Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 619



Con gái đã không còn rồi, anh trai cũng không còn nữa!

Đến người chị em thân thiết nhất cũng chết theo mình!

Còn thêm cả Tiểu Hạ vô tội nữa!

Cô ghét cay ghét đắng bản thân mình!

Tất cả là vì mình quá vô dụng, mới dẫn đến kết quả như vậy.

Cô muốn bảo toàn tất cả mọi người, kết quá, không bảo toàn được một người nào.

Có phải tôi quá tham lam không, cho nên mới phải gánh chịu quả báo?

Quả báo này vì sao lại bắt người nhà tôi phải chịu đựng.

Nếu phải chịu quả báo hãy đổ lên một mình tôi thôi! Đừng có làm hại người nhà của tôi.

Tiểu Hạ thở dài một tiếng, nói: “thiếu phu nhân, rất xin lỗi, tôi đã không bảo vệ được mọi người.”

Thẩm Thất lắc đầu: “Tiểu Hạ, nếu anh có thế chạy trốn được, hay chạy đi! Hãy đi cùng Tiểu Nghĩa, hai người vẫn còn cơ hội sống sót!”

“Nói luyên thuyên gì thế?” Lưu Nghĩa lập tức nói: “sao bọn tớ có thể bỏ mặc cậu ở đây được?”

“Được rồi, các người đừng khách sáo nữa, dù sao thì cũng phải chết ở đây thôi.” Đối phương cười, đưa khẩu súng trên tay lên, nhằm thẳng vào huyệt thái dương của Thẩm Thất

Đúng lúc đối phương chuẩn bị nổ súng, một tiếng hét đanh thép đột nhiên truyền đến từ vị trí dưới núi.

Tất cả mọi người đều quay lưng nhìn về hướng đó.

Một giây sau, mấy chiếc xe Jeep kèm lưới ngụy trang đầy bá khí lao thẳng lên đỉnh núi, xoẹt xoẹt xoẹt từ trên xe bước xuống một đám đàn ông toàn thân trang bị đầy đủ.

Họ tuy mặc quần áo giàn di, nhưng không đeo huy hiệu, nên không thể xác định được thân phận của họ,

“Thả họ ra, các người có thể giữ lại mạng sống.” Trình Thiên Cát lao ra từ đám đông, ánh mắt dừng ngay trên người Thẩm Thất, nói với Thẩm Thất: “xin lỗi, anh đã đến muộn.”

Thẩm Thất nhìn thấy Trình Thiên Cát, nước mắt lập tức tuôn trào, nước mắt tuôn ra nhưng không có tiếng khóc.

Đúng đấy, muộn rồi.

Ông trời luôn đùa giỡn với cô như vậy.

Nếu không phải mình quá vội vàng, có lẽ sẽ chờ được Sùng Minh và Trình Thiên Cát.

Có lẽ, kết quả sẽ khác đi.

Nhưng trên thế gian này, việc đã xảy ra rồi thì không thể quay lại được.

Tất cả tất cả mọi thứ, đều bị cô hủy hoại rồi.

Trình Thiên Cát nói với đám người đó: “tôi biết, các người chỉ là nhận tiền người khác làm việc cho người ta thôi. Chỉ cần các người tha cho ba người họ, tôi sẽ tính sổ với người cần tính, không tính toán với các người. Nếu các người nhất mực muốn giết người, vậy người của tôi cũng không nương tay đâu!”

Trình Thiên Cát ngiêng đầu, nói: “tất cả họ đều là lính đánh thuê Hạ gia đào tạo, chắc các người đều biết địa vị của Hạ gia trong nước, Hạ gia tuy không thể có quân đội riêng của mình, nhưng lại có thể đào tạo lính đánh thuê của riêng mình. Khả năng chiến đấu của họ, không kém bất kỳ một đội đặc chủng binh nào đâu. Nếu các người muốn liều mạng, sẽ không có cơ hội chiến thắng nào. Hôm nay tôi đại diện cho Hạ gia tỏ rõ thái độ, hy vọng các người đừng làm những việc ngu xuẩn.”

Trình Thiên Cát vừa dứt lời, quả nhiên đối phương hơi do dự.

Tiểu Hạ vừa định dẫn Thẩm Thất rời đi, trong đám người đối phương đột nhiên có người lên tiếng: “đừng có nghe nó nói luyên thuyên! Chúng ta bắt cóc người của Hạ gia đấy! Hạ gia sao có thể tha cho chúng ta được chứ! Hôm nay, không phải họ chết, thì là chúng ta chết!”

Người này vừa dứt lời, đám đông kia lại có người dí súng hướng về Thẩm Thất.

Ánh mắt Trình Thiên Cát thoáng qua chút lo lắng, nhưng anh không dám nổ súng!

Họ đứng gần quá! Anh sợ chẳng may làm Thẩm Thất bị thương!

“Đừng có manh động!” Trình Thiên Cát lại một lần nữa hét lên: “các người có thể dẫn theo họ xuống núi, tìm một nơi các người cảm thấy an toán, thả họ ra rồi rời đi!”

“Các anh em, từ lúc chúng ta ăn miếng cơm này, là chúng ta đã giác ngộ rồi.” Người cầm đầu của đối phương một lần nữa lên tiếng: “chúng ta đã nhận tiền, là phải làm việc. Nếu chúng ta bỏ đi như vậy, mai sau, chắc chắn sẽ không thể ăn miếng cơm này nữa. Giết chết chúng đi!”

Súng của tất cả những người này nhằm hết vào Thẩm Thất, Lưu Nghĩa và Tiểu Hạ ba người.

Súng trên tay Trình Thiên Cát và người của anh cũng nhằm hết vào đám người đó.

Trình Thiên Cát dẫn theo hơn 20 người, đối phương cũng có hơn 20 người.

Số lượng chênh nhau không nhiều, nhưng Thẩm Thất họ không có vũ khí trong tay!

Tiểu Hạ bảo vệ Thẩm Thất và Lưu Nghĩa không ngừng lùi lại, anh nói nhỏ với Lưu Nghĩa và Thẩm Thất: “thiếu phu nhân, cô Lưu. Lát nữa hai người nhảy xuống đi! Nhảy xuống đi, biết đâu còn cơ hội sống sót!”

“Vậy anh thì sao?” Thẩm Thất không kìm được hỏi.

“Tôi sẽ chặn họ lại!” Tiểu Hạ không nghĩ ngợi gì trả lời luôn.

Mũi Thẩm Thất hơi cay: “nếu nhảy, tất cả chúng ta cùng nhảy!”

Lưu Nghĩa cũng nói: “đúng, muốn nhảy tất cả cùng nhảy! Một mình anh, đỡ được bao nhiêu viên đạn chứ?”

Tiểu Hạ nghĩ một lúc, nói: “được, vậy tôi đếm 1 2 3, chúng ta cùng nhảy! 1 2 3.”

Khi Tiểu Hạ đếm đến 3, ba người họ cùng hướng về phía sau nhảy xuống!

“Đừng!” Trình Thiên Cát thấy Thẩm Thất ngửa lưng về phía vách đá, thẳng người nhảy xuống, lập tức cò súng nổ lên một cách điên rồ, hướng về đám người đó liên tục bắn ra!”

Hai bên bắt đầu cuộc đối đầu nảy lửa điên cuồng, nhưng không ai lao tới rìa vách đá, nổ súng về ba người chủ động nhảy xuống vực.

Trình Thiên Cát dù sao cũng là sát thủ xuất thân, những người anh dẫn theo, lại đều là tinh duệ của Hạ gia.

Đám người này ai ai cũng được đào tạo bài bản, chuyên nhằm vào điểm nguy hiểm của đối phương để bắn.

Chỉ sau mấy phút, toàn bộ đối phương đã gục hết xuống đất.

Trình Thiên Cát cầm theo súng, không yên tâm nên đã đến chỗ từng người, nổ thêm một phát súng, khiến họ chết chắc, không thể đứng dậy được nữa.

Trình Thiên Cát vứt khẩu súng trong tay xuống, nói với những người khác: “lập tức đi lấy dây thừng, xuống dưới xem sao!”

“Vâng!” Lập tức có người quay vào xe, lấy ra mấy cuộn dây thừng.

Trình Thiên Cát dẫn đầu lấy dây thừng buộc quanh eo, đeo vũ khí lên người, động tác điêu luyện hạ người xuống vách núi.

Những người khác cũng lần lượt đi xuống, bắt đầu tìm tung tích của Thẩm Thất và những người khác.

Dưới vách núi là dòng nước sông chảy cuồn cuộn, vì bên này có một hẻm núi nhỏ tự nhiên, nước thượng liu chảy đến nơi này, sẽ bị hẻm nhỏ này chèn ép, lập tức hình thành một mực nước cao, những con sóng nối tiếp nhau, đập mạnh vào những tảng đá hai bên bờ.

Trình Thiên Cát thấy cảnh tượng này, tâm trạng nặng trĩu.

Nhưng khi không thấy dưới đất có vết máu, anh lại có thêm hy vọng.

Ba người họ đều là có sự chuẩn bị mới nhảy xuống, cho nên họ sẽ nín thở,và họ đều là người biết bơi.

Vậy, có phải họ sẽ an toàn không?

Tâm của Trình Thiên Cát, rối rồi.

Các cụ vẫn nói quan tâm thái quá sẽ hóa rối.

Tâm Trình Thiên Cát lúc này, thật sự rối như tơ vò.

Người luôn vô thần vô thánh như anh, lúc này cũng không khỏi bắt đầu cầu nguyện, cầu cho Thẩm Thất đừng xảy ra chuyện gì!

Đây là vách núi hình thành tự nhiên, và có độ thẳng 90 độ.

Nếu nhảy từ trên kia xuống, về lý thuyết là sẽ không va vào những tảng đá.

Vậy, chắc chắn họ sẽ rơi xuống nước!

Trình Thiên Cát vừa đi vừa tính toán vị trí rơi xuống nước của họ, trong lòng lại bắt đầu dấy lên những tia hy vọng.

Tốc độ của Trình Thiên Cát rất nhanh, chỉ mất mười mấy phút thời gian, rất nhanh đã xuống đến dưới vách núi.

Nơi này vẫn không có vết máu.