Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 752



Trong thế giới này, trời xanh mây trắng, bên cạnh hoa hòe nước chảy, thật sự đẹp như tiên cảnh vậy.

Thẩm Thất vẫn đang nhìn cảnh vật trước mắt mà ngây người, Hạ Nhật Ninh đã kéo cô ấy đến sau lưng, cảnh giác mà quan sát xung quanh.

Nhưng không cần biết quan sát thế nào, chỗ này hình như không chút nguy hiểm nào.

Chỗ này chỉ có sự bình yên và yên tĩnh, và an toàn.

Hai người đứng tại chỗ cả nửa buổi, đều không có sinh vật nào xuất hiện, cũng không có nguy hiểm nào tới gần.

“Nhật Ninh.” Thẩm Thất thấp giọng nói: “Chúng ta đang ở đâu thế?”

“Không biết nữa.” Hạ Nhật Ninh liền lấy ra điện thoại, chỗ này, vẫn là khu che chắn tín hiệu.

Không chỉ điện thoại không có tín hiệu, đồng hồ cũng không chạy, hơn nữa vũ khí trên người hình như mất đi công hiệu.

Ngoài dao găm trên người ra, hình như vũ khí gì đều mất đi tác dụng.

Sao lại như thế?

Hạ Nhật Ninh đem những vật nặng trên người đều bỏ xuống, ném trên mặt đất, cũng chủ động lấy bớt đi hành trang đeo trên người Thẩm Thất, nói: “Tiểu Thất, nếu như đoán không lầm, chúng ta lần nữa bị chuyển dịch rồi. ở đây, tất cả mọi vũ khí hiện đại đều không dùng được. Cho nên những vật này không cần mang, vứt ở đây là được, giảm nhẹ gánh nặng.”

Thẩm Thất gật đầu.

Đối với Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất tin tưởng vô điều kiện.

Vứt đi vật dư thừa, trên người hai người quả nhiên nhẹ đi rất nhiều.

Hạ Nhật Ninh nắm lấy tay Thẩm Thất, từ từ đi về trước.

Đi mãi đi mãi, thì thấy một hồ nước trong suốt.

Bên hồ có hạc đầu đỏ đang vươn cổ tắm rửa, dưới ánh sang lấp lánh, vuốt ve nhẹ nhàng, đúng thật là bức tranh đẹp tự nhiên mà thoải mái.

“Nơi đây rốt cuộc là nơi nào?” Thẩm Thất kiềm không được lại mở miệng nói: “Nhật Ninh, chúng ta muốn đi đâu?”

“Không cần biết đi đâu, chúng ta không rời xa nhau là được!” Hạ Nhật Ninh thu chặt ngón tay: “Cả đời không xa nhau!”

“Ừm.” Thẩm Thất mĩm cười trả lời, nhìn bóng lưng cao ráo của Hạ Nhật Ninh, trong lòng liền cảm thấy an toàn kỳ lạ.

Chỉ cần có anh ấy, chỉ cần anh ấy bên cạnh, không cần biết là đi đâu, không cần biết xảy ra chuyện gì, đều không sợ!

Hai người đi đến bờ hồ, hạc đầu đỏ nhìn thấy họ, tuy nhiên lộ ra vẻ hưng phấn, vây lấy hai người vui vẻ mà múa.

Hình như đang chào đón họ về nhà.

Về nhà?

Thật kỳ lạ, tại sao lại có ý nghĩ như thế?

Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh nhìn nhau, đều cảm thấy không hiểu.

“Chúng ta tiếp tục đi về trước!” Hạ Nhật Ninh thấp giọng nói: “Dù sao chúng ta cũng mang theo nước và thức ăn, chúng ta nhất định có thể làm rõ tình hình hiện nay.”

Thẩm Thất gật đầu, tiếp tục đi theo Hạ Nhật Ninh tiếp tục đi về trước.

Không đi bao xa, thì thấy một cây thẳng đứng đầy hoa đỏ rực rỡ ở nơi không xa.

Dưới cây, là một tứ hợp viện tinh tế, tọa lạc ở khu bằng phẳng.

Dưới gốc cây đặt một chiếc xích đu, xích đu được làm làm từ những sợi dây leo, gió lùa qua hoa rơi, xích đu khẽ đong đưa.

Cách xích đu không xa, là một bàn ngọc lục giác.

Trên bàn bày lấy một bộ ấm trà.

Sáu chiếc ghế được sắp xếp quay quanh chiếc bàn.

Thẩm Thất chú ý đến, bộ ấm trà tổng cộng bốn cái ly, mỗi cái ly, tuy nhiên đều rót sẵn nước trà.

Đây là đang chào đón họ sao?

Đi đến cánh cửa cách gốc cây không xa, Thẩm Thất gõ cửa: “Xin chào, có ai ở nhà không?”

Cửa nhà vẫn im lặng, không ai trả lời.

Hạ Nhật Ninh nói to: “Đã quấy rầy, cho hỏi có ai ở nhà không?”

Vẫn không ai trả lời.

Thẩm Thất cũng cảm thấy đi có chút mệt, liền tiện tay ngồi trước bàn, vừa ngoảnh đầu liền ngửi thấy hương trà.

Có lẽ là do thật sự khát, Thẩm Thất bưng ly trà lên đặt ở mũi ngửi lấy ngửi, liền bất ngờ kêu lên: “Nhật Ninh! Anh xem! Lá trà này, có phải là y chang với trà mới năm nay chúng ta mới nhận?”

Hạ Nhật Ninh đi qua xem, quả đúng như thế!

Bây giờ không có đủ thiết bị để kiểm tra, chỉ có thể dựa vào thường thức mà phân biệt, vị trà này đúng thật là y chang với lá trà mà năm nay Hạ gia vừa nhận được.

Chẳng lẽ là trùng hợp?

Hạ Nhật Ninh uống thử một ngụm, nói với Thẩm Thất: “Em thử xem, đúng thật y chang!”

Thẩm Thất cũng bưng lấy ly trà nhấp một ngụm, gật đầu: “Thật là trùng hợp!”

Hạ Nhật Ninh ngồi bên cạnh Thẩm Thất, nhìn cảnh vật xung quanh, thật sự đẹp như trong mơ vậy.

Nhưng cảnh mơ sao lại chân thật đến như thế?

Một làn gió thổi qua, cánh hoa trên đầu liền rơi đầy, cánh hoa rơi vào trong ly trà, càng thêm sự hấp dẫn và mùi thơm.

“Nếu đã đến đây thì cứ ở đây.” Thẩm Thất thở phào nói: “Dù sao đồ vật chúng ta cũng trả rồi, cứ xem như là đi du lịch vậy! Nhật Ninh, có cần ăn chút gì nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp không?”

“Được!” Hạ Nhật Ninh cười gật đầu, vừa muốn đưa tay lấy balo lấy thức ăn.

Lúc này, một mùi thơm từ trong nhà bay ra.

Mùi thơm thật sự quá nồng, hơn nữa còn cố tình bay về phía Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh.

Bay như thế, bụng hai người liền công cào cả lên.

Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất lần nữa không nhịn được mà nhìn nhau, đồng thời đứng dậy: “Sao lại có mùi thức ăn thơm như thế?”

Hạ Nhật Ninh liền cất cao giọng nói: “Xin lỗi, chúng tôi lỡ đi nhầm vào đây, không có ý quấy rầy. Chúng tôi đi ngay bây giờ!”

Hạ Nhật Ninh kéo lấy tay Thẩm Thất, quay người liền muốn đi.

Một tiếng sáo từ trong nhà truyền ra, tiếng sáo du dương, giai điệu uyển chuyển, lại là một bài <Nghênh khách lai>.

Tiếng sáo vừa dứt, một giọng nói dịu dàng từ trong nhà cất lên: “Nếu đã đến, không vào trong trò chuyện chút sao?”

Giọng nói này! Giọng nói này!

Mắt Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất liền mở to!

Thẩm Thất quen tai qua còn gì!

Đây là giọng thất tiên tử!

Không phải chứ?

Đây cũng quá huyền huyễn rồi chăng?

Đã nói là vô thần luận đâu?

Tại sao một lần rồi lại một lần bị lật đổ!

Có lẽ Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất đều chưa phản ứng, trong nhà lại cất lên giọng nói đầy nam tính của người đàn ông: “Rượu và thức ăn đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ hai vị!”

Ôi trời ơi!

Người này lại là ai?

Đợi đã! Nếu thất tiên tử đã xuất hiện, thế thì người này là đại đế!

Thẩm Thất cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng nữa!

Mẹ ôi, sắp gặp người trong mơ rồi sao?

Hạ Nhật Ninh cười đáp: “Nếu hai vị đã nhiệt tình mời như vậy, thì hai vợ chồng chúng tôi mặt dày mà quấy rầy vậy!”

Nói xong, Hạ Nhật Ninh thấp giọng nói với Thẩm Thất: “Chúng ta đã đến, thì vào xem sao!”

Thẩm Thất cứ mơ màng thế kai mà bị Hạ Nhật Ninh dẫn tới cánh cửa.

Vừa vào cửa, chính là bức tường vẽ lấy cây thông đón khách, bức tường này trong một số khu vực trong nước rất thường thấy.

Một là chặn xui xẻo hai là **.

Cho nên nhiều nới ở miền bắc, đến nay vẫn giữ lấy kiểu kiến trúc như vậy.

Đi vòng qua bức tường, hai người thuận lợi đi vào trong.

Đây thật sự là một tứ hợp viện đẹp đẽ.

Gian nhà chính có năm căn phòng, đông tây hai bên đều có hai gian phòng lớn.

Cửa phía nam là một căn nhà nhỏ với ba gian phòng.

Toàn bộ ngôi nhà được tạo thành từ tre và gỗ thông, cổ kính và tự nhiên.

Một người đàn ông với trường bào đen im lặng đứng cạnh một thiếu nữ mặc váy trắng, mái tóc dài tinh tế được quấn lên.

Trong tay thiếu nữ cầm lấy một chiếc sáo, rõ ràng tiếng sáo vừa rồi chính là do cô ấy thổi.