Phan Nhuận cứ cho rằng mình lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm nay, sớm đã luyện thành mình đồng da thép, không cần biết là gặp phải biến cố gì, đều có thể từ tốn mà đối mặt.
Cho dù là chuyện tình cảm, cô ấy cũng có thể nắm bắt buông bỏ thoải mái.
Nhưng đi đến bước này, cô ấy mới biết mình đánh giá cao bản thân quá.
Cô ấy không kiên cường, ung dung như mình nghĩ như thế.
Năm năm nay, tuy rằng cô ấy chưa từng xảy ra bất kỳ quan hệ thực chất nào với Phạm Ly. Nhưng những sự quan tâm và ấm áp đó, nó lại thực sự tồn tại một cách thiết thực.
Ai nói yêu nhau là nhất định phải xảy ra chút gì đó?
Ai nó yêu nhau thì nhất định phải có thai sinh con chứ?
Phạm Ly tuy rằng mãi không chạm đến cô ấy, nhưng trước giờ không hề kháng cự sự tiếp cận của cô ấy.
Đây là sự đãi ngộ mà mấy người phụ nữ khác không có.
Phụ nữ toàn thế giưới, ngoài mẹ ruột anh ấy, cũng chỉ có Thẩm Thất và cô ấy có đãi ngộ này!
Thẩm Thất là thiếu phu nhân Hạ gia, cô ấy với Phạm Ly không thể có chuyện gì.
Thế thì, địa vị của cô ấy có thể hiểu được.
Cũng chính vì như thế, bản thân Phan Nhuận có lẽ cũng không phát hiện, cô ấy trong phần tình cảm này, việc cho đi càng ngày càng nhiều, cũng càng lún càng sâu.
Dự kiến quá nhẹ nhàng.
Hiện thực thì lại quá tàn khốc.
Phan Nhuận lăn qua lăn lại trên tấm thảm, nhưng lại phát hiện trái tim này, làm sao cũng không yên tĩnh được.
Trong đầu cứ lặp đi lặp lại ký ức năm năm qua.
Có lẽ, cô ấy đánh giá quá cao bản thân.
Ngoài cửa có người nhấn chuông, Phan Nhuận liền bò dậy khỏi thảm, sửa soạn lại quần áo mới ra mở cửa.
Ngoài cửa đứng một anh da trắng mặc đồng phục, chàng trai dùng tiếng anh hỏi cô ấy có cần chọn món không, cô ấy đã một ngày không ra khỏi cửa mà cũng không dùng bữa.
Phan Nhuận cười trả lời không cần, nói bản thân là người mẫu, cần ăn kiêng.
Vì để giữ hình tượng khi lên hình, Phan Nhuận vẫn luôn với dáng vẻ gầy ốm.
Hơn nữa vóc dáng Phan Nhuận không thấp, cô ấy nói như thế, anh chàng da trắng không chút nghi ngờ, chỉ là vẫn thân thiện và đề nghị cô ấy ăn uống đúng cách.
Sau khi tiễn anh chàng da trắng rời khỏi, Phan Nhuận nhìn bản thân trong kính, tự giễu mà cười.
Bỏ đi, Phan Nhuận, cô không có tư cách gả vào Phạm gia.
Tỉnh lại đi.
Có thể có được khoảng ký ức tình yêu đẹp này nên biết đủ thôi.
Phan Nhuận quyết định thu dọn hành lý, đổi một thành phố khác để phát ngây.
Hoặc có lẽ lại lần nữa trong chuyến du lịch, lại gặp gỡ được một tình cảm khác chăng?
Lúc này đây, Thẩm Thất cũng dẫn Thẩm Hà, chuẩn bị đến Mĩ nghỉ mát!
Ừm, nghỉ mát chỉ là thuận tiện thôi. Chủ yếu vẫn là đến tìm Phan Nhuận.
Thẩm Thất làm sao biết được Phan Nhuận ở đâu?
Chuyện này đơn giản vô cùng!
Chỉ cần Phan Nhuận dùng hộ chiếu mình đăng ký, thế thì không cần biết cô ấy đi đâu, Thẩm Thất đều sẽ biết tuyến đường hành tung của cô ấy.
Có một hacker siêu cấp hiện hành như Thẩm Lục ở đây, đều không cần Hạ Nhật Ninh dùng đến mạng lưới quan hệ của mình để điều tra tung tích của cô ấy, từng giây từng phút đều định vị được chỗ của Phan Nhuận.
Sau khi Thẩm Thất biết được Phan Nhuận lần nữa đặt vé máy bay bay đến Hawaii, quả quyết bay thẳng đến Hawaii, chuẩn bị cho cô ấy một phát bắt ba ba trong lọ.
Trên máy bay, Thẩm Hà dựa vai Thẩm Thất nói: “Mami, lần này chúng ta có thể thuyết phục dì Phan Nhuận chứ?”
“Phải tin tưởng mẹ chứ!” Thẩm Thất nói với vẻ nắm chắc trong tay.
“Được ạ, thế thì mami cố lên!” Thẩm Hà lấy tai nghe leo lên trên tai: “Con không nói gì thêm nữa.”
Sụ tự tin không biết đâu ra của mami, Thẩm Hà thật sự không dám tin lắm!
Thẩm Thất lần đầu dẫn con gái một mình đi nghỉ mát, vẫn là có chút vui mừng.
Ừm, cũng không phải một mình.
Sau lưng còn theo một đám vệ sĩ.
Chính vì Thẩm Thất muốn dẫn Thẩm Hà đi chơi, Hạ Nhật Ninh và Hạ Thẩm Châu đã nước mắt rưng rưng mà nhắc hoài nhắc mãi mấy ngày trời.
Thế rồi không quan tâm, Thẩm Thất nói không dẫn là không dẫn.
Con trai gì đó, là phải ngoan ngoãn ở nhà với cha.
Ra ngoài dẫn theo là phải dẫn con gái!
Con gái phải ra ngoài học hỏi mở mang kiến thức.
Thế là, Thẩm Thất kiên quyết chỉ dẫn theo Thẩm Hà đi chơi.
Bên tai bớt đi tiếng ồn ào của bọn trẻ nghịch ngợm đó, Thẩm Thất cảm thấy thanh tĩnh hẳn.
Nếu như là ở nhà, nếu không phải là con gái yêu đòi thay đồ thì chính là con trai nhổ mất cây hoa quý trong vườn.
Thật sự phiền lòng.
Bây giờ, cô ấy cuối cùng có thể thoải mái mà ngủ một giấc trên máy bay.
Sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, thì đã tới Hawaii.
Hawaii, thành phố nổi tiếng và quen thuộc này nổi tiếng nhất chính là người đẹp bãi biển.
Nhưng, Thẩm Thất không phải là đến để ngắm người đẹp, cô ấy trực tiếp tìm đến khách sạn mà Phan Nhuận đặt phòng, trước một bước mà vào ở trong đó.
Chính là đối diện phòng Phan Nhuận.
Phan Nhuận hoàn toàn không biết hành tung của cô ấy bị người khác nắm rõ hoàn toàn.
Khi cô ấy đã làm xong thủ tục nhận phòng khách sạn, cứ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng chính là không biết chỗ nào không đúng.
Chờ sau khi Phan Nhuận vào trong phòng, Thẩm Hà nằm ở cửa liền báo cáo với Thẩm Thất: “Mami, dì Phan đã vào trong. Chúng ta có phải đi qua bây giờ?”
“Hôm nay không được, mami buồn ngủ, để mami ngủ chút nữa. Con tự mình đi chơi. Đừng đi xa quá, để vệ sĩ đi theo.” Thẩm Thất buồn ngủ đến mắt cũng mở không ra.
Khi ở nhà, hằng ngày cứ vây quần bên công ty và nhà, bây giờ ra đây thư giãn như thế, chỉ muốn ngủ thôi.
“Được ạ, thế thì con ra ngoài chơi đây!” Thẩm Hà mới mười tuổi, đâu có thể nào mà yên tĩnh cho được?
Cho nên, Thẩm Hà vui vẻ mà dẫn theo vệ sĩ ra ngoài vui chơi rồi.
Thẩm Thất ở trong phòng ngủ khò khò vì lệch múi giờ, Phan Nhuận ở trong phòng đối diện tiếp tục bối rối.
Năm năm à năm năm.
Mày ít hơn sáu năm một năm, mày nhiều hơn bốn năm một năm.
Phan Nhuận buồn chán mà đứng trước cửa sổ, kéo rèm cửa mà phát ngây.
Đột nhiên, đuôi mắt cô ấy liền giật.
Vừa rồi cô ấy hình như nhìn thấy thân ảnh của Thẩm Hà?
Làm sao có thể?
Thân là đại tiểu thư Hạ gia, Thẩm Hà sao có thể đến Hawaii?
Hơn nữa giờ cũng không phải lúc nghỉ lễ!
Họ không phải nên ở nhà bận chuẩn bị cho tiệc sinh nhật của Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh sao?
Thẩm Hà sao có thể đến đây?
Chẳng lẽ mình hoa mắt?
Phan Nhuận bổng dưng bắt đầu nghi ngờ cuộc đời của mình.
Bỏ đi. Không phải đã nói là rời xa khỏi thế giới của họ rồi sao?
Sao lại nghĩ đến những chuyện đó?
Quả nhiên, rất nhiều chuyện, không phải nói buông liền buông được...
Bên kia sau khi Thẩm Hà chạy đến dưới lầu của khách sạn, vui chơi môt vòng xong, quyết định đi vòng vòng xa một chút.
Vệ sĩ họ liền vội đi theo, sợ đại tiểu thư có chút sơ sót gì...
Thẩm Hà hứng thú muốn đi ăn đồ ăn, vệ sĩ liền tra bản đồ tìm nhà ăn, dưới sự chỉ thị của Thẩm Hà đại tiểu thư, tìm đến một nhà hàng thư giãn gần đó.
Quy mô của nhà hàng này không lớn, cũng chỉ khoảng năm sáu mươi mét vuông, nhưng được trang trí rất tinh tế, rất hợp nhãn của Thẩm Hà.
Thẩm Hà vừa vào nhà ăn, liền có nhân viên phục vụ đến để chọn món.
Thẩm Hà dùng tiếng anh lưu loát mà chọn món với đối phương, sau khi chọn món xong hỏi: “Cho hỏi Hawaii chỗ chơi vui nhất là nơi nào?”
Không chờ nhân viên phục vụ trả lời, liền có một giọng nói thánh thót truyền cảm mang theo làn gió mát tự nhiên từ cửa truyền vào: “Nơi vui chơi của Hawaii không ít, nhưng có một chỗ, không phải ai cũng có thể đến.”