Thẩm Thất đột nhiên nhớ tới có lần cô đã tán gẫu với anh hai, anh hai từng nói với cô rằng, thật ra khi muốn trốn tránh một đám người, nơi càng nguy hiểm mới chính là nơi càng an toàn.
Thẩm Thất lần lượt nhìn trên nhìn dưới, ngẩng đầu lên nhìn một cây cổ thụ già cỗi mọc nghiêng phía trước cách mình không xa.
Mà dưới chân cô lại là một sườn dốc nghiêng khoảng sáu mươi độ.
Thẩm Thất nghỉ ngơi đã lấy lại được chút sức, rồi cô vội vàng nhổ một đống dây xanh mềm từ trong bụi cỏ bên chân. Mặc kệ ngón tay bị đâm, cô nhanh chóng bện rất nhiều sợi dây thừng dài.
Tính thời gian một chút, có lẽ bọn họ cũng sắp đuổi tới rồi, Thẩm Thất không hề chần chờ, cô cởi giày của mình ra, một chiếc thì bỏ trên đỉnh sườn, một chiếc thì nhét vào sau lưng sườn núi.
Sau đó, cô xoay người nhanh chóng trèo lên cành cây.
Dây thừng vừa mới bện xong được cô quấn hết vòng này đến vòng khác quanh thân mình, thế rồi cô nằm sấp trên cành cây, không dám động đậy.
Sau khi Thẩm Thất mới trốn xong mười phút, đám người kia quả nhiên đã đuổi tới.
Cũng may là dân trong thôn đi tìm người còn chưa tới mức dẫn theo chó săn.
Chỉ dựa vào sức người lục soát, nguy cơ bị phát hiện của Thẩm Thất cũng thấp xuống một chút.
“Cô ấy sẽ không chạy đâu, cô ấy vừa đồng ý là sẽ sống với tôi mà!” Tro Đen vừa đi vừa lẩm bẩm.
Cha của hắn ta tát hắn ta một cái mạnh: “Mới có một đêm đã rót mật vào tai rồi? Vậy mà mày cũng tin à?”
Tro Đen nhìn cha mình mà không lên tiếng nữa.
Những người khác trong thôn cũng lên tiếng: “Ông đừng đánh Tro Đen nữa! Cũng do nó thấy cô vợ nhỏ quá đẹp nên mới bị dụ thôi! Trong đây vắng vẻ như vậy, cô ta không chạy thoát được đâu, đợi tìm được thì bắt về, đánh một trận là sẽ biết nghe lời ngay thôi.”
Tro Đen tủi thân nhìn những người khác, trong miệng còn đang lầm bầm: “Cô ấy nói ba cô ấy vừa qua đời nên mới không chịu động phòng với tôi.”
Toàn thân Thẩm Thất co rúm lại, động cũng không dám động, thở mạnh hơn một chút cũng khiếp vía.
Cô phải dùng vòng thô mới bện để ngụy trang che giấu thân hình của mình.
Thậm chí Thẩm Thất còn không dám nghĩ đến hậu quả nếu cô bị bắt được sẽ như thế nào.
Chẳng may mà cô bị phát hiện, có khi nào sẽ chết không có chỗ chôn?
Nhưng cô lại không có lựa chọn nào khác.
Nơi này thuộc vùng ôn đới, có khí hậu rất tốt, thảm thực vật vô cùng phát triển.
Dù đã là cuối năm nhưng cây cói ở nơi này vẫn còn xanh mướt như cũ.
Đám người kia thật sự cũng không phải đội trinh sát viên chuyên nghiệp. Ngoài ra họ còn chắc mẩm rằng một cô gái thì làm gì có bản lĩnh để thoát khỏi sự truy lùng của bọn họ.
Dù sao thì mấy người phụ nữ chạy trốn trước kia đều bị bắt về cả rồi, sau đó không ai có thể chạy trốn được nữa.
Sự tự tin mù quáng này cũng khiến họ bỏ qua việc ngẩng đầu nhìn xem cành cây phía trên có người núp hay không.
Đúng lúc đó, có người nhặt được giày của Thẩm Thất bên hô hoán: “Nhìn đi, chắc cô ta đã nhảy xuống từ nơi này, chúng ta mau đuổi theo đi!”
Có người nhảy xuống sườn dốc, lập tức tìm thấy một chiếc giày khác thì nói: “Quả nhiên là cô ta đã chạy từ nơi này. Giày cô ta bị rớt ở đây thì chắc cũng chưa chạy được xa, chúng ta đuổi theo nhanh đi!”
Vì thế, người dân trong thôn vội lao xuống sườn dốc như đàn ong vỡ tổ.
Thẩm Thất đợi suốt mười phút, chờ bọn họ chạy đi hết thì mới dám thả lỏng cơ thể.
Trốn được rồi?
Thật sự trốn được rồi sao?
Thẩm Thất cởi sợi dây trên người ra, chậm rãi trèo xuống từ trên cây.
Bây giờ cô đã mất giày rồi, chỉ sợ là sẽ không thể chạy xa được.
Quả nhiên là vừa có lợi vừa có hại mà!
Thẩm Thất cởi quần bó bên trong ra, xé thành hai nửa, bọc hai bàn chân, tạm thời dùng nó như giày, chạy chậm về hướng ngược lại.
Nhật Ninh, anh đang ở đâu?
Anh mau tới cứu em!
Trong lòng Thẩm Thất vô cùng ấm ức.
Vì sao cô lại luôn gặp loại chuyện tệ hại này chứ?
Vì sao cô luôn xui xẻo đến vậy?
Rốt cuộc ông trời muốn đùa giỡn cô thế nào nữa đây?
Thẩm Thất khó khăn tiến về phía trước, ngoại trừ tiến lên thì không còn đường nào khác.
Đi mệt rồi nghỉ một lát, đói bụng thì gặm chút bánh bã đậu, khát thì tìm suối nhỏ để uống một ngụm.
Giờ đây cô còn lòng dạ nào lo việc có bị tiêu chảy hay không. Cứ phải sống sót trước đã rồi mới tính tiếp được.
Thẩm Thất cứ thế bước về phía trước dù chẳng thể xác định được phương hướng ở đây. Hiện tại cô chỉ có thể tìm cách trốn tránh đám người kia trước đã rồi hẵng nói sau.
Khi Thẩm Thất bị truy đuổi giống như một con chó, Sùng Minh lại đang rất vui vẻ với Thẩm Hà.
Ít nhất kỹ năng sinh tồn của Sùng Minh cũng max cao.
Sùng Minh dẫn Thẩm Hà đi đào khoai lang, bắt thỏ hoang, còn lần mò được một ổ trứng chim.
Lúc trở về, hai người còn thuận tay lấy luôn một bầu rượu của ông lão chăn dê khi nãy.
Về tới nơi tạm trú, Sùng Minh nhanh tay nhanh chân chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn.
Nhìn gương mặt đầy vẻ sùng bái của Thẩm Hà, không biết tại sao Sùng Minh lại thấy có cảm giác kiêu ngạo đến vậy?
“Mợ, mợ thật là giỏi!” Thẩm Hà chưa bao giờ là người keo kiệt trong việc khen ngợi người khác, bé khen suốt cả đêm khiến Sùng Minh sướng rơn cả người.
Ăn no bụng xong, giờ đến vấn đề ngủ nghỉ.
Sùng Minh dời đống lửa đi, nơi đặt đống lửa cũng đã ấm áp, dễ chịu, vô cùng thoải mái.
Thẩm Hà chủ động chui vào trong lòng Sùng Minh, chuẩn bị ngủ: “Mợ ngủ ngon!”
Sùng Minh: “Cô nhóc này, con cứ chủ động chui vào trong ngực một đàn ông như vậy mà ngủ đấy à?”
“Nếu là người đàn ông khác thì tất nhiên sẽ không, nhưng đây là mợ mà!” Thẩm Hà đúng lý hợp tình nói: “Hơn nữa con chỉ mới ba tuổi rưỡi thôi, con còn là học sinh mẫu giáo nha! Mợ nghĩ bậy quá rồi!”
Sùng Minh: “...”
Được được, nghe con, nghe con hết. Bà trẻ nói gì thì chính là cái đó!
Thẩm Hà đột nhiên ngẩng đầu nhìn Sùng Minh rồi nói: “Nhưng người được lợi là mợ mà!”
“Hử?” Sùng Minh cao giọng hỏi lại.
“Mọi người đều nói, trẻ nhỏ như con dồi dào sức sống nhất.” Thẩm Hà chu môi nói tiếp: “Cho nên, mợ đang ôm một thiếu nữ xinh đẹp dồi dào sức sống nhất, mợ còn có gì không hài lòng nữa chứ?”
Sùng Minh: “...”
Được được được, con nói đều đúng, bà trẻ ơi!
Sùng Minh siết chặt cánh tay lại, giờ thật sự ôm Thẩm Hà ngủ.
Tướng ngủ của Thẩm Hà không tốt, bắp chân nhỏ gác lên lưng Sùng Minh, chảy nước miếng trong giấc mộng, mơ còn không ngừng nói mớ: “Mami, Tiểu Hà muốn mami!”
Nghe Thẩm Hà nói mơ, Sùng Minh cũng không ngủ được.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn dưới ánh lửa yếu ớt, Sùng Minh rơi vào trầm tư.
Từ nhỏ, hắn ta không biết cái gì gọi là gia đình.
Hằn càng không biết cái gọi là tình thân, tình yêu hay tình bạn.
Cái gì hắn ta cũng không biết, hắn ta chỉ biết là phải sống sót, chỉ muốn giết chết bọn họ.
Nếu không người chết chính là hắn ta.
Cho nên dù sau này hắn gặp bất kỳ ai, tất cả đều chỉ lợi dụng và vì lợi dụng mà thôi, chưa từng bỏ ra một chút chân thành nào.
Chân thành? Là thứ gì?
Có đáng giá không? Có thể ăn sao?
Hắn ta chỉ cần giết chóc là đủ lắm rồi, thế giới của hắn ta vẫn luôn thuộc về bóng tối, chưa từng có tia sáng nào.
Hắn đã từng nhìn vào thế giới đầy ánh sáng của Hạ Nhật Ninh nhưng hắn ta lại khịt mũi xem thường.
Ánh sáng có gì tốt chứ?
Còn không bằng thế giới hắc ám đầy thoải mái đâu!
Muốn giết thì giết, muốn sống cứ sống.
Niềm vui khi nắm giữ sự sống của người khác trong tay mình, tràn trề biết bao?
Thế giới ánh sáng có gì tốt?
Luôn bị kiềm chế khắp nơi, chịu tủi nhục trong mọi việc.
Nhưng mà tất cả đều dần thay đổi từ sau khi hắn ta quen biết một người.
Cậu ta vừa nhỏ nhen lại keo kiệt, ngoài trừ nhan sắc hút hồn bên ngoài thì cái gì cũng không tốt.