Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 577



Hạ Nhật Ninh ngây ra, liền tỉnh người ra, nói: “À mami của các con quên đem một món đồ quan trọng, cho nên ta đem qua cho cô ấy.’

“Đồ gì mà quan trọng thế?” Thẩm Hà nghiêng đầu nhìn Thẩm Thất.

Thẩm Thất cũng dùng ánh mắt trêu ghẹo nhìn lấy Hạ Nhật Ninh, xem anh ta làm sao mà nói dối tiếp!

Hạ Nhật Ninh cố tình tỏ ra sâu sắc trả lời: “Mami các con quên đem theo trái tim! Trái tim cô ấy làm rớt ở chỗ ta.”

Mặt Thẩm Thất liền đỏ bừng!

Thẩm Thất không nhịn được mà xấu hổ đánh nhẹ Hạ Nhật Ninh một cái: “Trước mặt bọn trẻ cứ nói lung tung!”

Thẩm Duệ và Thẩm Hà đồng thời haha cười lớn: “Con hiểu con hiểu! Phim hoạt hình đều diễn như thế!”

Thẩm Thất không chịu nổi được liền che lấy mặt, cô ấy bị tụi nỏ cười nhạo rồi.

Hạ Nhật Ninh hai tai bế hai đứa, nói: “Đi nào, chúng ta đi nhà ăn của xe ăn sáng! Hôm nay chúng ta phải ăn món ăn sáng binh dân, không được chê bai đó!”

“Cái gì là bữa ăn sáng bình dân?” Thẩm Duệ hỏi: “Chúng ta ăn không phải bữa sáng bình dân sao?”

Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh khẽ nhướng: “Con cảm thấy một bữa ăn sáng bình dân họ có thể ăn mất bảy đơn vị không?”

Thẩm Hà kinh ngạc há to miệng: “Trời à, một bữa ăn con ăn mất mấy triệu?”

Nới xong câu này, Thẩm Hà đưa ra hai bàn ta nhỏ bụ bẫm, bắt đầu vạch ngón tay đếm số.

Hạ Nhật Ninh không nhịn được hỏi: “Con đang tính cái gì?”

“Tất nhiên là đang tính xem có phải con ăn hết của hồi môn của mami rồi không!” Thẩm Hà với vẻ nghiêm túc trả lời: “Con quyết định rồi, sau này con sẽ ít ăn lại! Nếu không thì, của hồi môn của mami sẽ bị con ăn sạch mất!”

Mọi người xung quanh đều mìm cười.

Tiểu công chúa, cô có cần dễ thương vậy không!

“Không sao, con muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ta trả tiền là được.” Hạ Nhật Ninh không kiềm được dùng trán chạm trán Thẩm Hà, ây da, mặt con gái ngoan thật mềm thật mịn, thật muốn cả đời bên cạnh con gái.

“Không sao, anh nuôi em.” Thẩm Duệ giống như một người lớn nhỏ vậy mà trả lời: “Cậu mới phát lương cho anh, làm anh là phải chăm sóc em gái!”

Hạ Nhật Ninh nghe vậy liền haha cười lớn, chụt một cái hôn lấy Thẩm Duệ: “Rất khí phách! Có khí khái của nam tử hán!”

Nhìn vẻ thân mật giữa Hạ Nhật Ninh và hai đứa trẻ, Thẩm Thất vừa yên lòng vừa bối rối!

Quan hệ của họ càng tốt, Thẩm Thất càng lo giây phút Thẩm Hà biết được sự thật, sẽ phản ứng mạnh mẽ!

Với tính cách của Thẩm Hà, thật không biết lúc đó sẽ xảy chuyên gì.

Ây, thật bối rối!

Nhà ăn của xe lửaa trên cơ bản đều rất yên tĩnh, phần lớn mọi người ít khi nào đến nhà ăn trên xe dùng bữa.

Nhưng khi đám người Hạ Nhật Ninh đến, thì thấy Phùng Mạn Luân đã ngồi ở trong nhà ăn của xe rồi.

“Chào buổi sáng chứ Phùng!” Thẩm Duệ và Thẩm Hà liền vẫy cánh tay nhỏ nhắn chào hỏi với Phùng Mạn Luân: “Chú Phùng cũng ngồi xe lửa sao!”

Thẩm Hà lại bổ sung một câu: “Chú Phùng cũng giống Tiểu Hà, lần đầu ngồi xe lửa phải không?’

Phùng Mạn Luân liền cười: “Chào buổi sáng, chú không phải lần đầu ngồi. Nhưng, lại là lần đầu ngồi cùng chuyến xe với Tiểu Hà, cũng vẫn là việc đáng kỷ niệm. Không phải sao?”

Thẩm Hà liền gật đầu hài lòng: “Nói rất có lý.”

Hạ Nhật Ninh đặt hai đứa nhỏ xuống, mọi người đi về vị trí chính giữa của nhà ăn trên xe.

Tiểu Xuân bọn họ ngồi ở chỗ khác, thuận tiện chăm sóc lẫn nhau.

Bàn ăn của nhà ăn trên xe đềun hỏ, không cách nào, do hoàn cành diện tích quyết định, không thể đặt bàn quá lớn.

Giống như bàn ăn lớn ở Cảnh Hòa trang viên là chuyện không thể nào rồi.

Cho nên mọi người đều chia ra dùng bữa.

Thẩm Thất dẫn theo Thẩm Duệ ngồi ở một chỗ, Hạ Nhật Ninh dẫn theo Thẩm Hà ngồi ở bàn kế bên, Phùng Mạn Luân cùng với họ hình thành hình tam giác mà dùng bữa.

Tiểu Hạ đem thùng giữ nhiệt vào.

Tuy rằng trong nhà ăn của xe dùng bữa, nhưng một số canh dưỡng sinh tẩm bổ, vẫn là từ nhà đem qua.

Hạ Nhật Ninh tự tay rót một chén canh cho Thẩm Hà, lại rót cho Thẩm Duệ một chén.

Canh dưỡng sinh của Thẩm Thất được đặc chế riêng, là tổ yến thượng hạn được đưa đến từ biệt thự Hạ gia.

Thẩm Hà đang uống canh chờ bữa sáng, một bé gái ở bàn kế bên đột nhiên kêu lên: “Mami, con cũng muốn uống canh như của cô ấy!”

Thẩm Hà vừa ngước đầu, liền thấy một chị gái nhỏ lớn hơn mình hai ba tuổi, chỉ vào chén của mình.

Thẩm Hà trong trường mẫu giáo là một đứa trẻ hào phóng, cho nên ở trường cô ấy rất được yêu thích, bây giờ nghe thấy người khác thích canh của mình, liền ngước đầu nói với Hạ Nhật Ninh: “Con có thể đem canh cho bạn ấy không?”

Hạ Nhật Ninh mỉm cười: “Con thích làm gì thì cứ làm.”

Thẩm Hà liền từ trên ghế ngồi nhảy xuống, bưng lấy chén của mình qua, đưa cho chị gái nhỏ đó: “Cho bạn nè.”

Khi mà Thẩm Hà nghĩ rằng cô bé sẽ giống như mấy bạn trong trường mẫu giáo vậy, cùng cô ấy chia sẻ chén canh này, cô bé kia liền đưa tay lên đánh đổ chén trong tay Thẩm Hà: “Cậu đã uống qua rồi, còn cho tôi! Cậu không thấy bẩn sao!”

Mắt phượng Hạ Nhật Ninh liền biến đổi!

Công chúa nhỏ của anh ta, làm sao có thể chịu ủy khuất như vậy được!

Hạ Nhật Ninh vừa muốn đứng dậy, Thẩm Thất nhanh tay lẹ mắt dịnh lấy Hạ Nhật Ninh, nói nhỏ với Hạ Nhật Ninh: “Đừng kích động!”

Hạ Nhật Ninh kinh ngạc nhìn Thẩm Thất, Thẩm Thất cho anh ta một cái nhìn yên tâm: “Tin vào con của anh!”

Nắm đắm nắm chặt của Hạ Nhật Ninh, dần dần buông ra, trở về vị trí ngồi.

Thẩm Hà đứng bên kia, không hề bởi vì quần áo đẹp của mình bị làm dơ mà nổi giận, cũng không vì đối phương làm đổ chén của mình mà trở mặt, càng không quay đầu kiếm Thẩm Thất mà khóc lóc nhỏng nhẻo, mà là im lặng nhìn lấy chị gái nhỏ kia nói: “Cậu có biết hành động lúc nãy của cậu rất mất lịch sự không? Xin lỗi tớ ngay.”

Cô bé bốn năm tuổi kia liền chống nạnh nói: “Tại sao tôi phải xin lỗi! tôi không xin lỗi!”

Ánh mắt của những người khác trong nhà ăn của xe đều đổ về bên đây.

Đuôi mắt Phùng Mạn Luân cong cong, cứ thế điềm tĩnh mà nhìn.

Hạ Nhật Ninh ôm lấy cánh tay, mắt phượng nặng trĩu, ăn hiếp công chúa của anh ta, thật sự là muốn chết mà.

Thẩm Thất tiếp tục điềm tĩnh mà ăn tổ yến, ừm, đúng thế, cô ấy đang điềm tĩnh ăn thức ăn.

Ưm, Thẩm Duệ cũng rất điềm tĩnh mà ăn thức ăn.

Tiểu Xuân và Tiểu Hạ chỉ nhìn chằm chằm lấy mẹ của cô bé, sau đó đồng thời bật cười.

Thẩm Hà quay đầu nhìn mẹ của cô bé kia, nghiêm túc nói: “Dì à, dì cảm thấy cậu ấy có nên xin lỗi con không?”

Mẹ cảu cô bé, tuổi tác không lớn lắm, cũng chỉ hơn hai mươi mấy, lớp trang điểm khá dày, yêu mị mà ngồi ở đó

Từ đầu tới cuối cô ấy không hề quan tâm chuyện của hai đứa nhỏ, chú ý của cô ta đều ở bên Hạ Nhật Ninh.

Từ giây phút Hạ Nhật Ninh bước về nhà ăn của xe, mắt cô ấy liền thẳng.

Bây giờ nghe thấy câu hỏi của Thẩm Hà hỏi cô ấy, liền không cho là gì mà trả lời: “Ây da, tụi nhỏ phá phách với nhau, cần xin lỗi gì chứ!”

“Ồ, cho nên dì nghĩ rằng con mình làm sai, có thể không cần xin lỗi không cần bồi thường đúng không?” giọng Thẩm Hà kéo dài ra mà hỏi.

“Tất nhiên! Con có bản lĩnh thì con đánh nó! Đánh không lại thì chỉ có thể chịu bị đòn.” Mẹ của cô bé không ngừng đá lông nheo với Hạ Nhật Ninh. Cô ấy trước giờ chưa gặp qua người đàn ông nào đẹp đến thế! Thật không ngờ trên thế giới này, còn có người đàn ông bình dân đẹp đến thế!

Bởi vì Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất ra ngoài không đem theo hầu nữ, chỉ đem theo mấy vệ sĩ bảo vệ an toàn.

Hơn nữa đến nhà ăn ăn cơm, những vệ sĩ không vào chung, đều ở ngoài chờ.

Trong nhà ăn chỉ còn Tiểu Xuân và Tiểu Hạ.

Tiểu Thu và Tiểu Đông không đi theo, cứ ở trong khoang xe bận lấy công việc của mình.

Cho nên, trong mắt của người phụ nữ này, cả nhà bốn người này chính là một gia đình bình dân.

Cùng lắm chỉ là con nhà giàu cỡ nhỏ mà thôi.

Cho nên, người phụ nữ này hoàn toàn không xem Thẩm Thất ra gì.

Dù gì cô ấy làm người tình cũng quen rồi, đàn ông loại nào mà không giành qua?

Thẩm Hà gật đầu nói: “Cô giáo nói, con không dạy là lỗi của bố. Dì vẫn cảm thấy cậu ấy không làm gì sai sao?”

“Đứa trẻ này thật là! Tôi không phải đã nói rồi sao? Nếu con có thể đánh lại nói” lời của mẹ cô bé kia nói tới đây, ngữ khí liền có chút khinh thường: “Con gái tôi chẳng qua không cẩn thận làm đổ canh của con, con có cần phải bám lấy không thôi không? Hơn nữa, quần áo của con nhìn là biết không đáng tiền? Đây là nhãn hiệu gì? Sao tôi trước giờ chưa thấy qua! Dơ rồi thì giặt thôi, có cần phải làm lớn vậy không? Trẻ con đánh nhau, người lớn không thể nói gì!”

Những người khác trong nhà ăn của xe đều bật cười.

Thật là rừng lớn rồi, chim gì cũng có!

Loại lời vô trách nhiệm như thế cũng có thể nỏi a.

Khó trách con gái bị dạy hư.

Thẩm Hà quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Mami, con có thể tự mình đòi lại công đạo không?”

“Tất nhiên.” Thẩm Thất mặt đầy ý cười: “Tiểu Hà nhà chúng ta lúc nào cũng giỏi nhất!”

Thẩm Hà liền đi đến lối thông hành, đưa tay làm ra tư thế, nói: “Dì, có phải là con có thể đánh bại chị ấy, dì cũng cảm thấy đúng đúng không?”

“Tất nhiên! Con có bản lĩnh thì cứ đánh!” mẹ của cô bé hoàn toàn không tin một đứa nhỏ ba tuổi có thể đánh lại con gái của mình, liền khinh thường mà trả lời nói: “Nếu con có thể đánh bại nó, thì sẽ bắt nó xin lỗi!”

Thẩm Hà gật đầu, nói: “Thế thì chị à, chị ra tay đi!”

“Hừ, giả vờ gì cơ chứ?” cô bé đưa tay lên liền muốn tóm lấy phụ kiện tóc đẹp đẽ trên đầu Thẩm Hà.

Xem ra, cô ấy thèm khát phụ kiện tóc trên đầu Thẩm Hà lâu lắm rồi!

Thẩm Hà nghiêng đầu, liền né qua được sự nắm kéo của cô bé, một cú khuỷu tay liền đánh vào phần bao tử của cô bé.

Thẩm Hà hướng lên trên một cú đá, chân trái xoay tròn, liền đem cô bé đánh gục trên mặt đất!

Cô bé bắt không bắt được, ngược lại bị Thẩm Hà đánh gục trên đất, cả lúc sau mới tỉnh người.

Qua rất lâu, cô bé mời khóc òa lên: “Mami, cô ấy ăn hiếp con! Mẹ đánh cô ấy!”

Người phụ nữ đó thấy con gái mình bị đánh, liền đứng dậy, đưa tay liền muốn đánh Thẩm Hà!

Tiểu Hạ nhanh tay lẹ mắt, liền xông qua, liền kẹp lấy tay cô ấy, lạnh lùng nói: “Vừa rồi không phải cô nói, trẻ con đánh nhau, người lớn không hỏi han tới sao? Hơn nữa không phải cô cũng nói, chỉ cần có thể đánh lại thì cứ đánh sao?”

“Đó là người khác! Đánh con gái tôi thì không được! Cậu là ai chứ? Cậu buông tay! Liên quan gì cậu chứ? Cậu là thứ gì mà gặp chuyện bất bình ra tay tượng nghĩa chứ? Cậu không thấy con gái tôi bị đánh tới khóc sao?” người phụ nữ kia liền ngông cuồng kêu lớn: “Cậu có biết tôi là ai không? Cậu có biết bố đứa bé là ai không?”

Những người có mặt nghe thấy lời này, trong lòng đều có một ý nghĩ: Lại nữa rồi, lại so bố với nhau, có thể đổi chút mới lạ không?