thành Phạm Ly đều thực hiện thao tác rất giỏi, thế là cũng xoay người bước lên máy thu hoạch, người bên cạnh vừa giảng giải vừa để cho Phan Nhuận tự tay thử nghiệm.
Gan của Phan Nhuận cũng rất lớn.
Mặc kệ có thể hay không cũng dám thực hiện.
Kỳ thực lái máy thu hoạch không giống lái xe lắm, nhưng cũng coi là khác đường cùng đích.
Những người đã từng lái xe, thử một lúc liền có thể bắt đầu.
Đông Tiểu Tiểu cũng lên xe theo, nhưng cô vô cùng lo lắng khẩn trương, rất lâu sau mới xiêu xiêu vẹo vẹo lái xe thu hoạch theo sau.
Một mảnh đất lớn đầy cây trồng, dưới sự phá hoại của bốn người, liền bị cuốn hết sạch.
Phan Nhuận chơi rất vui vẻ, cô đi thành một đường thẳng tắp.
“Em phải đi thu hoạch một người ngoài hành tinh.” Phan Nhuận vừa giơ tay lên hô to vừa lái máy thu hoạch đi thành vòng tròn.
Đông Tiểu Tiểu nhìn Phạm Thành Phạm Ly, hai người bọn họ chơi rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến Đông Tiểu Tiểu.
Đông Tiểu Tiểu chỉ có thể yên lặng theo lên phía trước.
Phan Nhuận lái máy thu hoạch xong một vòng, lập tức quay đầu lại gọi người phía bên ngoài: “Nhanh chụp cho tôi bức ảnh xem xem tôi vẽ người ngoài hành tình có giống không.”
Sau đó người quản lý lập tức chụp ảnh gửi cho Phan Nhuận.
Phan Nhuận vừa nhìn thấy, lập tức cười đến không thở nổi, gửi tác phẩm của mình cho Phạm Thành Phạm Ly cùng Đông Tiểu Tiểu xem.
Phạm Thành Phạm Ly đều cười phá lên, la hét muốn tạo ra một tác phẩm.
Đông Tiểu Tiểu có phần ngưỡng mộ. Cô cũng muốn điên cuồng một chút, nhưng cô không dám, cô sợ bị Phạm Thành ghét bỏ.
Cô liền đứng nhìn Phan Nhuận và Phạm Thành Phạm Ly cùng nhau chơi đùa như vậy, cô chỉ có thể di chuyển ở phía bên ngoài.
Chơi với máy thu hoạch xong, bọn họ liền bắt đầu đến khu nuôi trồng, ôm rơm cỏ ra ngoài phơi nắng, chải lông cho đám bò sữa.
Đám người này trước kia chưa từng làm qua những việc này, vì thế mỗi động tác đều có người chỉ bảo đặc biệt.
Một đám người chơi đùa hứng thú.
Đến buổi trưa, bốn người liền lập tức ngồi trên ghế không thể động đậy.
“Thật là mệt quá đi.” Phan Nhuận kêu lên: “Thì ra làm những việc này lại vất vả như vậy. Còn vất vả hơn em tưởng tượng nhiều.”
Phạm Thành Phạm Ly cũng đồng thanh nói: “Đúng vậy, chỉ có tự mình trải nghiệm qua, mới biết được mùi vị đó như thế nào.”
Phạm Thành lại bổ sung thêm một câu: “Kỳ thực tất cả mọi việc trên thế giới này đều như vậy. Chỉ có tự mình trải qua mới có thể đưa ra nhận xét chính xác.”
Mọi người có mặt đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Phạm Ly mệt mỏi ôm lấy gối, tựa vào ghế, nói với Phan Nhuận: “Chỉ có đích thân đến công ty giải trí Phạm thị của bọn anh đi một vòng, mới biết cơm văn phòng của công ty giải trí Phạm thị quả thực là có ngon hay không.”
Phan Nhuận nghe vậy, nhất thời mỉm cười.
Rõ ràng Phạm Ly tối qua cũng lướt facebook rồi.
Loại cảm giác ăn ý này thật là tốt mà.
Phạm Thành tiếp tục nói: “Cơm văn phòng của công ty giải trí Phạm thị bọn anh không những ngon miệng mà còn ngon mắt nữa. Bọn anh coi trọng tính thẩm mỹ cho nên cơm lao động của bọn anh đều là mời đầu bếp đẳng cấp nấu. Mục đích là để mỗi người trong công ty giải trí Phạm thị đều có cảm giác như đang làm việc ở nhà.”
Phan Nhuận nhịn không được mà nói: “Hai người ông chủ các anh tận chức tận trách như thế, thuộc hạ dám ăn bớt ăn xén sao?”