Hai người cứ thế im lặng dùng bữa trưa, giữa hai người, hình như có cái gì hơi khác.
Dùng xong bữa trưa, Hàn Tắc Phương gật đầu với Triệu Văn Văn, đứng dậy rời đi.
Nhình bóng dáng Hàn Tắc Phương, Triệu Văn Văn chớp chớp mắt, ánh mắt mơ hồ.
Cô và Phùng Mạn Luân không thể chia tay nhau được.
Trừ khi, Phùng Mạn Luân có được Thẩm Thất.
Nhưng, đó là chuyện không thể nào xảy ra.
Hạ gia đã công khai thừa nhận thân phận của Thẩm Thất, chỉ thiếu mỗi việc bù cho Thẩm Thất một hôn lẽ hoành tráng.
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất hai người cũng yêu nhau say đắm, nên càng không thể cải giá Phùng Mạn Luân.
Cho nên, đây là một ván cờ chết.
Triệu Văn Văn rất rõ điều này.
Cho nên, không rung động, sẽ không đau.
Cuộc đời này của cô ngoài việc làm đại thiếu phu nhân Phùng gia, đã không còn con đường nào khác để đi nữa.
Cho dù cô đánh giá cao Hàn Tắc Phương, thì sao chứ?
Cô đã không có tư cách rung động nữa rồi.
Phùng Mạn Luân đã nói rất rõ mọi việc, cho dù cô muốn hỗn xược, cũng không dám công khai trắng trợn đến thế.
Hàn Tắc Phương, tuy hiện giờ chỉ là con nhà giàu, nhưng hậu phương của anh ta rất vững chắc.
Hàn Tắc Phương vừa rời đi, lập tức có mấy người con gái qua đó ngồi, nói với Triệu Văn Văn: “Văn Văn, hình như anh ta đối xử rất đặc biệt với cậu!”
“Đừng nói luyên thuyên.”Văn Văn lập tức nói: “anh ta chỉ là người mới, đừng có bắt nạt người ta.”
“Ái chà, Văn Văn, cậu đau lòng rồi đúng không?” Mấy đứa con gái cùng cười ồ lên.
Triệu Văn Văn quay đầu nhìn Hàn Tắc Phương.
Đau lòng? Cô có tư cách gì đau lòng?
Đồ thay thế chung quy không phải là nguyên bản.
Hàn Tắc Phương là Hàn Tắc Phương, Trình Thiên Cát là Trình Thiên Cát.
Hai người họ giống nhau nhưng lại khác nhau.
Trình Thiên Cát sẽ không chu đáo như vậy. Anh ta chỉ biết khiến người khác đau lòng.
“Đừng nói luyên thuyên.” Mắt Triệu Văn Văn nhìn xuống, nói: “các cậu thích thì các cậu lên đi!”
“Nhưng anh ta chỉ nhìn thấy mỗi cậu thôi!” Một cô gái tay chống cằm nói: “vừa rồi anh ta cứ hỏi chuyện của cậu. Chỉ cần những chuyện liên quan đến cậu, anh ta đều hỏi. Còn những câu chuyện không liên quan đến cậu, anh ta đều bỏ qua. Văn Văn, cậu có cần suy nghĩ thu nạp anh ta không?”
“Đúng đấy, Văn Văn, thỉnh thoảng chơi một tý thôi cũng được mà.” Một người con gái khác cũng nói theo: “dù sao cậu và Phùng gia cũng chỉ là hôn nhân chính trị thôi. Chỉ cần Phùng gia không phản đối, cứ chơi thử xem.”
Mấy người con gái này rất thân thiết với Triệu Văn Văn, nên họ cũng biết một chút nội tình.
Quả nhiên Triệu Văn Văn hơi lung lay.
Nếu chỉ là chơi bời thôi, thế chẳng phải coi Hàn Tắc Phương là người thay thế cho Trình Thiên Cát sao?
Dù sao, phong cách hai người giống đến vậy.
“Nắm bắt tốt cơ hội đi, Văn Văn.” Mấy người con gái nói xong, quay người rời đi luôn.
Triệu Văn Văn đắn đo nhìn một cái sang vị trí Hàn Tắc Phương.
Mọi người tụ tập xong, lần lượt chào nhau ra về, Hàn Tắc Phương chủ động đứng trước mặt Triệu Văn Văn, nói: “cô uống say rồi, có cần tôi đưa cô về không?”
Triệu Văn Văn cười: “không cần đâu, tôi có lái xe rồi.”
“Nhưng, tôi muốn đưa cô đến một nơi đặc biệt để cô tỉnh rượu, có được không? Không làm phiền cô quá lâu đâu.” Hàn Tắc Phương nói xong câu này, lại nói tiếp: ‘tất nhiên, nếu cô cảm thấy tôi hơi đường đột, vậy tôi xin lỗi. Cứ coi như tôi chưa hề nói gì.”
“Được!” Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Triệu Văn Văn lại nhận lời mời của Hàn Tắc Phương: ‘đi đâu đấy?”
“Trời hơi lạnh, cô mặc áo vào trước đi.” Hàn Tắc Phương chu đáo mặc áo khoác cho Triệu Văn Văn, rồi nói: “tôi đưa cô đi! Đến đó rồi sẽ biết.”
Triệu Văn Văn cho lái xe về trước, còn cô lên xe Hàn Tắc Phương.
Hàn Tắc Phương lái xe rất chậm, anh đi rất cẩn thận, hoàn toàn không còn vẻ ngông cuồng lúc trưa.
Ánh mắt Triệu Văn Văn hơi mơ hồ, cô từ từ mở lời: “vì sao vậy?”
“Vì sao cái gì cơ?” Hàn Tắc Phương hỏi ngược lại.
“Vì sao anh lại dò hỏi về việc của tôi, vì sao lại tiếp cận tôi? Anh muốn gì?” Ánh mắt Triệu Văn Văn dần dần chuyển hướng, cô từ từ quay đầu nhìn Hàn Tắc Phương: “đừng nói với tôi là, anh đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cái trò này, cũ rồi.”
Hàn Tắc Phương cười ồ lên: “cô nghĩ nhiều rồi.”
“Ô.” Triệu Văn Văn cũng cười theo: “vậy là cái gì?”
“Tôi chỉ cảm thấy ánh mắt cô rất u buồn. Cô có tâm sự, cô đang cố gượng cười.” Hàn Tắc Phương nhìn Triệu Văn Văn với vẻ mặt rất vô tội: “tôi không được coi là người đàn ông tốt, nhưng tôi không thích con gái buồn. Tuy chúng ta chỉ là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng tôi vẫn muốn làm cho cô cười thật lòng một lần.”
“Ô? Vậy anh tính làm gì để khiến tôi vui?” Triệu Văn Văn hỏi ngược lại.
Hàn Tắc Phương nghĩ một lúc, nói: “Văn Văn, cô là hoàng hậu sàn catwalk, nhìn quen những ánh hào quang của cuộc sống, cô có thật sự vui không?”
Ánh mắt của Triệu Văn Văn lại một lần nữa trở nên mơ hồ.
Vui ư?
Cô đã bao giờ vui không?
Trước đây cô đúng là công chúa Triệu gia, muốn có cái gì là có ngay.
Nhưng, cô không thấy vui.
Người cô muốn gặp nhất, luôn trốn tránh cô.
Tất cả những cố gắng của cô, đến cuối cùng, chỉ là một trò hề.
Nhưng, cô không ngờ, hôm nay trước mặt một người xa lạ, vết thương này đã hoàn toàn bị xé toạc ra.
Triệu Văn Văn có ý muốn trốn tránh.
Hàn Tắc Phương quả nhiên là người khôn khéo, rất hiểu tâm lý phụ nữ.
Thấy Triệu Văn Văn trốn tránh, anh không ép cô nữa.
Đột nhiên Hàn Tắc Phương chỉ tay ra ngoài xe nói: “xem này!”
Triệu Văn Văn lập tức nhìn về hướng Hàn Tắc Phương chỉ tay, cô thấy một đám người đang ở bên bờ sông, không biết họ đang làm gì.
Hàn Tắc Phương từ từ dừng xe lại, nói nhỏ: “hôm nay tuy không phải là tết Nguyên Tiêu, nhưng lại có rất nhiều người đến đây thả hoa đăng. Xem kìa, có phải đẹp lắm không?”
Triệu Văn Văn lặng lẽ nhìn đám người ngoài kia vui vẻ náo nhiệt, khóe miệng cô hơi nhếch lên: “đúng thật.”
Lúc này, đã có không ít người, lấy tác phẩm hoa đăng của mình, lần lượt treo lên.
Đúng là sắc màu rực rỡ, trông rất nhộn nhịp.
Cho dù Triệu Văn Văn không tham gia cùng họ, nhưng tâm trạng cũng từ đó mà trở nên thoải mái hơn.
Triệu Văn Văn thở dài một tiếng, nói: “anh mới đến thành phố H, nhưng còn biết rõ hơn cả người bản địa như tôi.”
“Cô đang nghi ngờ tôi vì muốn lấy lòng cô, cho nên cố ý thám thính tin tức?” Hàn Tắc Phương cười hô hô nhìn Triệu Văn Văn: “cô nghĩ nhiều rồi. Chỉ là lúc tôi đi qua, đã nhìn thấy. Cho nên tôi nghĩ, đưa cô qua đây dạo chơi, có lẽ sẽ tốt hơn. Tôi không có ý định theo đuổi cô đâu.”
Triệu Văn Văn lập tức cười ồ lên.
“Anh có thích người con gái nào không? “ Triệu Văn Văn hỏi.
“Có.” Hàn Tắc Phương không hề giấu giếm trả lời luôn: “nhưng, không thể nào rồi.”
Triệu Văn Văn lập tức thấy hiếu kỳ: “là ai đấy” Tại sao lại không thể chứ?”
“Bởi vì, cô ấy, đã lấy chồng rồi!” Hàn Tắc Phương trả lời với vẻ mặt rất bất lực: “hận lúc gặp nhau em đã lấy chồng rồi!”
Triệu Văn Văn càng hiếu kỳ hơn: “tôi có biết cô ấy không?”
“Biết đấy.” Hàn Tắc Phương gật đầu trả lời.
“Cô ấy là ai?” Tự nhiên Triệu Văn Văn cảm thấy hơi chạnh lòng.
Một người đàn ông hỏi han chăm sóc mình, lại quay sang nói với mình, anh ta thích người khác.
Cảm giác này như chơi tầu lượn trên không vậy!
“Sau này sẽ nói cho cô biết. Được không?” Nụ cười của Hàn Tắc Phương hơi gượng gạo: “dù sao, tôi và cô ấy không bao giờ có thể.”
Đột nhiên, Triệu Văn Văn thấy thương hại Hàn Tắc Phương.