Tại sao một cô bé thông minh nhanh trí như vậy lại không phải con của mình?
Ôi ôi ôi, chết tiệt thật, tại sao hắn lại có ý nghĩ này cơ chứ!
Sùng Minh bị Thẩm Hà dạy cho một trận, buồn bực hồi lâu.
Thẩm Hà từ trên giường nhảy xuống, đi chân trần chạy đến trước bàn, bê một chiếc hòm nhỏ cố gắng đi về phía Sùng Minh.
Nhìn dáng đi loạng choạng của cô bé, Sùng Minh chỉ lo rằng cái hòm nặng quá sẽ đè ngã cô bé.
Sùng Minh vươn tay, định nhấc Thẩm Hà lên.
Nhưng tay vừa vươn ra liền lập tức rút lại.
Hắn làm sao vậy?
Hắn không phải là ông trùm thế giới ngầm sao?
Hắn không phải là ma vương khủng bố của thiếu nhi sao?
Vì sao lúc này hắn lại cảm thấy con bé thông minh cực đỉnh nhưng ăn nói hư hỏng hệt như bố ruột nó thật là đáng yêu thế này?
Nhất định là hắn điên rồi!
Hắn ghét Hạ Nhật Ninh như vậy, sao có thể thích con gái hắn ta được?
Vì vậy, nhất định là hắn điên rồi.
Ha ha ha ha.
Cuối cùng Thẩm Hà cũng xách được cái hòm nặng trịch tới, mở hòm ra, cười rạng rỡ nhìn Sùng Minh: "Mợ ơi, mợ chải đầu cho con đi. Lát nữa cậu Thẩm Lục với anh trai về rồi. Chúng ta sẽ phải đi ăn cơm đó!".
Mợ. Mợ?
Sùng Minh vắt hết óc, muốn sửa lại xưng hô cho Thẩm Hà, nhưng sửa kiểu gì bây giờ?
Trơ mắt nhìn Thẩm Hà càng gọi càng thuận miệng, sau này liệu còn có thể đổi nữa không?
Sùng Minh ngơ ngác nhìn Thẩm Hà đặt một cây lược xinh xắn vào lòng bàn tay hắn, chớp chớp mắt, có chút không chắc chắn, hắn thực sự phải làm việc này sao?
Thẩm Hà tha thiết nói với Sùng Minh: "Mợ biết cậu con quan tâm ai nhất không?".
"Mẹ con". Sùng Minh đáp.
"Vậy mợ có biết mẹ con quan tâm ai nhất không?". Thẩm Hà hỏi tiếp.
"Các con". Lần đầu tiên Sùng Minh thành thật như vậy.
"Vậy mợ biết cậu con thương ai nhất rồi chứ?". Thẩm Hà chỉ chỉ mũi mình, tỏ ý mau nói là con là con đi.
Nhìn biểu cảm và hành động đáng yêu như vậy của Thẩm Hà, ôi chao, người đàn ông vô tâm Sùng Minh liền cảm thấy muốn tan chảy.
Sự đáng yêu của Thẩm Hà, chắc là được di truyền từ Thẩm Thất.
Người lớn đáng yêu cũng có hạn, chỉ là thỉnh thoảng ra vẻ ngây thơ, hơn nữa chỉ có những người thân thiết nhất mới thấy được.
Nhưng mà bé loli thì khác á!
Bất cứ lúc nào cũng đều đáng yêu hết!
Nhất là Thẩm Hà mới ba tuổi, quả thực là độ tuổi mà chỉ số đáng yêu nổ tung nóc!
Sùng Minh sắp không nhịn được bật cười, chiều theo ý Thẩm Hà đáp: "Là con".
Thẩm Hà quả nhiên rất là hài lòng!
Nhấc tay, đặt tay mình lên tay Sùng Minh.
Bàn tay nho nhỏ mũm mĩm, chỉ lớn bằng một phần ba lòng bàn tay Sùng Minh.
Cô nhóc đáng yêu hồn nhiên, Sùng Minh nhìn một lúc mà suýt chút nữa mềm nhũn.
"Vì vậy, chăm lo cho con thật tốt, cậu cháu sẽ cực kì vui mừng!". Thẩm Hà sâu sắc "giáo dục" Sùng Minh: "Con đang dạy mợ cách theo đuổi cậu con đó! Mợ phải biết ơn con nha!".
Ôi chao, đứa bé này.
Người nhà họ Hạ, có phải đều rất giỏi đàm phán không?
Hạ Nhật Ninh bước ra đây, anh nói cho tôi biết, gen của anh tại sao lại tốt như vậy?
Thẩm Hà hài lòng vỗ vỗ bàn tay Sùng Minh, sau đó liền xoay người quay lưng lại với Sùng Minh nói: "Con muốn bện tóc đuôi bọ cạp!".
Sùng Minh không hiểu mô tê gì: "Tóc đuôi bọ cạp là gì?".
Thẩm Hà quay lại, ghét bỏ nhìn hắn: "Đến bện tóc đuôi bọ cạp cũng không biết, thì làm sao ở cùng với cậu con được?".
Ê ê ê, con nhóc kia, đuôi tóc và Thẩm Lục liên quan gì?
À nhầm, biết bện đuôi tóc và ở cùng Thẩm Lục liên quan gì?
Thẩm Hà tiếp tục sâu sắc "giáo dục": "Cậu biết biết bện đuôi tóc nè! Cậu thích nhất là bện tóc cho con đó!".
Sùng Minh chấp nhận cầm lược lên.
Được được được, nhóc nhỏ nhóc có lý, nhóc được chiều nhóc kiêu ngạo.
Bác thua được chưa hả?
Thế là, Sùng Minh vụng về bắt đầu chải tóc cho Thẩm Hà.
Ban đầu ngón tay hắn cứng đơ, mãi vẫn không bện được, nhờ sự chỉ dạy của Thẩm Hà, cuối cùng cũng hiểu ra đuôi bọ cạp là gì.
Bện rồi gỡ, gỡ rồi bện.
Cứ như vậy, một lớn một nhỏ, vậy mà cũng đùa đến là vui vẻ.
Lúc Thẩm Lục và Thẩm Duệ về nhà, liền trông thấy một cảnh tượng kì dị như vậy!
Đúng, chắc chắn không phải là cảnh tượng ấm áp, mà là kì dị!
Bởi vì một người hung ác như Sùng Minh, vậy mà lại mỉm cười!
Trời ơi, Thẩm Lục nghĩ hai mắt mình mù rồi!
Điều này sao có thể?
Thẩm Duệ lại càng hoảng sợ hơn!
Thẩm Hà thật to gan!
Lại dám để một người đàn ông xa lạ chải đầu cho nó?
Không đúng, Tiểu Hà không phải người tùy tiện như vậy!
Thẩm Duệ vội vàng chạy lại, nói: "Chú ơi, để con chải đầu giúp Tiểu Hà cho!".
Sùng Minh như trút được gánh nặng, đưa lược cho Thẩm Duệ, sau đó quay sang nhìn Thẩm Lục, oan khuất nói: "Anh chưa làm gì cả".
Thẩm Lục hừ lạnh: "Đi theo tôi!".
Thẩm Lục kéo Sùng Minh ra ngoài phòng khách, hỏi hắn: "Sao anh lại tới đây? Anh đã nói gì với Tiểu Hà? Con bé còn nhỏ!".
"Ê ê ê, sao em không hỏi thử xem, cháu gái em dạy dỗ anh như thế nào hả?". Sùng Minh liếc xéo: "Em chỉ lo cho nó, không quan tâm đến anh sao?".
Thẩm Lục sững người: "Là sao?".
Sùng Minh thần bí nháy mắt một cái, nói: "Con bé gọi anh là mợ đây này! Đúng là trực giác nhạy thật! Chẳng trách em nói hai đứa bé này là thiên tài!".
Thẩm Lục lần nữa sững sờ, nhanh chóng nhìn thoáng qua căn phòng, sợ hết hồn.
Chính xác, Thẩm Hà quả thực có thiên phú này.
Trực giác cực chuẩn.
Chuyện như vậy mà nó cũng cảm nhận được
Trong phòng, Thẩm Duệ cũng hỏi Thẩm Hà: "Tiểu Hà, sao em lại bảo chú ấy chải đầu cho, nhỡ là người xấu thì sao?".
Thẩm Hà lắc đầu: "Chú ấy và cậu có quan hệ thân thiết. Em nhìn là biết".
Thẩm Duệ ngừng tay: "Vậy vẫn phải cẩn thận".
"Anh à, chúng ta có thể có thêm một người mợ nữa đó". Thẩm Hà mắt nhấp nháy nhìn Thẩm Duệ: "Vừa rồi lúc cậu kéo chú ấy đi, không phải kéo quần áo, mà là cổ tay. Cậu mắc bệnh sạch sẽ, trước nay chưa từng đụng chạm da thịt với người lạ. Nhưng vừa rồi, cậu quả thực là chạm vào cổ tay".
Thẩm Duệ liền im lặng.
Có thêm một người bác trai, đây là cảm giác gì?
"Nhưng sao bọn họ không nói ra nhỉ?". Thẩm Hà khó hiểu hỏi.
Thẩm Duệ cũng chỉ mới ba tuổi, cũng không hiểu về tình cảm của người lớn cho lắm.
Thế là Thẩm Duệ hoang mang trả lời: "Chắc là xấu hổ?".
"À này, cậu với anh đến công ty xử lý xong việc chưa? Chúng ta có thể đến thành phố Vinh tìm mami chưa?". Dù sao Thẩm Hà vẫn là trẻ con, chỉ chốc lát đã dời đi sự chú ý.
Hiện tại ngày nào con bé cũng chỉ nghĩ đến chuyện đến thành phố H tìm mami, mấy hôm nay, nó nhớ mẹ đến sắp phát điên rồi.
"Chưa đâu. Có nhiều việc lắm, không dễ dàng như vậy". Thẩm Duệ đáp: "Ban nãy gọi điện thoại cho mami, mami nói đã liên hệ với nhà trẻ rồi, chúng ta rất nhanh sẽ được đến đó. Nhưng mà để an toàn, vẫn phải đi cùng cậu và công ty mới được".
Thẩm Hà chu mỏ: "Lại phải đợi! Tiểu Hà nhớ mami lắm! Tiểu Hà lo mami ở ngoài chịu ấm ức!".
"Ngoan nào, anh cũng rất nhớ mami. Nhưng anh em mình không thể làm lỡ chuyện yêu đương của mami, phải không nào?". Thẩm Duệ tiếp tục dùng lý do này để giải thích.
"Nhưng mà, nhưng mà Tiểu Hà xa mami lâu lắm rồi". Thẩm Hà nước mắt lưng tròng, Thẩm Duệ đau lòng không biết làm gì.
"Từ trước đến giờ Tiểu Hà chưa từng xa mami lâu như vậy. Anh là con trai, thì phải mạnh mẽ. Nhưng Tiểu Hà không muốn mạnh mẽ, Tiểu Hà chỉ muốn ở với mami thôi". Vẻ mặt tủi thân của Thẩm Hà khiến Thẩm Duệ lúng túng.
"Thôi thôi, anh sai rồi, Tiểu Hà đừng giận nhé?". Thẩm Duệ vội vàng xin lỗi, nếu bà ngoại Tiểu Hà khóc, mình nhất định sẽ bị dạy cho một trận nên thân!
"Nhưng em cũng hiểu ý anh. Tiểu Hà muốn gặp mami, nhưng càng hy vọng mami sẽ hạnh phúc. Tiểu Hà chấp nhận chờ". Thẩm Hoa nhấc cánh tay mũm mĩm lên, lau lau nước mắt, cắn môi ra vẻ kiên cường: "Bao giờ Tiểu Hà lớn, mami đi đâu, Tiểu Hà sẽ theo đo!".
"Ừ, Tiểu Hà lớn nhanh lên! Anh sẽ ở bên cạnh em!". Thẩm Duệ giơ tay xoa đầu Thẩm Hà.
Thẩm Hà gật mạnh đầu.
Hai người đàn ông bên ngoài phòng khách, đã nghe rõ ràng cuộc nói chuyện ở trong phòng.
Thẩm Lục và Sùng Minh nhìn nhau.
Thẩm Lục khụ một tiếng, nói: "Cảm ơn anh đã chăm sóc Tiểu Hà".
"Em không định thẩm vấn anh nữa à?". Sùng Minh tức giận hỏi.
"Nhìn vào vết những vết nhơ của anh, tôi quả thực không dám tin anh biết cách chơi với một đứa bé ba tuổi". Thẩm Lục là người thẳng thắn, chưa từng nói chuyện vòng vo bao giờ.
Dù sao Sùng Minh cũng quen rồi.
Bốn năm qua, những lời nói thật của hắn còn ít sao?
Lần đó chẳng phải đã làm Sùng Minh tức giận cực kì, sau đó lại ngoan ngoãn chủ động trở về tìm kích thích sao?
Sùng Minh bất lực xòe tay: "Thực ra, anh cũng rất phục con bé này. Không chỉ trực giác chuẩn, mà còn rất to gan. Thời điểm đó, chỉ cần một biểu cảm hoặc ánh mắt hoảng hốt của con bé, đều sẽ khơi dậy ý định giết người của anh, nhưng nó không có. Con bé dùng cách khác để hóa giải sát ý của anh, khiến anh dần lơ là cảnh giác. Sau đó bắt đầu làm thân với anh, như vậy thì anh sẽ hết cách xuống tay với nó. Không thể không thừa nhận, con nhóc này thực sự thông minh, điểm này đúng là chẳng khác Hạ Nhật Ninh chút nào".
Cuối cùng Thẩm Lục cũng lộ ra ý cười: "Đúng là rất giống. Thẩm Duệ thì chín chắn quyết đoán hơn, con nhóc này được cái nhanh nhạy tinh quái, khéo mồm khéo miệng, thêm nữa trực giác cực chuẩn, phản ứng rất nhanh. Nếu không làm sao cả nhà họ Thẩm lại coi nó như bảo bối chứ? Nó đúng là giọt máu trong tim bà ngoại, một ngày không gặp phải nhắc mười mấy lần về nó".
Sùng Minh than thở: "Nó gọi anh là mợ đó, em xem cháu gái em đã xác nhận quan hệ của chúng ta rồi! Bao giờ em mới đồng ý gả cho anh hả?".
Thẩm Lục không mắc mưu: "Phải gả cũng là tôi gả! Con bé gọi anh là mợ, chứ không phải chú! Điều này đã nói lên tất cả! Tôi cũng nói rồi, trực giác của con bé rất chuẩn! Nói cách khách, đời này tôi chỉ cưới, sẽ không gả đi!".
Sùng Minh nóng nảy: "Vậy anh làm sao đây? Anh cũng không gả đâu!".
"Đó là chuyện của anh, không ai cản". Thẩm Lục liếc nhìn Sùng Minh: "Bọn tôi phải ra ngoài ăn cơm, anh có muốn đi cùng không?".
Sùng Minh đầu tiên là bất ngờ, sau đó lập tức cười đáp: "Em đã nói vậy thì anh đành phải hi sinh thân mình, đi cùng mọi người thôi!".