Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 705



“Vậy mà em còn nhìn hắn?” Hạ Nhật Ninh tiếp tục cãi lại.

“Được được được, không nhìn nữa! Em chỉ cảm thấy, người này quả thực có sự thuần khiết hiếm có!” Thẩm Thất thấp giọng nói: “Nhật Ninh, anh nói kẻ đứng đằng sau, có phải là anh ta không?”

“Tạm thời không thể xác định được.” Hạ Nhật Ninh đáp.

“Thật hi vọng người đó không phải là anh ta.” Thẩm Thất than thở: “Ánh mắt anh ta thuần khiết như vậy, thân thiết như thế, nếu như kẻ đứng sau là anh ta, thì đáng tiếc biết bao?”

Ra tay tàn sát tính mệnh của hàng trăm người mà coi như không có gì, sao có thể có được ánh mắt thuần khiết như vậy chứ?

Chắc không phải anh ta đâu nhỉ?

Mắt phượng Hạ Nhật Ninh lóe lên, không đáp lời nào cả.

Đến trưa, ăn xong cơm, mọi người tụm ba tụm bảy xúm lại nói chuyện.

Cho dù tình cảnh bây giờ không hề dễ dàng gì, nhưng chỉ cần không có sự đe dọa của bầy sói, cái lạnh giá không ập tới, mọi người vẫn sẽ cảm thấy tình hình trước mắt rất thỏa mãn, rất hài lòng.

Trong đám người có một cô bé chừng bảy tám tuổi.

Đại khái là bị kích động quá nghiêm trọng nên đã đổ bệnh.

Sau khi Thấm Thất phát hiện ra cô bé này, liền chủ động tới nói chuyện với cô bé.

Tính cách của Thấm Thất vốn dịu dàng, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ từ tốn, rất nhanh đã có được thiện cảm của cô bé.

Thẩm Thất không tìm được bàn vẽ, nên dùng muội than trắng xám vẽ trên mặt đất cho cô bé xem.

Vẽ biển hoa xinh đẹp, vẽ núi cao nguy nga, vẽ biển lớn mênh mông, vẽ bầu trời sao sáng.

Trình độ vẽ của Thẩm Thất rất lợi hại, sống động chân thật.

Cô bé rất thích rất thích.

“Cô Thẩm, cháu có thể sống sót mà rời khỏi đây không?” Cô bé không nhịn được mà hỏi Thẩm Thất.

“Có chứ. Chúng ta đều sẽ sống sót rời khỏi đây.” Thẩm Thất nghiêm túc nói: “Nên cháu cần phải nhanh chóng khỏe lại nhé!”

“Nhưng mà, mẹ cháu nói, cháu sẽ không khỏe được.” Cô bé thất vọng trả lời.

“Sao có thể?” Thẩm Thất không hiểu ngẩng đầu nhìn mẹ cô bé, mẹ cô bé nhẹ nhàng lau dòng nước mắt, giải thích: “Nó bị bệnh máu trắng, đã ghép tủy một lần rồi nhưng thất bại. Lần này tới đây nghỉ ngơi, là nghe nói suối nước nóng ở đây có tác dụng bảo vệ sức khỏe. Chúng tôi ôm tia hi vọng cuối cùng, nhưng không ngờ rằng sẽ xảy ra việc như thế này. Nếu như con không còn, tôi cũng không có ý niệm muốn sống tiếp nữa.”

Thẩm Thất bỗng im lặng, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi.”

“Có liên quan gì tới cô đâu? Tôi chỉ trách ông trời không công bằng, chỉ có thể trách bản thân mình kém cỏi.” Mẹ cô bé nói tới đây, sau đó che miệng lại, nghẹn ngào.

Ánh mắt Thẩm Thất nhìn về phía xa, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Hàn Tắc Phương.

Hàn Tắc Phương cứ như thế nhìn Thẩm Thất, như thể đang thăm dò Thẩm Thất vậy.

Thẩm Thất lập tức nhìn đi nơi khác, Hàn Tắc Phương lại nhìn về phía bọn họ rồi đi tới, ngồi trên mặt đất.

Thẩm Thất không chào hỏi Hàn Tắc Phương, cũng không nói với mẹ cô bé, tất cả chỉ là một âm mưu, chứ không chỉ là ý trời.

Cuối cùng Thẩm Thất biết vì sao cô bé bị bệnh mà nghiêm trọng như vậy, thì ra cô bé đã không còn có thể chống cự lại được nữa rồi.

Có thể chống cự đến bây giờ, đã là rất khó khăn rồi.

Thẩm Thất không dám nghĩ tới tương lai, cô chỉ nghĩ tới lúc cô bé vẫn còn tỉnh táo, khiến nó vui vẻ một chút.

Bởi vì, cô cùng là một người mẹ!

Người làm mẹ, hiểu rõ tâm trạng này nhất.

Sao có thể nhẫn tâm được chứ?

Thẩm Thất cố nén nước mắt, mỉm cười nói với cô bé: “Cháu xem cháu đáng yêu thế này, xinh đẹp như thế, ông trời nhất định sẽ không nỡ gọi cháu đi đâu.”

Cô bé nghe thấy lời của Thẩm Thất, nhất thời vui vẻ mỉm cười.

Thẩm Thất quay người đi, lặng lẽ lau vệt nước trên mí mắt, lúc quay người lại, đã cười tươi như hoa: “Cô vẽ cho cháu cái khác, được không?”

“Được ạ!” Cô bé vui vẻ vỗ tay.

Thẩm Thất xóa bức tranh trên mặt đất, suy nghĩ một chút, vẽ một cô gái cao lớn, mặc đồng phục học sĩ, đứng trước cửa trường đại học.

“Sau này cháu lớn lên sẽ có dáng vẻ này. Thích không?” Thẩm Thất giơ tay vuốt tóc cô bé.

“Sau này cháu thật sự có thể được học đại học ư? Nhưng mà, sau khi cháu bị bệnh, thì không còn đến trường lần nào nữa.” Vẻ mặt cô bé thất vọng.

“Sẽ chứ, nhất định sẽ có!” Ánh mắt Thẩm Thất dịu dàng nhìn cô bé: “Cháu thông minh như thế, nhất định sẽ học đại học.”

“Nhưng cháu không có tiền.” Cô bé vẫn đang thất vọng: “Ba mẹ đã tốn rất nhiều tiền vì cháu rồi.”

“Không sao, cô tài trợ cháu học đại học được không? Cháu chỉ cần nhanh hồi phục sức khỏe là được rồi!” Thẩm Thất nói, ánh mắt tràn đầy sự khích lệ nhìn cô bé.

“Là thật ư?” Cô bé nhìn Thẩm Thất với ánh mắt khao khát thêm lần nữa.

“Tất nhiên! Nào, chúng ta móc tay được không? Cô nói lời giữ lời!” Thẩm Thất giơ ngón tay ra, móc tay với cô bé.

Cô bé mừng rỡ mỉm cười.

Hàn Tắc Phương vẫn cứ nhìn Thẩm Thất.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Thất, Hàn Tắc Phương cũng không nhịn được nói: “Đúng vậy, cháu mau khỏe lại, chú cũng sẽ trợ giúp cháu đi học được không?”

“Cảm ơn chú, cảm ơn cô.” Cô bé ngoan ngoãn nói: “Cháu nhất định sẽ khỏe lại! Cháu nhất định sẽ không bị bệnh tật đánh bại đâu.”

“Thật ngoan.” Thẩm Thất giơ tay xoa đỉnh đầu cô bé, Hàn Tắc Phương cũng giơ tay xoa đỉnh đầu cô bé: “Nhanh khỏe lại nhé.”

Sau khi cô bé chơi một hồi thì thiếp đi trong lòng mẹ.

Thẩm Thất nhìn mấy mươi người nằm ngả nghiêng trong phòng, trong lòng nặng nề vô cùng.

Nếu như kẻ đứng phía sau kia vẫn ra tay, vậy thì mọi người sẽ cứ phải chờ như vậy ư?

Sức khỏe của cô bé này đã không khả quan rồi, nếu như cứ tiếp tục chờ như vậy, rất có khả năng không thể xoay chuyển được nữa.

Cho dù Tiểu Xuân giỏi chữa bệnh thế nào đi nữa nhưng ở đây thiếu bác sĩ, thiếu thuốc, không thể tiến hành trị liệu cho cô bé.

Làm sao bây giờ?

Thẩm Thất rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Hi vọng sớm rời khỏi nơi đây của Thẩm Thất là được xuất phát từ lòng lương thiện.

Vì an toàn, Thẩm Thất hi vọng kẻ đứng phía sau đó sớm xuất hiện hoặc là dứt khoát ngừng cái trò chơi tàn nhẫn này.

Nhưng mà, ngay cả kẻ đứng phía sau là ai, Thẩm Thất cũng không biết.

Sao dám hy vọng xa vời lương tâm của hắn sẽ trỗi dậy đây?

Kẻ coi tính mạng của hơn mấy trăm người nhẹ như lông hồng này, có lẽ là người có lòng dạ rất khó đoán.

Thẩm Thất lại thở dài một tiếng.

Hàn Tắc Phương nhìn Thẩm Thất chằm chằm, hỏi: “Cô thở dài vì cô bé kia ư?”

Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn Hàn Tắc Phương, nhẹ nhàng nói: “Coi vậy đi, tôi cũng là một người mẹ, không muốn nhìn thấy chuyện như thế này.”

Thẩm Thất thuận tay vỗ lên vai của mẹ cô bé, trấn an bà: “Mạnh mẽ lên, tất cả rồi sẽ ổn cả thôi.”

Mẹ cô bé nặng nề gật đầu, không nói gì cả.

Bao nhiêu năm nay, bà đã bắt đầu trở nên chết lặng rồi.

Nợ nần mệt nhọc bao nhiêu năm nay đã khiến bà già đi rất nhanh.

Bây giờ con lại phát bệnh như vậy, bà đã không còn sức lực chống đỡ nữa rồi.

Về tới đội ngũ của mình, Thẩm Thất nhịn không được hỏi Tiểu Xuân: “Tiểu Xuân, bệnh máu trắng không thể chữa khỏi, đúng không?”