Thẩm Phu Nhân đau lòng ôm lấy cô gái: “Được được được, chúng ta sẽ không gả qua đó, Ân Ân của chúng ta xinh đẹp như vậy đương nhiên nếu muốn gả thì phải gả cho người tốt nhất mới phải. Nếu con không muốn gả qua đó, thì hãy để chị của con gả qua đó là được rồi!”
“Cô ta không phải là chị của con, trên người cô ta đâu có dòng màu của Thẩm Gia chúng ta đâu.” Thẩm Ân Ân khinh thường nói, sau đó giọng điệu lại thay đổi ngay: “Muốn lấy thì phải lấy Hạ Nhật Ninh, anh ta mới là chủ nhân tương lai của Hạ Gia.”
Thẩm Thất ủ rủ đi trở về phòng của mình, cửa phòng vừa đóng, thì cô đã dựa lên cửa từ từ tuột thân người xuống, ngồi lên thảm ngay tức khắc.
Cô ôm lấy đầu gối, nước mắt tuôn ra ào ạt.
Triển Bác còn chưa biết sống chết ra sao, thì người nhà lại bắt cô phải gả thay cho Thẩm Ân Ân.
Nếu mình không chịu, thì Thẩm Gia sẽ cắt đứt phí trị liệu của anh trai.
Nhưng nếu chịu thì sẽ...
Vậy Triển Bác thì thế nào đây?
Tại sao ông trời lại đối xử với mình như vậy?
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Tiểu Thất, mẹ biết con đang ở trong phòng, mẹ có thể nói chuyện với con được không?”
Cơ thể Thẩm Thất cứng đơ ra, ngón tay siết chặt lại.
Im lặng một hồi, mới mở cửa phòng ra.
Thẩm phu nhân cũng không màng đến việc đứa con gái của mình đã thay bộ đồ ướt nhẹp đó chưa, chỉ tự mình vào trong và nói: “Tiểu Thất, mẹ biết con oán hận mẹ. Nhưng mẹ cũng không có cách nào khác cả! Năm ấy mẹ đem theo con và Tiểu Lục tái giá qua đây, không biết đã chịu hết bao nhiêu cực khổ. Thẩm Gia cũng đã xem hai đứa như con ruột trong nhà, cho hai con mang họ Thẩm, còn cho con ăn học, chữa bệnh cho anh của con. Con cũng biết mà, căn bệnh này của anh con chắc suốt đời này sẽ không thể khỏi được nữa rồi, nếu không có bệnh viện tốt, thì chỉ e là không thể sống lâu dài được.”
Thẩm Thất cúi đầu xuống, trong ánh mắt cô tràn đầy sự đau thương vô tận.
“Một khi nghĩ đến việc Thẩm Gia chúng ta sẽ bị Hạ Gia đòi nợ, thì trong lòng mẹ thật không thể yên lòng. Nếu không có những thứ trước mắt này thì con với Tiểu Lục sẽ ra sao đây?” Thẩm phu nhân giả bộ lau khóe mắt của mình: “Mẹ cũng là muốn tốt cho con. Tuy rằng người này của Hạ Gia chỉ là một người con nuôi, nhưng ít nhất anh ta cũng là con cả trong Hạ Gia, con gả qua đó rồi, thì con sẽ là đại thiếu phu nhân! Dù anh ta không phải người nắm quyền của Hạ Gia, nhưng Hạ Nhật Ninh sẽ nể tình anh em, cho con một cuộc sống vinh hoa phú quý.”
Nhìn thấy Thẩm Thất không hề bị rung động gì cả, Thẩm phu nhân cuối cùng cũng phải đưa ra tuyệt chiêu cuối cùng của bà, xoay người khóc lớn: “Cái số của tôi thật khốn khổ mà! Suốt đời tôi đã sinh ra ba đứa con, một đứa ngu ngốc từ nhỏ, một đứa thì không hiếu thảo phải tức chết người mẹ này sao! Tội nghiệp cho Ân Ân của tôi còn quá nhỏ, đã phải trở thành đứa trẻ không có mẹ rồi... Hu hu... Chi bằng tôi chết ngay bây giờ cho xong! Tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
Mỗi lần Thẩm phu nhân như vậy, thì Thẩm Thất đều sẽ mủi lòng.
Nhưng lần này, Thẩm Thất chỉ thản nhiên hỏi một câu: “Mẹ, từ nhỏ Triển Bác đã hiếu thảo với mẹ, mỗi dịp lễ tết đều sẽ đem quà cáp tới thăm mẹ. Bây giờ anh ấy xảy ra chuyện rồi, mẹ đã có từng hỏi qua con một câu về tình trạng của anh ấy chưa?”
Vừa mới nói xong, thì đôi mắt Thẩm Thất ửng đỏ lên, suýt nữa thì lại khóc to lên lần nữa.
“Nó không phải đã chết rồi? Một người chết thôi mà, có gì hay ho mà phải hỏi chứ?” Thẩm phu nhân thốt ra miệng nói: “Trước kia nếu không phải trong nhà Triển Bác có chút thế lực, thì sao ta lại đồng ý cho hai đứa quen nhau được?”
Thẩm Thất cố gắng nhắm mắt lại, nước mắt cô không ngừng chảy xuống.
Cô thật sự không muốn thừa nhận người thốt ra câu nói này, lại chính là mẹ ruột của cô.
Trong mắt của bà, ngoài bản thân bà và Thẩm Ân Ân ra, bà có còn quan tâm đến ai nữa không?
“Còn nữa, bây giờ ta không phải đã tìm được chỗ dựa tốt hơn cho con rồi sao? Thẩm Thất, con đừng nên có phúc mà không biết hưởng. Hạ Gia là một gia đình như thế nào, Triển Gia thì lại là gì so với họ chứ? Ta cảnh cáo con, nếu con dám không gả qua bên đó, thì ta sẽ cho người lập tức ngưng hết việc trị liệu của Tiểu Lục!” Thẩm Phu Nhân đã hết kiên nhẫn, đứng phắt dậy, không thèm nhìn Thẩm Thất một lần bèn rời khỏi phòng.
Hãy nghe xem bà ấy vừa mới nói gì? Người đó là con trai của bà đó! Nhưng bà lại đem con trai của mình đi uy hiếp con gái của mình!
Nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, Thẩm Thất đã không thể nào kiềm chế tâm trạng của mình được nữa, bèn ôm lấy đầu gối khóc òa lên.
Một bóng người nhút nhát đứng trước mặt Thẩm Thất, rụt rè mở miệng: “Tiểu Thất, quần áo, ướt hết rồi.”
Thẩm Thất nghe thấy giọng nói này, từ từ ngước đầu lên.
Khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ của Thẩm Lục ập vào tầm mắt của Thẩm Thất ngay lập tức.
Thẩm Thất đứng phắt dậy, lao vào vòng tay của Thẩm Lục ngay tức khắc, dùng nước mắt trút ra hết tất cả uất ức của mình.
Nguyên một nhà không ai chú ý đến nước mưa ướt đẫm khắp người cô, duy nhất chỉ có người anh mắc bệnh trầm cảm này phát hiện mà thôi.
“Anh...”Thẩm Thất chết lặng ôm lấy vòng eo của Thẩm Lục, khóc không thành tiếng.
“Đừng khóc, Tiểu Thất, đừng khóc nữa.” Cơ thể Thẩm Lục cứng đơ lại, nhưng vẫn sờ lên đầu của Thẩm Thất một cách máy móc.
Thẩm Thất dỗ Thẩm Lục thiếp đi trên giường, sau đó cô ngồi ngơ ngác một chỗ.
Từ nhỏ, việc chăm sóc cho anh trai đã là trách nhiệm của cô.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, anh trai đã bị mắc bệnh trầm cảm, từ đó không còn giao tiếp với bất kỳ ai nữa.
Ngoại trừ Thẩm Thất có thể tiếp cận anh ấy ra, thì không ai có thể tiếp cận cả.
Thẩm Thất thò tay sờ vào mặt của anh trai, cảm thấy vô cùng ấm áp trong đáy lòng.
Anh trai có một khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ, đẹp đến nỗi khó lòng phân biệt là nam hay nữ, duy nhất chỉ có sắc đẹp của anh mới có thể so sánh được với Hạ Nhật Ninh mà thôi. Một người thì hấp dẫn, một người thì quyến rũ.
Nhưng cảnh ngộ của hai người lại khác nhau một trời một vực.
Anh trai chỉ có thể bị nhốt trong phòng, chìm đắm trong thế giới cô độc của chính mình.
Hạ Nhật Ninh lại là đế vương tung hoành trong giới tài chính.
Hễ nghĩ đến Hạ Nhật Ninh, thì Thẩm Thất liền cảm thấy tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Anh trai trải qua thời gian dài trị liệu, đã bắt đầu có thể giao lưu nói chuyện với cô. Bác sĩ nói chỉ cần kiên trì thêm một thời gian, thì có thể giao tiếp y hệt như người bình thường.
Trong thời khắc quan trọng này, sao lại có thể cắt đứt trị liệu được chứ?
Nhưng số tiền mà cô kiếm được lại bị mẹ cô lấy lí do chữa bệnh cho anh trai bốc lột mất rồi, huống hồ gì bây giờ còn một món nợ 1 triệu nữa. Nếu Thẩm Gia không chịu chi tiền thì...
Thẩm Thất không dám nghĩ tiếp nữa.
Cô không thể tưởng tượng được bộ dạng Thẩm Lục chìm vào bóng tối cô độc thêm một lần nữa.
Không, tuyệt đối không thể!
Hạ Nhật Ninh đung đưa ly rượu trong tay mình, nhìn thấy anh hai đột nhiên đến thăm, khẽ híp đôi mắt lại: “Hãy cho ta một lí do để kết hôn thay anh đi.”
Anh cả của Hạ Nhật Ninh, người con nuôi của Hạ Gia--Hạ Nhật Kỳ nốc hết tất cả rượu trong tay mình vào miệng, thở dài nói: “Nhật Ninh, anh đã chính thức tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế của Hạ Gia rồi.”
“Nhưng điều này vẫn không thể khiến ta từ bỏ hôn nhân của ta.” Hạ Nhật Ninh cười khẽ, đôi mắt phượng lóe lên một tia sáng: “Đổi điều kiện khác đi.”
“Nếu như anh nói, anh đã có tin tức của người con gái mà em vẫn đang khổ sở tìm kiếm... điều kiện này thì sao?” Hạ Nhật Ninh đột nhiên ngước đầu nhìn người em trai tài giỏi, có thể hô phong hoán vũ của mình.
Hạ Nhật Ninh siết chặt ngón tay lại, khuôn mặt tuấn tú quyến rũ đột nhiên chuyển đổi: “Anh nói thật sao?”
Hạ Nhật Kỳ gật đầu: “Nơi cô ấy xuất hiện lần cuối cùng cũng chính là nơi mà ta phải đi, nên anh có thể sẵn tiện giúp em thám thính tình hình.”
Hạ Nhật Ninh có chút do dự.
Hạ Nhật Kỳ lập tức nói: “Sau một năm chỉ cần cô ta không mang thai, thì lão phu nhân sẽ đuổi cổ cô ta đi, em chỉ cần hy sinh tự do trong một năm mà thôi.”