Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 120



“Vậy thì, sau khi nhận lời xin lỗi của tôi, thì cô có thể tiếp tục nhận lời cám ơn của tôi không?” Phùng Mạn Luân dịu dàng nhìn Thẩm Thất: “Tôi muốn mời cô ăn cơm, thể hiện chút lòng thành của tôi có được không? Xin cô đừng vội từ chối. Tôi biết, nếu tôi đưa cho cô tiền hay những thứ quý giá khác thì cô nhất định sẽ từ chối. Cho nên tôi mới không tặng những thứ đó, tôi chỉ muốn cô thưởng thức những món ngon mà trước kia cô chưa từng thưởng thứa qua mà thôi, cũng có thể nói là một lời mời, một loại chia sẻ, không những chỉ là dùng cơm, có được không?”

Thẩm Thất ngượng ngùng cười lên: “Phùng thiếu gia thật biết cách ăn nói, khiến người khác không cách nào tìm lý do từ chối được.”

Phùng Mạn Luân cúi đầu xuống cười khẽ: “Biết ăn nói, chính là một bản lĩnh khiến người khác không chán ghét, có thể khiến người mà mình tôn trọng không chán ghét mình, thì cũng đã là một vinh hạnh rồi.”

Thẩm Thất đột nhiên khựng lại.

Phùng Mạn Luân với Phùng Khả Hân quả nhiên khác nhau hoàn toàn.

Phùng Khả Hân vô cùng ngang bướng cứng đầu.

Nhưng Phùng Mạn Luân lại lịch sự lễ phép, khiêm tốn vô cùng.

Nói chuyện với người đàn ông như vậy, thật sự không hề có áp lực gì cả.

“Nếu Phùng thiếu gia đã có nhã hứng, nếu tôi mà nói lời từ chối nữa thì thật sự có chút không biết điều rồi. Cám ơn anh đã mời tôi và cũng cám ơn anh đã chia sẻ cùng tôi, tôi sẽ xuất hiện.” Thẩm Thất nhìn đồng hồ trên tay cô nói: “Hên lúc mấy giờ?”

“Lúc nào cũng được. Phùng Mạn Luân giơ tay ra nói: “Xem cô lúc nào rảnh rỗi.”

Thẩm Thất gật đầu, hôm nay cô thật sự không có ăn qua gì cả, nói chuyện một hồi, thật sự cũng có chút đói bụng.

“Vậy tôi đi toilet một lát, một lát chúng ta sẽ qua đó nhé?” Thẩm Thất nhìn Phùng Mạn Luân.

“Đương nhiên được rồi. mời cô----” Phùng Mạn Luân đứng dậy, kéo ghế ra cho Thẩm Thất, lịch sự vô cùng.

Thẩm Thất xoay người đi tới toilet, đôi mắt của Phùng Mạn Luân nhìn sâu vào lưng của Thẩm Thất, khóe miệng của hắn một nụ cười được cong lên.

Phùng Mạn Luân móc điện thoại ra gọi: “Chuẩn bị cho ta một căn phòng, nhất định phải để cho Thẩm Thất đụng độ Hạ Nhật Ninh.”

Đầu bên kia điện thoại có một giọng nói vang lên: “Phùng thiếu gia quả thật đã tính toán hết từng bước đi của mình. Nghe nói vợ mới cưới của Hạ Nhật Ninh là một mỹ nhân có nét đẹp cổ điển, Phùng thiếu gia có bị động lòng không vậy?”

“Mỹ nhân ta đã thấy qua nhiều rồi. Mỹ nhân có quan trọng như thế nào thì cũng không quan trọng bằng giang sơn.” Phùng Mạn Luân lạnh lùng trả lời.

“Chậc chậc, thật là vô tình!” Đối phương bất chợt cảm thán: “Công tử vô tình Phùng Mạn Luân, danh hiệu này e là sẽ theo anh suốt đời mất thôi. Nhưng mà, tôi rất nóng lòng mong mỏi cái ngày mà anh biết yêu, nếu chỉ có thể yêu nhưng không đạt được, thì anh sẽ làm như thế nào?”

“Sẽ không có ngày đó đâu.” Phùng Mạn Luân lạnh lùng nói: “Bất cứ người đàn ông nào đau khổ vì tình yêu, đều là kẻ ngốc, sao ta lại cho phép mình biến thành một kẻ ngốc được chứ?”

“Được thôi. Tôi sẽ qua đó sắp xếp ổn thỏa cho anh.” Đối phương khẽ thở dài một tiếng, tất cả những lời nói đều nằm trong tiếng thở dài đó hết cả rồi.

Khi Thẩm Thất trở về thì Phùng Mạn Luân đã chải chuốc xong xuôi, anh ta mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi! Tôi đã gọi qua bên đó rồi,khi đến nơi thì có thể bắt đầu ăn ngay.”

Thẩm Thất gật đầu: “Được thôi.”

Hai người đi kế nhau bước ra ngoài.

Thẩm Thất giờ mới phát hiện Phùng Mạn Luân lại có thể cao đến như vậy, dường như không hơn không kém gì với Hạ Nhật Ninh cả.

Hèn gì hai người họ đã từng được gọi là công tử của tỉnh Nghệ An.

Ngoại trừ sắc đẹp hơi thua kém hạ Nhật Ninh, thì những thứ khác không hề thua kém gì cả.

Phùng Mạn Luân thật sự rất thân sĩ, lịch sự vô cùng.

Không khiến người khác cảm thấy anh ta quá nhiệt tình, cũng không để người khác cảm thấy mình bị lơ đi.

Khi đi lấy xe, Phùng Mạn Luân nhìn thấy Thẩm Thất lái một chiếc xe cổ hiệu Beetle, chợt cười to lên: “Chiếc xe này chắc là chiếc sưu tầm của Hạ Nhật Ninh có phải không?”

Thẩm Thất gãi đầu của mình: “Tôi cũng không chú ý gì cả, cứ sẵn tiện lái một chiếc ra đây thôi.”

“Nơi dùng cơm có một nơi rất thích hợp để đua xe, cô có muốn thử đua xe tốc độ không?” Phùng Mạn Luân giơ tay lên, lập tức có người đem chìa khóa qua cho anh ta, Phùng Mạn Luân nhét chiếc chìa khóa vào tay Thẩm Thất: “Có muốn thử đua xe Ferrari không?”

Đôi mắt của Thẩm Thất mở to ra: “Đua xe Ferrari ư? Chẳng lẽ anh lái chiếc xe đó đến đây sao?”

“Đương nhiên không phải rồi. Những đoạn đường trong thành phố này cũng không cách nào lái được, chiếc xe đó đang ở quanh đây, cô có muốn đi qua đó xem thử không?” Phùng Mạn Luân nở một nụ cười vô cùng hài lòng.

Hắn đã sớm thám thính được, Thẩm Thất là một người rất yêu thích xe hơi.

Chỉ tiếc rằng, Thẩm Gia không có nhiều tiền để khiến cô theo đuổi niềm yêu thích của mình, vả lại Thẩm Gia cũng không thể cho phép cô theo đuổi nó được.

Cho nên Thẩm Thất lúc học đại học, có một thói quen là nhìn người khác đua xe.

Sau khi tốt nghiệp do bận rộn với công việc, nên sự yêu thích này cũng bị bỏ qua một bên.

Người của anh ta cũng đã từng báo cáo rằng, Hạ Nhật Ninh vừa mới đặc chế cho người làm ra phiên bản xe đua Koenigsecgg đặc biệt cho Thẩm Thất.

Thẩm Thất đã tửng lái chiếc xe này chạy mấy vòng trước cửa Cảnh Hỏa Trang Viên.

Cho nên, anh ta vô cùng thông minh khi vận chuyển mấy chiếc xe đua đó qua đây.

Thẩm Thất vừa mới nghe nói chiếc Ferrari đang ở xung quanh, bèn có chút nóng lòng được thử nó.

Sở thích này của cô, không có nhiều người biết được.

Hạ Nhật Ninh cũng đoán được lúc sau này thôi.

Phùng Mạn Luân này làm cách nào biết được vậy?

Thẩm Thất do dự một hồi nói: “Nhưng kỹ năng lái xe của tôi không tốt.”

“Đâu phải cuộc đua thật sự đâu, chỉ lái chơi thôi mà.”Phùng Mạn Luân khẽ cười một tiếng: “Chiếc xe này, là chiếc xe sắp phải tham gia trận đua xe ở Châu Âu sắp diễn ra.”

Thẩm Thất quả nhiên sáng mắt lên.

Dù tay lái của cô có dở như thế nào đi nữa, nhưng cũng muốn được sờ thử chiếc xe này.

“Đi thôi.” Phùng Mạn Luân đích thân mở cửa ra cho Thẩm Thất.

Khi đến chân núi, Thẩm Thất mới nhìn thấy trước mặt quả nhiên có mất chiếc xe đua được dừng tại đó.

Xe đua và xe chạy là hoàn toàn khác nhau.

Xe chạy đa số đều có thể đi trên những đoạn đường trong thành phố, nhưng xe đua, thì chỉ có thể phát huy tính năng chuyên dụng của mình trong địa hình chuyên nghiệp mà thôi.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thất tiếp xúc với xe đua gần như vậy, cô há to miệng ra, quả thật không cách nào tin được.

Lúc này một người vô cùng bảnh bao xuất hiện, đưa nón bảo hiểm cho Thẩm Thất, sau đó giơ lên một ngón tay cái về phía cô.

Thẩm Thất nhìn Phùng Mạn Luân: “Thật sự được ư? Tay lái của tôi rất dở! Tôi chỉ biết lài xe bình thường thôi, tôi không biết lái xe đua...”

“Không sao, hôm nay đã dọn đường hết trơn rồi, cô có thể hưởng thụ một cách tùy ý.” Phùng Mạn Luân mỉm cười nhìn cô: “Dù cô có lái dở như thế nào, thì chúng tôi cũng sẽ không cười cô đâu.”

Thẩm Thất đỏ mặt lên, cô khẽ cắn môi lại, ánh mắt cô sáng lên, mong ngóng nó từng phút từng giây.

Trước giờ chưa từng bị mỹ nhân nào mê hoặc như Phùng Mạn Luân, lúc này không thể không thừa nhận, Thẩm Thất thật sự vẫn có chỗ hơn người.

Khi cô ấy nghiêm túc thì quả thật vô cùng thu hút.

Thẩm Thất hướng về phía Phùng Mạn Luân cúi sát người xuống: “Cám ơn anh! Cám ơn anh là biến ước mơ của tôi thành hiện thực! Nhưng tôi thật sự không biết lái xe đua. Anh có thể cho một người ngồi trên ghế phụ để hướng dẫn cho tôi không?”

“Đương nhiên được rồi.” Phùng Mạn Luân xoay đầu nhìn một cái về phía người con trai vừa mới ném nón bảo hiểm cho Thẩm Thất, người đó lập tức nhận lấy chiếc nón bảo hiểm từ tay người khác, đưa tay ra mời Thẩm Thất lên xe.

Thẩm Thất không còn do dự nữa, lập tức đội nón lên ngồi vào ghế lái.

Nhìn thấy những thứ trước mặt, Thẩm Thất cảm thấy mình cứ như đang nằm mơ vậy.

Anh đẹp trai ngồi bên ghế phụ hướng dẫn một lần cho cô, sau khi Thẩm Thất hiểu hết rồi, mới yên tâm cho Thẩm Thất lái.

Thẩm Thất lúc đầu rất căng thẳng, chân tay vô cùng hoảng hốt.

Nhưng sau khi thích ứng được mười mấy phút, thì Thẩm Thất mới tìm được cảm giác ấy.

Có một tay lái chuyên nghiệp đi theo cạnh cô, Thẩm Thất nhanh chóng đưa ra rất nhiều câu hỏi.

Đối phương cũng trả lời hết từng câu một, khiến Thẩm Thất cảm thấy hôm nay thu hoạch được rất nhiều.

Tùy theo sự tăng tốc, Thẩm Thất cũng dần dần cảm nhận được cảm giác xông kích đến tột cùng ấy.

Dường như tất cả những chuyện không vui, đều được bỏ hết về phía sau theo tốc độ của xe mất rồi.

Lúc này cô chỉ muốn thư giãn một cách sảng khoái, không muốn phải tiếp tục suy nghĩ những chuyện rối rắm đó nữa.

Anh chàng đẹp trai ngồi bên ghế phụ đã kề cho Thẩm Thất nghe rất nhiều tâm sự vui vẻ khi lái xe, Thẩm Thất như vừa được mở mang tầm mắt vậy, một số chỗ không hiểu khi xem trận đua xe, đều được giải thích hết.

Đợi đến khi Thẩm Thất trở về, trong khoảng khắc bước xuống xe cô cảm thấy tiếc nuối vô cùng.

Phùng Mạn Luân nhìn thấy Thẩm Thất cứ xoay đầu nhìn lại, chợt nở một nụ cười.

Thẩm Thất đứng trước mặt Phùng Mạn Luân, ngại ngùng nói: “Xin cám ơn anh! Tay lái của tôi tệ quá!”

“Cũng khá mà.” Phùng Mạn Luân khẽ cười: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

Thẩm Thất xoay người chào tạm biệt mọi người, đi theo Phùng Mạn Luân vào một con đường nhỏ từ từ đi về phía trước.

Không bao xa, thì đã nhìn thấy bãi giữ xe, nơi đó lúc này đã có không ít xe được dừng tại đó.

Xem ra đều là khách hàng nghe danh từ xa cả.

“Thức ăn ở đây đều được chế biến từ tay một vị đầu bếp hàng đầu. Một ngày ông ấy chỉ chế biến ba mươi món thôi, chế biến xong thì sẽ dẹp chảo đi, cho nên muốn ăn ở đây đều phải hẹn trước.” Phùng Mạn Luân giải thích: “Thật trùng hợp là tôi cũng có thể nói là quen biết với ông ta, cho nên đã đặt trước một bàn rồi.”

Thẩm Thất gật đầu, nén tâm trạng kích động của mình xuống.

Phủng Mạn Luân giả vờ vô tình hỏi: “Nếu cô thích đua xe như vậy, hay là đi Châu Âu xem đua xe trực tiếp với tôi đi?”

Thẩm Thất đột nhiên buồn bã nói: “Không được đâu.”

“Tại sao vậy?” Phùng Mạn Luân biết mà còn hỏi.

“Tôi... tôi không thể, xin lỗi anh, tôi... tôi không đi được. Trên người tôi còn có rất nhiều trách nhiệm và việc phải thực hiện, tôi không thể sống theo ý mình như vậy được.” Thẩm Thất cúi đầu xuống, che giấu hết tất cả đau thương trong lòng mình lại.

Anh trai bây giờ còn phải tiến hành điều trị dựa vào quan hệ của Hạ Nhật Ninh, cô không có tư cách gây chuyện, cũng không có tư cách hỏi Hạ Nhật Ninh tại sao không yêu cô nhưng lại để cô bên mình.

Ai kêu cô cam tâm tình nguyện chứ?

Con đường mà mình tự lựa chọn, thì không được phép hối hận.

Phùng Mạn Luân đột nhiên mở miệng: “Đừng nhúc nhích.”

Thẩm Thất đột nhiên ngơ ngác.

Phùng Mạn Luân đột nhiên tiền gần Thẩm Thất, giơ tay lấy một chiếc lá trên tóc của Thẩm Thất xuống.

Thẩm Thất chợt ngước đầu lên, đã có thể nhìn rõ khuôn mặt tinh tế và ánh mắt cười như không cười của anh ta.

Cười như không cười ư?

Cảnh tượng này, vừa đúng lúc bị Hạ Nhật Ninh bắt gặp ngay tức khắc.

Hạ Nhật Ninh chợt cảm thấy cảnh tượng này quá chói mắt.

Hắn không ngờ Thẩm Thất ra ngoài là để gặp Phùng Mạn Luân!

Lâm Khê đứng bên cạnh Hạ Nhật Ninh hừ lên một tiếng: “Anh Nhật Ninh, thím ấy quả thật là vợ của anh thật sao? Cô ta đang quyến rũ đàn ông sau lưng anh kìa!”

Hạ Nhật Ninh nhìn xuống, trong mắt hắn có vô vàn ngọn lửa đang được bốc lên.

Hắn không muốn thừa nhận rằng hắn đã ghen!

Thẩm Thất hoàn toàn không biết động tác lấy lá cây xuống của Phùng Mạn Luân đã bị Hạ Nhật Ninh nhìn thấy hết.

Thẩm Thất chỉ sờ nhẹ vào đầu, nói lời cám ơn với Phùng Mạn Luân: “Cám ơn anh.”

“Không có chi.” Phùng Mạn Luân khẽ cười: “Đi thôi, thức ăn chắc đã chuẩn bị xong hết rồi.”

Thẩm Thất gật đầu, đi theo Phùng Mạn Luân rời khỏi.

Ánh mắt của Hạ Nhật Ninh cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Thất, nhìn thấy Thẩm Thất đi kế bên Phùng Mạn Luân, dường như món đồ chơi mà hắn ưa thích bị người khác cướp mất, khiến hắn tức giận vô cùng.

Giây phút Phùng Mạn Luân xoay người rời khỏi, khóe miệng của anh ta chợt cong lên với một nụ cười lạnh lùng.

Anh ta đã từng nói qua mà, những người đàn ông đau khổ vì tình yêu, đều là kẻ ngốc mà thôi.