Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 605



Tiểu Hạ nói: “Nếu ngài biết tôi dẫn tiểu thư ra ngoài vậy chắc ngài cũng đã biết chỗ của chúng tôi rồi. Tôi sẽ ở đây đợi tiểu thư tan học, sau đó ngài có thời gian nửa tiếng đồng hồ, được không ạ?”

“Cảm ơn cậu, Tiểu Hạ.” Hạ Quốc Tường lập tức nói: “Tôi đến ngay.”

“Vâng.” Tiểu Hạ đáp: “Bây giờ tiểu thư vẫn chưa biết tổng giám đốc chính là ba ruột của mình, vì vậy ngài đừng để lộ ra.”

“Ta hiểu rồi.” Hạ Quốc Tường khẽ cười, cúp điện thoại.

Vưu Tâm Nguyệt lập tức đứng lên: “Em đi cùng anh! Em cũng muốn gặp đứa bé này.”

Ánh mắt Hạ Quốc Tường phức tạp nhìn Vưu Tâm Nguyệt, nhẹ nhàng gật đầu.

Thẩm Hà nghiêm túc học múa trong lớp, cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành những động tác cô giáo dạy.

Bởi vì biểu hiện của Thẩm Hà rất tốt, cô giáo vũ đạo đặc biệt thưởng cho Thẩm Hà một bông hoa hồng nhỏ.

Những bạn nhỏ khác nhìn thấy Thẩm Hà được thưởng đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

Thẩm Hà cầm lấy bông hoa hồng nhỏ cô giáo vũ đạo tặng, chuyển tay tặng cho một bạn nhỏ nhảy không được tốt lắm: “Tặng cậu này.”

“Vì sao lại tặng tớ?” Cô bạn nhỏ chu miệng, vẻ mặt không được vui.

“Hi vọng sau khi cậu có được hoa hồng nhỏ, sẽ tìm lại sự tự tin và có thể đuổi kịp mọi người.” Thẩm Hà cười híp mắt trả lời.

Bạn nhỏ kia chần chừ một lát, rồi giơ tay lên nhận lấy hoa hồng nhỏ.

Nhưng ánh mắt nó lại sáng lên, không mấy thích thú.

“Du Du, không phải cậu vẫn luôn rất muốn có được hoa hồng nhỏ thế này hay sao?” Một cậu bé nhịn không được mà hỏi cô bé: “Tiểu Hà tặng hoa hồng nhỏ cho cậu, sao cậu vẫn không vui?”

Gia Cát Du Du ném hoa hồng nhỏ xuống đất: “Ai thèm sự thương hại của cậu ấy! Thứ mà tớ muốn lấy, sớm muộn sẽ thuộc về tớ!”

Mấy bạn nhỏ xung quanh nhịn không được mà lè lưỡi.

Đều là thiên kim tiểu thư, đều là những cô bé xinh đẹp, nhưng Thẩm Hà tốt hơn Gia Cát Du Du này nhiều.

Thẩm Hà vốn không hề kiêu căng, chơi với mọi người rất hòa đồng, cũng sẽ lấy việc giúp người làm niềm vui, giúp đỡ những bạn nhỏ khác cùng học vũ đạo.

Gia Cát Du Du từ ngày đầu tiên bắt đầu tới học vũ đạo đã có dáng vẻ kiêu căng tự đại rồi, nhìn ai cũng không ưa, mà người nó ghét nhất chính là Thẩm Hà.

Nhưng ai bảo ông nội của Gia Cát Du Du là quan chức lớn cơ chứ?

Tuy rằng các bạn nhỏ vẫn còn ít tuổi nhưng cũng biết không thể đắc tội với cháu gái của nhân vật lớn rồi!

Có người nói chuyện Gia Cát Du Du vứt hoa hồng nhỏ mà Thẩm Hà tặng cho Thẩm Hà nghe, Thẩm Hà tủi thân một hồi, không kiềm chế được mà rơi nước mắt.

Vì sao nó luôn có lòng tốt ý tốt giúp đỡ người khác, mà lại nhận được sự báo đáp như vậy chứ?

Vưu Tâm Nguyệt vốn trốn ngoài cửa sổ nhìn Thẩm Hà, đứng lên định bước vào nhưng bị Hạ Quốc Tường kéo lại!

“Làm gì vậy? Anh không thấy đứa bé kia bắt nạt cháu gái bảo bối của chúng ta à?” Vưu Tâm Nguyệt thấy hết toàn bộ câu chuyện, nhìn thấy đôi mắt to của Thẩm Hà chứa đầy nước mắt, Vưu Tâm Nguyệt bắt đầu khó chịu.

“Cái tính bao che cho con cháu của em có thể kìm chế lại được không?” Hạ Quốc Tường thở dài, nói: “Tiểu Hà không phải bánh bao nhỏ, nó vẫn là một đứa bé, hãy để nó dùng cách của bọn nhỏ để giải quyết đi.”

Vưu Tâm Nguyệt không nói gì nữa.

Trong phòng vũ đạo, Thẩm Hà quay người bước đến thùng rác nhặt hoa hồng nhỏ bị vứt lên, chăm chú lấy tay đè phẳng những nếp bị gấp, sau đó nghiêm túc dán lên bàn vẽ phía dưới tên của mình.

Trên bàn vẽ, hoa hồng nhỏ dưới tên của Thẩm Hà là nhiều nhất.

Tất nhiên, cũng là thành tích tốt nhất.

Hạ Quốc Tường vui mừng nở nụ cười.

Tính cách của Thẩm Hà giống Hạ Nhật Ninh, biết ngấm ngầm chịu đựng, cũng biết cách giấu tài năng.

Học xong, các bạn nhỏ đứng thành một hàng cảm ơn cô giáo vũ đạo.

Sau khi tan học, Gia Cát Du Du chặn Thẩm Hà lại.

“Có chuyện gì không?” Thẩm Hà ngẩng đầu nhìn Gia Cát Du Du.

Gia Cát Du Du cắn cắn môi, hỏi: “Tớ là muốn hỏi, sao anh cậu lại không tới?”

“Anh ấy có việc của anh ấy.” Thẩm Hà trả lời.

Vẻ mặt Gia Cát Du Du thất vọng: “Thật ư? Không phải cậu lo lắng tớ sẽ cướp anh cậu, cho nên cố ý giấu không cho đến à?”

Thẩm Hà nhìn cô bé kia một cái, không muốn nói gì nữa.

Lúc này, người nhà Gia Cát Du Du bước vào, Gia Cát Du Du hừ một tiếng quay người rời đi cùng người nhà.

Thẩm Hà quay đầu nhìn hoa hồng nhỏ của mình trên tường, khóe miệng khẽ cong lên, chuẩn bị tìm Tiểu Hạ để ra về.

“Tiểu Hà.” Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đứng ở cửa, vẫy vẫy tay bước về phía Thẩm Hà.

Thẩm Hà nhìn thấy Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt, đầu tiên là sững sờ sau đó vỗ vỗ vào mặt mình.

Lạ thật, mình đâu có nằm mơ.

Tại sao đây là lần đầu tiên mình gặp họ mà lại có cảm giác rất thân thiết nhỉ?

Tiểu Hạ cũng đứng ở cửa, nói với Thẩm Hà: “Công chúa nhỏ, họ là người nhà của tổng giám đốc.”

Tiểu Hạ không dám nói thẳng là ba mẹ của Hạ Nhật Ninh.

Nhưng giác quan của Thẩm Hà lại nhạy cảm như vậy, nó thốt lên: “Ông bà là ba mẹ của daddy chuẩn phải không ạ? Cháu nên gọi là ông nội, bà nội đúng không ạ?”

“Ôi ôi!” Vừa nghe thấy Thẩm Hà gọi ông bà nội, Hạ Quốc Tường còn đỡ, trên mặt Vưu Tâm Nguyệt đã cười tươi như hoa rồi, cứ cười cứ cười đến nỗi hai mắt đều chứa đầy nước mắt.

Bà đã gửi bưu phẩm cho cháu trai, cháu gái tròn ba năm rưỡi rồi, nhưng chưa từng nghe được một tiếng bà nội.

Bây giờ nghe thấy tiếng bà nội kia, trong lòng Vưu Tâm Nguyệt cảm thấy chua xót.

Bốn năm trước, nếu như bà không khốn nạn như vậy, có phải đã sớm được nghe một tiếng bà nội này rồi không?

Thẩm Hà bước về phía họ, lễ phép nói: “Cháu vừa múa xong, người đầy mồ hôi, cháu đi tắm trước được không ạ?”

“Bà đi cùng cháu được không?” Vưu Tâm Nguyệt lau khóe mắt, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Thẩm Hà.

Thẩm Hà nhìn về phía Tiểu Hạ, Tiểu Hạ gật đầu. Thẩm Hà mới giơ tay, đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào trong lòng bàn tay Vưu Tâm Nguyệt.

Vưu Tâm Nguyệt nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại, nước mắt suýt chút nữa lại tràn mi rồi.

Đây là cháu gái của bà đấy!

Đây là huyết thống của bà đấy!

Lúc đó sao bà lại có thế sai lầm như thế nhỉ?

Lại muốn giết chết cháu gái đáng yêu thế này cơ chứ!

Vưu Tâm Nguyệt cẩn thận dè dặt nắm tay Thẩm Hà, đi vào phòng tắm.

Phòng tắm có giáo viên chuyên môn phụ trách việc tắm rửa cho bọn nhỏ.

Thẩm Hà vẫy vẫy tay tạm biệt về phía Vưu Tâm Nguyệt, Vưu Tâm Nguyệt cảm nhận được khoảnh khắc bàn tay nhỏ rời xa, tim cũng muốn bay đi theo rồi.

Cho đến giờ phút này, cuối cùng Vưu Tâm Nguyệt cũng hiểu được tâm trạng năm xưa của mẹ chồng bà khi nắm tay Hạ Nhật Ninh.

Hóa ra, giữa bà và cháu thật sự có thần giao cách cảm.

Đây là lần đầu tiên bà gặp Thẩm Hà, mà đã vô cùng yêu quý con bé rồi.

Thẩm Hà tắm rất nhanh, chỉ mười phút là đã tắm xong rồi.

Lúc đi ra để lau tóc, Vưu Tâm Nguyệt ngồi xổm xuống, tự tay lau tóc cho Thẩm Hà.

“Bà nội, vì sao bà lại khóc?” Thẩm Hà nhìn thấy Vưu Tâm Nguyệt vẫn cứ rơi lệ, nhịn không được mà hỏi: “Là vì ở đây quá nóng, cho nên mắt cũng rơi mồ hôi ư?”

Nghe thấy lời của Thẩm Hà, Vưu Tâm Nguyệt càng cảm thấy chua xót.

“Đúng vậy, bà nội quá nóng rồi, cho nên mắt ra mồ hôi.” Vưu Tâm Nguyệt cười đáp.

Thẩm Hà toét miệng cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo của trẻ con đáng yêu vô cùng.

Thực ra Thẩm Hà biết Vưu Tâm Nguyệt đang khóc, nhưng đứa bé mới ba tuổi như nó cũng biết, có những lời không thể nói ra được.

Vì vậy nó mới cố ý nói như vậy, chọc cho Vưu Tâm Nguyệt cười.

Vưu Tâm Nguyệt nắm tay dẫn Thẩm Hà trở về.

Hạ Quốc Tường ngồi xổm xuống, đón lấy Thẩm Hà.

Ôm bé gái nhỏ nhắn trong lòng, chỉ một chút như vậy thôi nhưng lại chan chứa niềm hy vọng.

“Ông nội, bà nội vừa khóc đấy ạ.” Thẩm Hà thì thầm với Hạ Quốc Tường: “Có phải là cháu đã làm sai chuyện gì không?”

“Không có, Tiểu Hà rất giỏi.” Hạ Quốc Tường vừa nghe thấy vậy, khóe mắt cũng sắp đỏ lên rồi.

Tiểu Hạ nhắc Hạ Quốc Tường: “Vẫn còn mười lăm phút.”

Hạ Quốc Tường lập tức nói với Thẩm Hà: “Ông nội đem đến cho cháu một món quà, cháu đưa cho mẹ được không?”

“Tặng mẹ cháu quà ư?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Hà kinh ngạc: “Được ạ! Cháu thay mami cảm ơn ông nội trước.”

“Tiểu Hà ngoan quá!” Hạ Quốc Tường hôn Thẩm Hà một cái, cháu gái đáng yêu thế này, nếu như mỗi ngày đều được nhìn thấy thì tốt biết mấy!

Cháu gái đáng yêu như vậy, cháu trai lại chắc chắn cũng sẽ đáng yêu như vậy!

Vưu Tâm Nguyệt xách một chiếc túi đến, mở ra nói với Thẩm Hà: “Túi này là đưa cho mẹ cháu, cái này là của cháu, cái này là của anh cháu, nhờ Tiểu Hà chuyển giúp bà, được không?”

“Cảm ơn bà nội.” Thẩm Hà cười híp mắt nói: “Mami còn chưa gả cho daddy chuẩn mà ông bà nội đã tặng quà rồi! Tiểu Hà rất vui ạ! Ông nội bà nội chấp nhận mami rồi đúng không ạ?”

Một câu hỏi của Thẩm Hà khiến Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đều trở nên lúng túng.

“Tất nhiên!” Dù sao thì Hạ Quốc Tường cũng là đàn ông, hơn nữa da mặt có dày hơn một chút, nói với Thẩm Hà: “Con dâu nhà chúng ta chỉ có thể là mẹ cháu thôi.”

Thẩm Hà bỗng vui hết sức: “Thật ư? Cháu nhất định sẽ nói với mẹ!”

Tiểu Hạ bế Thẩm Hà, nhận túi quà, gật đầu với Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt: “Tiên sinh, phu nhân, chúng tôi về đây ạ!”

“Ôi ôi.” Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt nhìn Thẩm Hà bị ôm đi, giống như bị mất hồn vậy.

“Tạm biệt ông nội, bà nội!” Thẩm Hà vẫy tay với họ rồi rời khỏi đó cùng Tiểu Hạ.

Nhìn bóng lưng của cháu, khóe mắt Vưu Tâm Nguyệt lại đỏ lên.

Quả thực nếu sớm biết như vậy, trước đấy bà đã không làm những việc kia!

Trên đường về, Thẩm Hà nhịn không được liền hỏi Tiểu Hạ: “Tại sao ông nội, bà nội nhìn thấy cháu lại khóc ạ? Là vì Tiểu Hà không xinh đẹp ư?”

Thẩm Hà xoa xoa lên mặt mình, nhịn không được lại nói tiếp: “Tiểu Hà cũng muốn trở nên xinh đẹp như mami vậy! Nhưng Tiểu Hà cứ mập mạp thế này không thể gầy được mà!”

Tiểu Hạ lập tức cười, vừa lái xe vừa trả lời: “Công chúa nhỏ bụ bẫm chút mới đẹp! Công chúa nhỏ còn bé, đợi khi lớn lên sẽ xinh đẹp thôi!”

“A, đúng là như vậy.” Thẩm Hà thở dài một hơi, giống như người lớn vậy.

Về tới biệt thự, Thẩm Thất cũng vừa thức dậy, đang ngồi ăn với Lưu Nghĩa.

Nhìn thấy Thẩm Hà và Tiểu Hạ quay về, Thẩm Thất nói: “Tiểu Hà, con đói không? Có muốn ăn chút gì không?”

“Không vội ăn đâu ạ!” Thẩm Hà lập tức nói với Thẩm Thất: “Mami, con nói mẹ nghe này, hôm nay con gặp ba mẹ của daddy chuẩn trong lớp học vũ đạo đấy ạ, họ còn tặng quà cho con nữa! Này, những thứ này này!”

Thẩm Hà chỉ vào túi trên tay Tiểu Hạ.

Đôi đũa trong tay Thẩm Thất rơi ngay trên bàn, quay đầu nhìn Tiểu Hạ: “Cái gì? Ba mẹ trở về rồi? Chuyện gì thế này? Tiểu Hạ, Nhật Ninh có biết không?”