Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1686



Thẩm Hà mãi luôn suy nghĩ, bản thân mình đến thế giới này, hình như không có kim thủ chỉ.

Người khác đều lăn lộn như cá gặp nước, đều rất tiêu diêu.

Chỉ có mình là sống cơ cực thế này.

Cho đến ngày hôm nay, Thẩm Hà cuối cùng cũng biết được chim chỉ thủ của mình là gì.

Đó chính là chỉ cần lâm vào tuyệt cảnh thì liền gặp vận may.

Hôm nay, Thẩm Hà vừa từ trên núi lượm củi về, vừa đang khó khăn mà đi về.

Cô ấy vốn dĩ không tính mạo hiểm đi vào núi, nhưng gần đây chi tiêu quá lớn.

Bởi vì xây nhà, tiền trong Thẩm Hà đều tiêu cũng chẳng còn bao nhiêu.

Giờ đây bắp chưa chín, không ăn được chỉ có thể mua.

Để hạ thấp vốn liếng, Thẩm Hà chỉ có thể tự lực cánh sinnh, tìm thức ăn tại chỗ, cố gắng kéo dài đến mua thu thu hoạch bắp.

Nhưng chính là khi đang căng thẳng này, nhà của đại bá Thẩm Hà xảy ra chuyện không may.

Đại bá của Thẩm Hà vì để tiết kiệm thời gian, khi mà từ bên ngoài về không đi đường lớn, mà là dọc theo đường nhỏ trong núi.

Kết quả vận may không tốt, nửa đường gặp một con sói lạc bầy đang đói.

Sói đói liền cắn bị thương đại bá của Thẩm Hà, nếu như không phải người trong thôn phát hiện kịp thời, có lẽ đã bị sói ăn thịt.

Đại bá của Thẩm Hà được cứu về, cả nhà đều chìm trong mây đen.

Bởi vì cả nhà đều không có tiền để mời đại phu.

Sau cùng cũng là Thẩm Hà tự mình lấy hết số tiền trên người mình, mới mời được thầy thuốc, kê đơn thuốc uống ba ngày.

Như thế, trên người Thẩm Hà cũng không có tiền.

Khi mà Thẩm Hà quyết định đi lên trấn, tìm xem có cơ hội nào để kiếm tiền không, lão thiên gia cho cô ấy kim thủ chỉ đó, lần nữa bật sáng.

Có một phú thương từ nơi khác đến đem theo một lô hàng, khi đi ngang Thẩm gia trấn, đột nhiên đột tử. Người nhà của phú thương này lập tức rối thành một nhùi tại chỗ, giá thấp mà bán ra hàng trong tay, vội về nhà tổ chức tang sự.

Nhưng hàng mà phú thương này mang đến là các loại các kiểu giấy, thư sinh của bản trấn, vốn dĩ không sử dụng nhiều giấy như thế.

Khi Thẩm Hà ngang qua, tỉ mĩ xem mấy giấy đó, phát hiện chất lượng số giấy đó không đồng đều, đủ loại giấy, liền nảy ra ý định.

Thẩm Hà tìm gặp người nhà của Phạm Thành, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói muốn số giấy này, nhưng trước mắt trong tay không có tiền, tính nợ lấy hàng trong tay của họ.

Người nhà phú thương này vừa bắt đầu tất nhiên không đồng ý.

Thẩm Hà cũng không vội, kiên nhẫn mà chờ.

Chờ không bao lâu, người nhà phú thương đó thật sự lấy đi không nổi nhiều hàng như thế, kèm thêm người bản địa, cũng thực sự không tiêu thụ hết số hàng lớn như vậy. Nếu như vứt ở đây cũng là vứt, còn không bằng nợ cho tiểu cô nương đó.

Đúng vậy, Thẩm Hà cho đến thời điểm này, cuối cùng hiểu được lão thiên gia cho kim thủ chỉ cô ấy là gì.

Đó chính là vận may.

Ngẫm nghĩ cũng đúng.

Đường đường là thiên kim tiểu thư tập đoàn tài chính Hạ thị, tuy nhiên số mạng đên đuổi đến nhập vào người của một nha đầu dân quê, lão thiên gia tất nhiên cũng phải bù đắp một chút cho cô ấy, cho cô ấy kim thủ chỉ mà người ta không có.

Bởi vì kim thủ chỉ này, Thẩm Hà thuận lợi lấy được lô giấy này, tất cả đưa đến nhà của Vương nhị thúc.

Vương nhị thúc thấy trong nhà đều đầy giấy liền ngây ra!

“Thẩm Hà, con đừng nói với nhị thúc. Con tính dùng mấy giấy này tiếp tục chép kinh phật và phả hệ nhé!” Vương nhị thúc không kiềm được mà nói: “Con cần nhiều giấy như thế, đây là muốn làm gì?”

Thẩm Hà cười với vẻ bí ẩn, nói: “Số giấy này con có chỗ dụng đến.”

Vương nhị thúc cứ hỏi mãi, Thẩm Hà chính là thế nào cũng không chịu nói.

Cho đến mười hôm sau, Thẩm Hà đem từng cuốn sách được đóng bằng dây đặt trước mặt Vương nhị thúc, Vương nhị thúc mới phản ứng lại.

Thẩm Hà tuy nhiên vẽ ra một đống liên hoàn họa!

Thời đại này người đọc sách không nhiều, cho nên kiến thức phổ cập không cao lắm.

Nhưng liên hoàn họa ai nấy đều xem hiểu cả.

Huống chi kỹ năng hội họa của Thẩm Hà lại rất tốt, nhân vật được vẽ ra rất chân thật rất sinh động.

Thẩm Hà cũng lười suy nghĩ câu truyện, trực tiếp đạo, đem tình tiết thể hiện bằng chữ viết và hình vẽ mà tạo nên.

Thẩm Hà đem một cuốn đưa cho Vương nhị thúc, cười nói: “Thúc xem, có thể hiểu không?”

Vương nhị thúc lúng túng mà lau tay, sợ tay mình quá dơ, đường đột đến sách vở thần thánh.

Thúc ấy cẩn thận mà mở ra trang đầu, liền bái phục với kỹ năng hội họa của Thẩm Hà.

Trừng trang một mà lật xem, bổng chốc liền bị tình tiết hấp dẫn lấy!

Bất tri bất giác, Vương nhị thúc lật hết tất cả tình tiết của truyện, liền ý thức mà hỏi: “Phần sau đâu? Sao lại không có?”

Thẩm Hà khẽ bật cười: “Nhị thúc, thúc nói, con đem số sách vẽ này đến trên trấn, mời mấy tú tài bình phẩm như thế nào?”

Vương nhị thúc liền nhíu mày: “Con tính đem câu truyện này bán cho mấy tú tài?”

Thẩm Hà lắc đầu: “Tất nhiên không phải. Con chỉ là mong mượn từ miệng của mấy tú tài đó, đem cậu truyện này truyền bá cho tất cả bách tính. Chờ sau khi tất cả mọi người đều biết bộ này, tất nhiên sẽ có người yêu cầu con vẽ tiếp. Thời gian đầu phải kiên nhẫn chờ đợi. Chờ đến ngày khi hàng hóa trở nên có giá trị!”

Thẩm Hà vô cùng hiểu rõ sở trường của mình, đó chính là kiến thức kiếp trước học được.

Nhưng mấy kiến thức đó hình như ở đây không có tác dụng gì.

Nhưng Thẩm Hà biết, thế giới đó của mình, truyện tranh là giải trí thích hợp cho già trẻ lớn bé.

Không cần biết trình độ văn hóa cao thấp thế nào, đều sẽ bị truyện tranh hấp dẫn.

Người bình dân của thế giới này, họ cũng sẽ theo đuổi thế giới tinh thần!

Cho nên bản thân mình chủ yếu hội họa, chữ viết hỗ trợ giảng giải câu truyện, chắc chắn hấp dẫn người khác!

Vương nhị thúc đã bị chuyện của Thẩm Hà, rèn luyện nên tinh thần thép!

Thúc ấy liền đem số sách vẽ này của Thẩm Hà, đến quán trà trên trấn, đem liên hoàn họa này đặt ở quán trà, cung cấp cho người khác đọc miễn phí.

Vừa mới đầu, Vương nhị thúc không ôm theo hy vọng gì cả.

Chờ khi thúc ấy bán hết hàng sẵn tiện đi ngang qua quán trà mà hỏi thăm, lão bản quán trà liền kéo lấy Vương nhị thúc, truy hỏi phần sau câu truyện này ở đâu.

Vương nhị thúc liền biết, nha đầu Thẩm Hà lại thắng rồi!

Không chỉ tú tài đồng sinh trên trấn để ý đến liên hoàn họa này của Thẩm Hà, kể cả người không mấy đọc qua sách đều có thể xem hiểu câu truyện trong đó.

Trái tim của mọi người đều bị treo lơ lửng.

Đều muốn biết phần sau câu truyện là gì.

Lại năm ngày trôi qua, khi Thẩm Hà thật sự cạn kiệt lương thực không còn gì mà ăn nữa, lô liên hoàn họa thứ hai liền đươc đưa ra.

Kiểu vẽ vẽ này, là rất tốn giấy.

May là lấy được nhiều giấy thế kia, nếu không thật sự không trụ nổi với tốc độ đổi mới nhiều như vậy.

Liên hòa họa tập hai vừa đưa đến, người đọc sách trên trấn đều tụ tập lại, đều thảo luận tình tiết truyện.

“Chà chà chà, thật là không ngờ đến, Tống Giang cơn mưa kịp thời này, tuy nhiên nhân nghĩa như thế! khó trách có người nguyện ý trung thành với cậu ta!”

“Ta thì lại thấy tên quan viên kia đáng hận, nếu không phải ông ta, thì Tống Giang này cũng không thê thảm đến bước này!”

Người trong quán trà bàn tán sôi nổi, đều đang nói về tình tiết của truyện.

Cuối cùng, có người tìm được cơ hội đầu cơ trong đó, bắt đầu nghe ngóng tác giả hội họa này là ai.

Hôm nay, Thẩm Hà đang cẩn thận mà nướng mấy trứng chim được tìm thấy trong núi.

Sau khi ăn xong mấy trứng chim này, cô ấy đúng thật là lương thực kiệt quệ.

Một chiếc xe, dừng trước nhà Vương nhị thúc.