Thẩm Lục đứng nhìn suốt ngoài cửa sổ, khi anh nhìn thấy xe Sùng Minh trở về, đã giựt bắn cả mình.
Và khi anh thấy Sùng Minh một lần nữa xông vào với vết thương đầy mình, đã không chịu được liền phóng nhanh qua đó như một mũi tên, đỡ lấy Sùng Minh: “Anh bị thương à!”
Đại ca vì theo đuổi con gái, à không, theo đuổi con trai, mà hi sinh nhiều thật đấy.
Rõ ràng là không bị gì hết, mà trên đường về, đã cố tình ngụy tạo nhiều vết thương cho mình.
Cho dù trời đất rung chuyển cũng không đáng sợ bằng nỗi đau xác thịt, thế mà lại dám tự thẳng tay tự làm đau, đúng là làm người khác phải kinh sợ.
Sau khi đưa Sùng Minh về nhà, nhiệm vụ của bọn họ cũng đã xong, thế là âm thầm rút lui ra về.
Sùng Minh dồn hết sức mình ngã người vào Thẩm Lục, và mặc cho máu trên người làm ướt hết áo Thẩm Lục.
“Sao lại bị thương nghiêm trọng thế chứ? Ánh mắt Thẩm Lục thể hiện vẻ lo lắng: “Rốt cuộc anh đã đi đâu và làm gì vậy?”
Sùng Minh cố tỏ ra vẻ yếu đuối rồi nói: “Đám người đó truy sát anh thế nào cũng không sao, nhưng không được ra tay với em! Em còn em gái phải lo mà!”
Nghe Sùng Minh nhắc đến Thẩm Thất, ánh mặt Thẩm Lục quả thật đã dịu xuống rất nhiều.
Cho nên anh đã đi trả thù à?” Thẩm Lục không nói lời nào mà cởi áo của Sùng Minh ra: “Chẳng phải anh lợi hại lắm sao? Sao mà bị thương đến nỗi này?”
“Anh lo một mình em ở đây sẽ có nguy hiểm, cho nên anh mới muốn đánh nhanh rút gọn. Nhưng không ngờ, đối phương đoán được anh sẽ trả thù, nên đã gài sẵn cái bãi cho anh rơi vào.” Sùng Minh nằm yên cho Thẩm Lục cới áo và xử lý vết thương, và nắm chặt cổ tay Thẩm Lục vẻ kích động, nói: “Nếu không phải anh có đủ kinh nghiệm, chắc tối nay đã không quay trở về được rồi! Anh chết bao nhiều lần cũng không sao, nhưng, anh phải đảm bảo sự an toàn cho em.”
Sùng Minh được nước làm tới: “Tối nay ngủ chung giường với anh được không?”
“Không được.” Thẩm Lục từ chối ngay.
“Anh bị thương đến thế này rồi mà.” Sùng Minh tiếp tục nói mà không biết xấu hổ: “Anh đâu có làm gì được đâu. Anh chỉ muốn được nằm kế em thôi.”
Thẩm Lục đưa ngón tay ra, không trả lời, tiếp tục lấy thuốc thoa lên cho anh ta.
Con người này của Sùng Minh đúng là một sự khác biệt của loài người, lúc Thẩm Lục thoa thuốc cho anh ta, cũng không hề biết đau, mà chỉ nhìn chăm chú vào Thẩm Lục.
Nhìn đến nổi Thẩm Lục gần như nổ tung.
“Thẩm Lục, em thật sự nhẫn tâm vậy sao?” Sùng Minh nói xong câu này, đột nhiên ho dữ dội, khi mở lòng bàn tay ra, một vết máu to trong đó.
“Thẩm Lục nhìn thấy vết máu đó, cuối cùng cũng không đành lòng: “Biết rồi.”
Cuối cùng cũng có được câu trả lời của Thẩm Lục, Sùng Minh vui đến muốn nhảy cẩng lên!
Nhưng anh ấy không dám.
Nếu để Thẩm Lục biết anh giả bộ, sẽ chết thảm lắm đó.
Sau khi Thẩm Lục xử lý xong vết thương cho Sùng Minh, băng bó lại cho anh, quay lưng giúp anh thay bộ đồ nhuốm đầy máu, và rồi quả nhiên đã nằm xuống một bên còn lại của Sùng Minh.
“Thời gian không còn sớm, mau ngủ đi.” Thẩm Lục nhẹ nhàng nói: “trời sắp sáng rồi.”
“Được rồi.” Sùng Minh trả lời vẻ mãn nguyện.
Sùng Minh nhẹ nhàng nhìn về hướng Thẩm Lục và dựa sát vào anh, Thẩm Lục không phản đối, Sùng Minh càng vui hơn, và can đảm cầm lấy tay Thẩm Lục.
Thẩm Lục muốn rút ra, nhưng có cố thế nào cũng không rút ra được.
Cứ nghĩ đến Sùng Minh đi trả thù cho minh và Tiểu Thất, mới bị thương.
Thẩm Lục liền không nỡ thẳng tay với anh.
Cho nên anh cũng mặc cho Sùng Minh nắm lấy tay mình không buông ra.
Đêm nay, quả thật đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Nhưng cuối cùng cũng kịp hạ màn trước khi bình minh xuất hiện.
Đêm nay, có người ngủ rất ngon, có người mắt sáng trưng không ngủ được, cũng có người cả đêm không ngủ được mà chỉ ho suốt.
Thế là, sáng ngày thứ hai, tất cả mọi người không trừ một ai, đều thức dậy trễ.
El là người duy nhất dậy thật sớm.
Cô thức dậy sớm, là vì cô không yên tâm cho vết thương của Mạc đại ca.
Đẩy cửa vào nhà, Mạc đại ca vẫn còn ngủ.
El bước đến gần và dùng tay sờ vào người Mạc đại ca để xem thân nhiệt, rất ấm, nhưng không bị sốt.
Khi El vừa định rút tay mình lại, Mạc đại ca trong chớp mắt đã giữ lấy tay cô.
Thật ra, lúc el bước vào cửa, Mạc đại ca đã dậy rồi.
Người thường phải đi trinh chiến trong suốt nhiều năm, làm sao có thể ngủ sâu được chứ?
Chẳng qua anh muốn xem khi el bước vào, cô sẽ làm gì đầu tiên.
Cảm nhận được sự lo lắng của el, Mạc đại ca từ từ mở mắt ra: “Sao cô lại thức dậy sớm thế?”
“Lo anh sẽ bị sốt cao.” El trả lời với vẻ e ngại.
Mạc đại ca gật đầu, nhưng không định thả tay ra.
El và Mạc đại ca không phải trẻ con, tuy hai người đều không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng dù chưa từng ăn thịt heo, cũng từng thấy heo chạy rồi chứ?
Thêm nữa, cháu trai cháu gái của họ cũng đã yêu nhau rồi mà!
Nhìn thôi cũng đã biết mà!
Hai bên tai của El hơi đỏ lên vẻ mắc cỡ, nói: “Tôi đi làm chút đồ ăn sáng cho anh, tối qua bọn họ đã bận bịu cả đêm rồi, lúc đi ngủ trời cũng đã gần sáng, nên đừng làm bọn họ thức.”
Mạc đại ca mỉm cười vui vẻ: “Phải đó, tối qua chắc chắn Nhật Ninh đã làm một việc lớn. Chúng ta đừng làm phiền, tôi không đói. Cô đói không?”
El đỏ mặt lắc đầu: “Vậy tôi thay thuốc cho anh nhé.”
“Ừ.” Mạc đại ca trả lời ngay.
El mang rương thuốc qua, và Mạc đại ca đã ngồi dậy, anh ấy chỉ mặc trên người chiếc quần ngủ, để lộ thân hình nóng bỏng.
Đừng thấy anh ấy năm nay đã bốn mươi bốn tuổi vậy chứ, vẻ đẹp của thân hình săn chắc này, không biết đã làm bao nhiêu cô gái trẻ phải gục ngã.
Tại vì tập luyện và đánh võ thường xuyên, nên sức ở bắp tay rất là mạnh.
Cơ bắp cũng rất chắc và khỏe.
Khi el đưa tay giúp Mạc đại ca gỡ băng gạc, thì khó mà để tay không chạm vào phần cơ bắp ở bắp tay.
Tối qua khi băng bó, cũng không cảm thấy có gì không tốt.
Nhưng lúc nãy Mạc đại ca đã nắm lấy tay el, bây giờ chạm vào lần nữa, cả hai đều cảm thấy có gì đó không giống với trước đó nữa.
El ho nhẹ một tiếng, cố tình bắt đầu câu chuyện, để không gian đỡ ngại ngùng.
“Thân hình anh đẹp thật.” El không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến, càng ngại hơn. Nếu cô không nhìn lén, thì sao biết thân hình Mạc đại ca đẹp chưa?
El ngay lập tức thêm vào câu giải thích có liên quan nhất: “Tôi không có nhìn lén đâu!”
Sau khi nói xong câu này, mặt của el ngay lập tức đỏ hừng hực.
Ngón tay đang chạm vào bắp tay của Mạc đại ca, làn da mang lại hơi ấm thật dễ chịu.
Mạc đại ca phát hiện ánh mắt của el không biết nên nhìn về đâu, đã khen một câu: “Thân hình của cô cũng rất đẹp mà.”
Ơ, tối qua xuống nước, đích thực đã nhìn thấy hết thân hình rồi.
Sau khi hai người buông lời khen nhau xong, không biết phải nói gì thêm.
Mặt el càng ngày càng đỏ, bàn tay đang tăng tốc thay thuốc cho Mạc đại ca, thay băng gạc mới.
Và vì cô ấy làm nhanh quá, đã sơ suất siết phải vết thương của Mạc đại ca.
“Ơ, xin lỗi anh!” El vội vàng xin lỗi.
“Không sao, không có đau.” Mạc đại ca quay qua an ủi: “Cô không phải bác sĩ, làm được thế này là tốt lắm rồi.”
Nghe Mạc đại ca an ủi, mặt el lại đỏ hơn nữa.
“Tôi đi xem bọn họ đã thức chưa.” El nói xong câu này, đã chạy nhanh ra cửa.
Mạc đại ca nhìn theo bóng dáng el, nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Nhưng, hôm qua lúc xuống nước, thân hình của cô ấy, đúng là đẹp thật.
El xông ra cửa, mới phát hiện mình đã ôm rương thuốc của Mạc đại ca ra ngoài.
Ôi trời.
El vừa định quay về để trả lại, nhưng nghĩ đến không gian ngại ngùng lúc nãy, lại không dám đi.
Thôi kệ, trả lại cho anh ấy sau vậy.
El vừa quay người, đã nhìn thấy Lưu Nghĩa chạy bộ từ bên ngoài về.
“Chào buổi sáng, cô nhé!” Lưu Nghĩa chào el.
“Chào buổi sáng.” El liền chấn chỉnh lại cảm xúc của mình, đặt rương thuốc ra sau lưng, chào Lưu Nghĩa: “Sáng sớm đã chạy bộ rồi à?”
Lưu Nghĩa gật đầu: “Dạ, ngày nào cũng chạy hết! Làm võ sĩ, đương nhiên không thể lười được rồi. Giống như cô thích khảo cổ vậy đó, con cũng yêu bộ môn võ nhiều lắm!”
El liền bật cười: “Hiểu rồi.”
Lưu Nghĩa phát hiện rương thuốc mà el giấu sau lưng, vừa nhìn đã thấy y chang cái trong phòng Mạc đại ca, liền nói: “Cô đang định thoa thuốc cho Mạc đại ca à?”
“À không phải cô.” El hơi ậm ừ, cô không ngờ có ngày mình lại bị một đứa hậu bối hỏi đến không biết trả lời như vậy!
Lưu Nghĩa nhìn cô với vẻ nghi ngờ.
Ngay lúc này, Mạc đại ca đi từ trong phòng ra, giúp El giải vây, nói: “Do rương thuốc của tôi hết thuốc rồi, El nói, giúp tôi đi lấy thêm thuốc.”
El hoảng hốt nhìn Mạc đại ca, đỏ hết cả hai bên tai.
Lưu Nghĩa, cô gái thẳng thắng gật đầu nói: “Ra là vậy! Đi mua thuốc giờ này chẳng phải quá sớm sao? Hiệu thuốc còn chưa mở cửa mà? Những người khác cũng chưa thức dậy nữa!”
El đưa tay lên vuốt một bên tóc một cách không tự nhiên, trả lời: “Phải đó, chưa ai dậy hết. Tối qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, e là hôm nay không thể thức nổi rồi. Tiểu Nghĩa, cô về phòng trước đây.”
El lập tức đưa rương thuốc trong tay cho Mạc đại ca, quay lưng đi về phòng một cách vội vã.
Nhìn theo bóng dáng của el, Lưu Nghĩa không nhịn được bèn hỏi: “Mạc đại ca, cô bị sao vậy?”
“Không có gì! Cô cứ tiếp tục tập luyện đi!” Mạc đại ca cười ha hả rồi nói: “Đợi vết thương tôi lành lại, sẽ tiếp tục luyện võ với cô nhé.”
“Được thôi!” Lưu Nghĩa vui vẻ trả lời: “Anh nhớ giữ lời đó nhé! Nếu không thì, tôi không nhận người dượng này đâu!”
Nghe lời Lưu Nghĩa nói, vẻ mặt Mạc đại ca rạng rỡ hẳn lên: “Được, cứ như lời cô nói, không bao giờ thất hứa!”
El đứng trong phòng, nghe rõ mồn một lời nói của hai người.
El cảm thấy mặt mình càng nóng hơn nữa.
Ôi thiệt tình, cũng đã lớn tuổi rồi, mà còn đỏ mặt như mấy cô gái mới lớn vậy.
Thật là xấu quá chết được.
Hai tay El ôm lấy mặt, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy mình trong gương.
Mặt mài hồng hào, mắt trong như nước, trông thật là duyên dáng.
El chưa bao giờ thấy hình ảnh này của bản thân, thật sự chưa bao giờ!
Khi cô ấy còn trẻ, chưa bao giờ được như vậy.
Già rồi già rồi, vả lại mùa xuân đến rồi.
El sờ vào vị trí trái tim.
Chỗ đó cứ đập thình thịch thình thịch rất lợi hại.
Trời ơi, vậy là động lòng rồi sao?
Nhưng mà, thật sự được sao?
Mạc đại ca nhỏ hơn cô ấy đến bốn năm tuổi lận!
El tự vỗ vào mặt mình, mở cửa sổ ra để hứng chút gió lạnh.
Bình tĩnh bình tĩnh.
Không được suy nghĩ lung tung.
Người đàn ông đó là người mà mình không thể ham muốn, không được ham muốn.
Bọn họ rõ ràng không xứng với nhau.
Tuyệt đối không thể bên nhau.
Đã sống hết nửa đời người rồi, tuyệt đối không được làm điều sai trái.