Mạc Thu không thể ngờ được rằng Thẩm Nhị sẽ bế mình chạy lên trên.
Vì quá bất ngờ nên cô lập tức ôm lấy cổ Thẩm Nhị theo phản xạ.
Thẩm Nhị không hề nhìn Mạc Thu, như thể là hắn đang ôm một món hàng nào đó chứ không phải là một người phụ nữ.
Lần đầu tiên Mạc Thu nhìn Thẩm Nhị ở một khoảng cách gần như vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này rất đẹp trai, rất ưa nhìn!
Đặc biệt là dáng vẻ bình tĩnh và chín chắn của hắn, quả thực rất đẹp trai!
Trong thời đại ai ai cũng yếu ớt như ngày nay, rất ít người có thể lực tốt như vậy.
Mà Thẩm Nhị lại còn có thể bế cô chạy băng băng lên lầu.
Thể lực của hắn phải được viết in hoa!
Lúc này, càng ngày càng nhiều người kịp phản ứng lại, họ cũng chạy về phía cầu thang bộ.
Sau khi phát hiện lối đi xuống dưới đã bị chặn lại thì bọn họ đều lựa chọn con đường giống như Thẩm Nhị, ào ào chạy lên tầng thượng.
Tòa nhà văn phòng này cao hơn hai mươi tầng.
Chỗ bọn họ ăn cơm là tầng mười, nói cách khác, để chạy lên được đến tầng thượng, bọn họ phải leo mười mấy tầng cầu thang.
Khoảng cách xa như thế mà Thẩm Nhị không nghỉ một chút nào, hắn chạy thẳng một mạch lên đó.
Lên đến tầng thượng, Thẩm Nhị đặt Mạc Thu xuống rồi quay người đi mở cửa.
Cửa để đi thông ra bên ngoài đã bị khóa rồi.
Thẩm Nhị lùi về phía sau một bước rồi nhấc chân lên đạp một cái.
Một tiếng rầm vang lên, cửa phòng tạo một âm thanh lớn rồi đổ ập xuống.
Mạc Thu lập tức bị sức chiến đấu của Thẩm Nhị dọa cho sợ đến há hốc miệng.
Cái, cái, cái này quá đáng sợ rồi đấy nhỉ?
Vừa quay đầu lại, Thẩm Nhị liền nhìn thấy bộ dạng trợn mắt há miệng của Mạc Thu.
Thẩm Nhị hơi nghiêng đầu: “Còn ngẩn ra gì nữa? Lát nữa những người khác đều sẽ lên đây. Lúc nãy tôi đã báo cảnh sát rồi, đội chữa cháy sẽ đến ngay thôi! Cách mười tầng, lửa sẽ không thể cháy lan lên đến đây đâu!”
Lúc này, Mạc Thu mới tỉnh lại, cô bước nhanh theo Thẩm Nhị.
Vừa bước ra sân thượng thì gió lập tức nổi lên.
Thấy Mạc Thu ăn mặc phong phanh, Thẩm Nhị không nói gì mà chỉ cởi áo khoác của mình phủ lên người cô.
Mạc Thu định từ chối thì Thẩm Nhị lập tức dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Cô là thư ký của Tiểu Thất, là người quan trọng nhất bên cạnh nó. Nếu như cô đổ bệnh, ai sẽ chăm sóc cho Tiểu Thất đây? Tôi là đàn ông, cởi trần tập luyện dưới thời tiết âm ba mươi độ là bình thường, một chút nhiệt độ này không là gì cả! Mặc lên đi!”
Mặc dù Mạc Thu không hề thích một người đàn ông bá đạo, nhưng lúc này, cô lại cảm thấy dáng vẻ bá đạo của Thẩm Nhị rất ngầu.
Mạc Thu không từ chối nữa, cô mặc áo của Thẩm Nhị vào, trên chiếc áo vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn.
Trong chớp mắt, nó sưởi ấm cả trái tim Mạc Thu.
Mạc Thu đã bươn chải ở thành phố này rất lâu rồi, nhưng chưa từng có ai đối xử với cô thế này.
Cô rất kiên cường, cô là một người phụ nữ mạnh mẽ!
Nhưng cô cũng muốn có được một chút yêu thương chứ?
Ai nói rằng phụ nữ mạnh mẽ thì không cần được yêu thương?
Thẩm Nhị chống đẩy mười mấy cái ngay tại chỗ, sau đó hắn mới đứng dậy hướng về phía đầu ngọn gió.
Đứng ở đây thì sẽ không sợ khói bốc lên nữa.
Lúc này, càng lúc càng nhiều người chạy lên, gương mặt ai cũng mang vẻ hoảng sợ và lo lắng, họ hét ầm lên.
Mạc Thu thầm nghĩ, nếu như không có Thẩm Nhị thì chắc là cô cũng giống như những người khác, cũng hoảng loạn, lúng túng đến mức gào lên đấy chứ?
Nhưng lúc này, cô lại rất yên tâm.
Cô có một niềm tin mơ hồ là Thẩm Nhị sẽ đưa cô bình an trở về!
Nhìn đám người hốt hoảng, Thẩm Nhị cúi đầu nhìn Mạc Thu.
Mạc Thu mặc áo khoác của Thẩm Nhị, cô cứ yên lặng đứng bên cạnh hắn chứ không nói lời nào.
Khóe miệng của Thẩm Nhị cong lên.
Lúc này, Thẩm Thất gọi điện đến, điện thoại vừa được kết nối thì Thẩm Thất đã lắp bắp nói: “Mạc Thu, chị không sao chứ? Sao đang yên đang lành lại bốc cháy thế? Trời ạ, anh em đâu?”
Mạc Thu bình tĩnh trả lời: “Anh ấy đang ở bên cạnh, là anh đấy đã cứu chị.”
Nghe được câu trả lời của Mạc Thu, Thẩm Thất mới thở phào nhẹ nhõm: “Làm em sợ muốn chết! Chị đưa điện thoại cho anh ấy đi.”
Mạc Thu thuận tay đưa điện thoại cho Thẩm Nhị.
Thẩm Nhị nhận lấy điện thoại với vẻ mặt ngạc nhiên: “Alo.”
“Anh hai!” Thẩm Thất van xin khổ sở trong điện thoại: “Anh nhất định phải đưa Mạc Thu quay về đấy!”
“Anh biết rồi. Em yên tâm.” Thẩm Nhị trả lời một cách ngắn gọn.
Cúp máy, Thẩm Nhị trả điện thoại lại cho Mạc Thu: “Xin lỗi cô, tôi đã chọn địa điểm một cách quá sơ suất.”
Mạc Thu lắc đầu: “Chuyện này sao có thể trách anh được chứ? Số phận cả thôi.”
Cả hai cùng mỉm cười.
Đội cứu hỏa nhanh chóng tới hiện trường, sau khi lửa bốc lên, nhà hàng đã kịp thời tiến hành cách ly, vì vậy vụ hỏa hoạn nhanh chóng được dập tắt.
Những người trên tầng thượng chưa hoàn hồn thì Thẩm Nhị đã đưa Mạc Thu đi rồi.
Cầu thang đã được dọn dẹp sạch sẽ, Thẩm Nhị dẫn Mạc Thu đi xuống từng tầng một.
Cầu thang rất yên tĩnh, chỉ có mỗi hai người bọn họ.
Thẩm Nhị đi phía trước, dáng đi rất bình thản, sống lưng thẳng tắp.
Mạc Thu đi ở phía sau, cô cứ nhìn chằm chằm bóng lưng của Thẩm Nhị, bỗng nhiên cô cảm thấy Thẩm Nhị không hề đáng ghét đến thế.
Người đàn ông này vẫn có những điểm tốt đẹp.
Thẩm Nhị đi mãi đi mãi rồi bỗng nhiên dừng bước, hắn quay đầu lại nhìn Mạc Thu.
Bị hắn nhìn như vậy nên Mạc Thu cảm thấy xấu hổ, cô quay đầu sang chỗ khác.
“Sao thế?” Thẩm Nhị bình tĩnh nhìn cô.
“Không sao, à, ý tôi là trả áo lại cho anh này!” Mạc Thu vội vàng cởi áo ra rồi đưa cho Thẩm Nhị.
Khóe miệng của Thẩm Nhị nhếch lên, hắn đưa tay nhận lấy áo rồi thuận tay vắt lên vai, sau đó lại tiếp tục đi xuống.
Mạc Thu tiếp tục đi theo hắn, cả hai người đều không nói gì, chỉ một người trước, một người sau đi xuống lầu.
Vừa ra khỏi tòa nhà, họ liền nhìn thấy Thẩm Thất đang đứng ở cửa, lo lắng kiễng chân nhìn vào bên trong.
Mạc Thu vẫy tay về phía Thẩm Thất: “Bọn chị ở đây!”
Thẩm Thất nghe thấy giọng nói của Mạc Thu thì ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, cô vội vàng chạy đến ôm lấy Mạc Thu rồi nghẹn ngào nói: “Làm em sợ chết đi được! Lúc đang ở văn phòng, em nghe nói tòa nhà bên cạnh bốc cháy, lúc đó đột nhiên em nhớ ra, hai người vẫn đang ăn cơm ở bên đây!Hết hồn à!”