Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 580



Thẩm Lục đầu cũng không ngước mà trả lời: “Không đâu, trước khi chưa chinh phục được Tiểu Hà, Hạ Nhật Ninh sẽ không bồng bộc như vậy.”

Sùng Minh dựa vào phía sau, cười một cách tà mị, nói: “Tôi rất muốn biết, Hạ Nhật Ninh có thể nhịn đến khi nào.”

“Cậu không phải hiểu cậu ta nhất sao?” Thẩm Lục ngước mắt nhìn hắn ta, giọng bình ổn, ngón tay không ngừng dọn bàn.

“Nói cũng đúng.” Sùng Minh cười tự giễu: “Cậu ta tất nhiên chịu được rồi, ít ra em gái cậu với cậu ta hai người thương nhau. Tôi và cậu thì khác, tôi theo đuổi cậu nhiều năm như vậy, đến nay cậu vẫn chưa chịu gật đầu tôi làm sao so được vưới Hạ Nhật Ninh.”

Thẩm Lục cứ thế nhìn Sùng Minh: “Tôi luôn nói với cậu tôi là trai thẳng, cậu cứ tự tìm bị ngược, trách tôi sao?”

“Không dám!” Sùng Minh ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn Thẩm Lục: “Việt Nam có câu nói, tình nồng sâu đậm sỏi đá cũng món! Tôi không tin, cậu đối với tôi thật sự không chút cảm giác!”

“Tự tin quá đi!” Thẩm Lục cúi đầu cầm lấy đũa nói: “Ăn cơm đi. Hai tiếng nữa, chúng ta đến trạm rồi. Thành phố G lạnh lắm, không ăn cơm chịu không nổi đâu.”

Sùng Minh cười, cũng cầm lấy đũa, cùng ăn với Thẩm Lục.

Ăn được mấy miếng, Thẩm Lục đột nhiên dừng đũa, nói: “Đông Bắc đã vào đông, nhiệt độ luôn thấp. Vết thương trên người cậu quá nhiều, ảnh hưởng đến chức năng có thể. Mấy ngày nay đừng tùy tiện ra khỏi nhà. Tôi đã liên lạc với thầy của tôi, thầy nói, tình hình này của cậu có thể tiến hành phẩu thuật chỉnh hình lại. Phòng nghiên cứu của thầy đã nằm trong tay tôi, cho nên, tính an toàn cậu có thể yên tâm. Thầy của tôi cũng không phải người làm chính trị, ông ấy đơn giản chỉ là nhà khoa học, điểm này cậu cứ yên tâm, có ông ấy tự tay làm, không có quá nhiều nguy hiểm. Năm xưa khi tôi trị liệu, cũng là do ông ấy tham gia suốt quá trình.”

Mắt Sùng Minh liền cong lên: “Cậu đang quan tâm tôi.”

“Chỉ là một số đền đáp.” Thẩm Lục vẫn thờ ơ trả lời nói: “Cậu không nên nghĩ quá nhiều! Ăn cơm đi!”

Sùng Minh mình liền cười haha, vui vẻ tiếp tục ăn cơm.

Bữa cơm đơn giản, hắn ta cảm thấy ăn ra hoa luôn rồi.

Thẩm gia lúc này, đã náo nhiệt không gì bằng.

Thẩm lão phu nhân nói với cả nhà, đem cả nhà họ Thẩm từ trong ra ngoài đều trang trí mới mẻ cả.

Tuy rằng hôn lễ này tổ chức đơn giản, nhưng bầu không khí vui mừng trong nhà không thể thiếu được.

Thẩm lão phu nhân vui vẻ như thế, một là cháu trai lớn sắp kết hôn rồi!

Một là công chúa nhỏ sắp về!

Hai bảo bối nhỏ mới đi mấy ngày, Thẩm lão phu nhân đã nhớ gần chết!

Người càng già, thì càng nhỏ

Thẩm lão phu nhân nói cho cùng cũng là người sắp bước sang tuổi 90, lo lắng thời gian không còn nhiều là chuyện thường tình.

Tại sao Thẩm gia lại cưng chiều Thẩm Duệ và Thẩm Hà thế kía?

Không chỉ vì trước mắt họ là con cháu đời thứ tư của Thẩm gia, cũng không chỉ vì họ là con của Thẩm Thất.

Càng là vì sự hiện hữu của hai đứa trẻ này, khiến cho cuộc sống về gìa của Thẩm lão phu nhân không tẻ nhạt không cô đơn, cuộc sống đầy niềm vui đầy hy vọng.

Cho nên, người nhà họ Thẩm đều trông ngóng Thẩm Duệ và Thẩm Hà mau chóng trở về.

Chỉ cần nhắc đến hai đứa cháu chắt này, Thẩm lão phu nhân liền có tinh thần hẳn ra.

Mợ hai thân là mẹ cuẩ chú rể, bà ấy tự nhiên là đắc ý rồi.

Con cháu nhà họ Thẩm ngoài Thẩm Thất ra, ai cũng đám cưới muộn.

Thẩm Nhất thân là anh hai, xem như cũng dẫn đầu làm gương, cuối cùng sắp kết hôn rồi. Cho nên mợ hai thật sự rất đắc ý!

Mợ hai cứ chạy trong chạy ngoài, theo sát sắp xếp mọi việc lớn nhỏ.

Mợ hai thấy mấy em dâu đều đang giúp cắt hoa giấy, không kiềm được nhiều chuyện nói: “Không phải chị muốn nói, nhưng thằng ba rốt cuộc có được không đó? Thằng ba đến cuối năm cũng đã 37 rồi? Sao vẫn chưa có tin gì thế?”

Mợ ba rất bình tĩnh trả lời nói: “Thằng hai đến gần 40 tuổi mời kết hôn, chúng nó làm nhỏ, tất nhiên phải noi gương anh hai.”

Mợ tư mợ năm đồng thời cười theo, mợ út chỉ ngước mắt lên nhìn anh hai chị hai, tiếp tục cắtt hoa giấy.

“Nói không thể nói như thế. Thẩm Nhất nhà chị vì Thẩm gia nên mới kết hôn muộn! Nghe nói năm nay thằng ba mới thăng chức? Làm đến chức tướng dự bị? Rốt cuộc có thể thăng chức thiếu tướng không đó? Nhà họ Thẩm chúng ta rốt cuộc có thể có một tướng quân không đấy?”

“Chuyện của bọn nhỏ, người làm trưởng bối như chúng ta, cũng chỉ có thể nghe bọn nó. Cụ thể ra sao, ai có thể nói cho rõ chứ?” mợ ba điềm đạm trả lời nói: “Không cần biết Thẩm Nhị có thể thăng chức thiếu tướng hay không, vì nước cống hiến luôn là chuyện tốt. Thẩm gia chúng ta trước giờ luôn là vì nước vì dân, di nguyện của cha năm đó, cả nhà chúng ta đều không dám quên!”

Mợ tư và mợ năm đồng thời nói: “Đúng thế đúng thế, chị hai, chị đừng quan tâm chúng nó nữa! Trước tiên lo đôn thúc thằng hai có đứa con mới là chuyện chính! Không thấy mẹ một ngày không gặp Thẩm Duệ và Thẩm Hà liền nhớ như thế nào sao? Chị mau chóng kêu thằng hai sinh một đứa, nhà chúng ta càng đông vui, tâm trạng của mẹ cũng sẽ vui theo.”

Mợ út đặt kéo trên tay xuống, mở ra hoa giấy mới cắt xong, từ tốn cười, nói: “Nhà chúng ta đúng thật là đứa nào đứa nấy kết hôn trễ. Bọn trẻ đều có cách nghĩ của mình. Thực ra, sớm kết hôn hay muộn kết hôn, cũng không có gì khác.”

“Ây da, thằng út, Tiểu Ngũ nhà chị mới ngoài 30, chị tất nhiên nói thế.” Mấy chị em dâu liền đồng thời ba mồm bảy miệng bắt đầu nhắm vào mợ út mà nói: “Nói lại, Tiểu Ngũ có tình hình gì chưa đó?”

Trong nhà, mấy người phụ nữ nói không ngừng, ngoài kia những người đàn ông cùng nhau bàn bạc chi tiết cụ thể.

Cậu hai họ mỗi người một chiếc bàn, đều đang múa may quay cuồng, viết danh sách quà tặng và câu đối.

Thẩm Nhất thân là chú rể, đang thử lại quần áo lần sau cùng.

Thẩm Tam Thẩm Tứ Thẩm Ngũ ở bên cạnh giúp đỡ xem xét.

“Anh ba và tiểu lục có phải là đang trở về?” Thẩm Ngũ mở miệng hỏi: “Thời điểm này nên chắc cũng gần tới rồi.”

Thẩm Nhất cười nói: “Tiểu Lục có gọi điện thoại cho anh, nói là buổi chiều tới. Em ấy muốn ở nhà ga chờ Tiểu Thất và bọn trẻ cùng qua. Còn về phía thằng ba, em ấy trực tiếp từ quân khu chạy xe về, tình hình đướng phố có chút phức tạp, ít nhiều có phần chậm trễ, nhưng em ấy nói sẽ về kịp dự hôn lễ.”

Thẩm Ngũ gật đầu nói: “Tiết lộ một chuyện với mọi người, mọi người không được nói với anh ba, xem như cho anh ba một bất ngờ.”

“Chuyện gì thế?” Thẩm Tam Thẩm Tứ không kiềm được đồng thời hỏi.

“Báo cáo của anh ba, đã được thông qua.” Thẩm Ngũ với vẻ bí ẩn và đắc ý: “Thẩm gia chúng ta, cuối cùng sắp có một thiếu tướng rồi.”

“Nhanh vậy sao!” những người khác đều kêu hô lên: “Năm nay không phải vừa mới thăng chức tướng dự bị sao?”

“Lần trước anh ba dẫn đội đi chấp hành một nhiệm vụ quan trọng, cụ thể là nhiệm vụ gì em không tiện nói.” Thẩm Ngũ tiếp tục nói: “Anh ba lập công lớn, cho nên lần này là phá lệ đưa lên, chờ sau khi trao nhận huân chương, anh ba xem như có thể thở phào rồi. Sau này, ngày tụ họp của anh em chúng ta, sẽ nhiều hơn.”

Thẩm Nhất gật đầu nói: “Thằng ba nên quay về rồi! Lần đi lính này một đi là 20 năm!”

Đang nói chuyện, ngoài kia có người kêu lên: “Nhị thiếu gia về rồi!”

Thẩm Nhất liền nói: “Thật là không nên nhắc, vừa nhắc liền về tới! Đi nào, chúng ta ra xem nào!”

Mọi người vừa ra cửa, thì thấy Thẩm Nhị mặc áo khoác quân phục xanh dẫn theo hai cảnh vệ bước nhanh vào trong.

“Anh hai, chúc mừng!” Thẩm Nhị lên trước, dùng sức ôm lấy Thẩm Nhất: “Bà nội đâu? Tiểu Thất về chưa? Em có đem bảo bối cho Tiểu Duệ và Tiểu Hà, họ đâu rồi?”

Thẩm Nhất vỗ lưng của anh ấy nói: “Bà nội ở bên trong, Tiểu Thất họ chưa về tới, đã ở trên đường. Tên nhóc em lại săn chắc rồi.”

Thẩm Nhị cười: “Vừa dẫn đội đi một chuyến Amazon. May là không chậm trễ hôn lễ của anh.”

Thẩm Tam Thẩm Tứ Thẩm Ngũ đồng thời chào hỏi: “Anh ba!”

Thẩm Nhị lần lượt ôm lấy ba người họ, lần lượt vỗ vai từng người: “Tốt!”

“Em đi chào hỏi bà nội trước.” Khi Thẩm Nhị buông Thẩm Ngũ ra, bên tai Thẩm Ngũ nói nhỏ: “Lão Ngũ, cám ơn em!”

“Chuyện nên làm.” Thẩm Ngũ cười với ý vị sâu xa, buông ra Thẩm Nhị.

Thẩm Nhị bước vào c ửa, vừa vào trong liền kêu lớn: “Bà nội, con về rồi!”

Thẩm lão phu nhân ngước mắt lên nhìn, thấy cháu trai trở về, liền vỗ vỗ chỗ ngồi kế bên nói: “Lão nhị về rồi sao, mau mau qua bà nội nhìn con nào! Sao lại ốm rồi?”

Thẩm Nhị liền bước nhanh qua, nắm lấy tay Thẩm lão phu nhân: “Không ốm, chỉ là đen. Mặt trời bên châu Phi quá nắng đi.”

Thẩm lão phu nhân cười híp mắt nói: “Trở về là tốt, trở về là tốt! Thằng be nè, năm nay con cũng 36 rồi nhỉ? Có phải nên cưới một cô vợ rồi không?”

Thẩm Nhị cười nói: “Bà nội, Tiểu Thất không phải sắp về rồi sao? chuyện này cứ giao Tiểu Thất làm đi! Hôn sự của anh hai, chính là do Tiểu Thất phụ trách, chuyện của con cũng giao cho em ấy, con yên tâm!”

“Cũng được!” Thẩm lão phu nhân cười không đóng lại miệng được: “Ta cũng cảm thấy Tiểu Thất phụ trách việc này, thích hợp nhất! Tầm nhìn của nó tốt, người bên cạnh cũng nhiều! Nói lại, thằng ba nè khi nào thì con mới có thể ngày ngày ở nhà thế!”

“Bà nội.” Thẩm Nhị cười khổ: “Chờ sau này sẽ biết!”

“Bà nội! Người đừng gây khó cho anh ba nữa! Có những chuyện anh ấy không thể nói được.” Thẩm Tam từ ngoài đi vào, cười nói: “phòng của Tiểu Lục và Tiểu Thất cùng bọn nhỏ đều đã dọn xong, qua tay cô, đều được bài trí một cách vui mừng.”

“Ừm.” Thẩm lão phu nhân hài lòng nói: “Ngày mai là nguyên đán, bà con hai họ đều ở nhà ăn cơm, cho dù đám này của chúng ta có tổ chức. Nhưng lần hôn lễ này quá đơn giản đi, ủy khuất cho anh hai chị hai các con rồi.”

Thẩm Nhất cũng từ bên ngoài đi vào, cười nói: “Bà nội nói gì thế, đây là do hai nhà bàn bạc qua mà. Chúng con cũng không muốn làm lớn quá, đơn giản là được. Ngày tháng là tự mình sống, lại không phải sống cho người khác!”

Thẩm lão phu nhân nhìn sắc trời ngoài kia nói: “Các con cứ bận đi. Ta ở đây nghỉ ngơi một lát là được, nếu Tiểu Duệ và Thẩm Hà trở về, thì để tụi nó đi thẳng qua đây!”

“Dạ, bà nội.” Thẩm Nhất Thẩm Nhị Thẩm Tam đứng đạy, nhìn Thẩm lão phu nhân nằm xuống mới quay người rời khỏi.

Đi đến bên ngoài, Thẩm Nhị nói với Thẩm Tam: “Tư à, chuyện của Tiểu Lục và Sùng Minh, em thấy sao?”

Thẩm Tam lướt nhanh qua Thẩm Nhị: “Sao thế? Sùng Minh lại phạm tội gì sao?”

Thẩm Nhị nói: “Trên quốc tế lệnh truy nã Sùng Minh vẫn không hủy bỏ. Anh ở bên ngoài, mãi không thể hỏi các em, Tiểu Lục đối với Sùng Minh có phải nghiêm túc không? Nếu là nghiêm túc, thế thì phiến phức rồi.”