Mặt Lận Hinh và Hòa Tiếu Tiếu đều bị thương, mặt đất lộn xộn, có thế thấy đây là trận triến rất kịch liệt.
Thẩm Thất nhớ lại những lời tối qua Hạ Nhật Ninh nói với mình, cô biết nếu lần này cô không thể lập uy vậy thì sẽ không quản được đám người của Hạ gia này rồi.
Bà nội và Hạ Nhật Ninh có thể chống lưng cho cô một giờ nhưng không thể chống lưng cho cô cả được đời.
Nếu lần này bản thân không cứng rắn vậy thì không ai có thể nâng đỡ cô được!
Nghĩ đến điểm này sắc mặt của Thẩm Thất liền đanh lại, cô lạnh lùng nói: “Bản lĩnh lớn quá nhỉ, còn dám đánh nhau ở Hạ gia? Các người coi Hạ gia là nơi nào? Là nơi để các người ngang ngược, la lối om sòm sao?”
Lận Hinh đứng ở một bên không nói lại.
Hòa Tiếu Tiếu ấm ức khóc lên: “Cô chủ không phải tôi gây chuyện đâu. Tôi đang chuẩn bị đi làm thì cô Lận Hinh xông vào vừa chửi mắng vừa ra tay đánh tôi, tôi cũng là bị ép buộc nên mới đánh trả!”
Thẩm Thất lại nhìn Lận Hinh: Cô Lận Hinh có bản lĩnh lớn quá! Còn đến cả ký túc xá của người làm đánh nhau nữa!” Lần này Thẩm Thất không gọi Lận Hinh là chị dâu nữa mà gọi là cô Lận Hinh luôn.
Những người khác đứng xem mắt lập tức sáng lên.
Lận Hinh lập tức phân bua: “Còn không phải vì cô ta làm liên lụy đến chị? Nếu không phải cô ta trộm đồ làm sao có việc mất trộm phía sau? Đây rõ ràng là do một tay cô ta đặt điều! Cô ta cậy mình là cháu gái của Hòa quản gia liền dám to gan lấy trộm đồ! Tiểu Thất, chị làm vậy là suy nghĩ cho em! Nếu để cô ta đưa đồ ra khỏi Hạ gia thì thật sự không có bằng chứng vạch trần cô ta nữa!”
Hòa Tiếu Tiếu nghe thấy Lận Hinh nói như vậy lập tức cười lạnh nói: “Cô Lận Hinh đúng là biết nói khoác lác. Tôi mang ra ngoài? Tôi mang ra ngoài được sao? Cô tưởng đây là ngày đầu tiên tôi làm việc ở Hạ gia? Những người ở Hạ gia có ai không biết mỗi một đồ vật của Hạ gia đều được gắn mã? Không có lão phu nhân và cô chủ đích thân giải mã không cần đi đến cổng thì đã bị cảnh báo khắp nhà rồi được không? Tôi lại muốn hỏi cô Lận Hinh ngọc phật Hòa Điền rõ ràng là để ở trong kho khác tại sao cô lại để ở trong kho công cụ? Kho công cụ chỉ có một chiếc chìa khóa nhỏ đơn giản, cô làm như vậy lẽ nào không phải là có mục đích khác?”
Lận Hinh vẫn đang ngụy biện: “Nói bừa, để ở trong kho công cụ còn tốt hơn là để ở trong vườn được không? Rõ ràng là cô trộm đồ lại muốn đổ tội lên người tôi!”
Hòa Tiếu Tiếu không khóc nữa, cô dứt khoát buông bỏ mọi thứ: “Được, cô Lận Hinh, là cô ép tôi nói ra! Cô có cần giải thích với cô chủ hôm kia cô đến sàn đấu giá làm gì không? Cô đừng tưởng rằng che mặt lại là không có ai nhìn thấy cô, chắc là cô không biết bạn học của tôi làm ở sàn đấu giá phải không? Trước đây tôi vì muốn khoe cảnh vật của Hạ gia nên từng chụp ảnh gửi cho bạn tôi, nên bạn tôi mới nhìn đã nhận ra cô ngay.”
Lận Hinh nghe thấy Hòa Tiếu Tiếu nói như vậy cả người liền hoảng lên: “Cô nói láo, tôi không có đi! Sao tôi có thể đến sàn đấu giá được? Tôi cũng không có thứ gì muốn đấu giá.”
Hòa Tiếu Tiếu tiếp tục nói: “Đúng vậy, trước đây cô không đi nhưng bây giờ thì có! Chỉ sợ ngọc phật Hòa Điền căn bản không bị mất mà là bị cô giấu đi sau đó đổ tội lên người tôi. Đợi đến khi sự chú ý của mọi người đều chuyển sang người tôi cô sẽ mang đi bán đúng không? Chỉ là sau này cô mới nghe nói đồ của Hạ gia đều có mã nên cô mới không dám mang ra ngoài đúng không? Cô Lận Hinh nếu cô đã ngụy biện như vậy chúng ta hãy ở đây để cô chủ lục soát phòng của chúng ta để chứng minh sự trong sạch của mình đi.”
Lời của Hòa Tiếu Tiếu nhận được sự đồng tình và ủng hộ của những người có mặt ở đây.
Lận Hinh lập tức nói với Thẩm Thất: “Không được, không được lục!”
Thẩm Thất lại không để ý đến Lận Hinh, giọng nói tuy rất chậm nhưng lại rất kiên định: “Đây là cách công bằng nhất. Hôm nay tất cả các phòng đều phải lục soát kỹ một lần, không chỉ là phòng của cô Lận Hinh và Hòa Tiếu Tiếu, ngay cả phòng tôi và phòng bà nội cũng phải kiểm tra kỹ! Phòng của bà nội do tôi phụ trách.Lục soát, hôm nay nhất định phải tra rõ sự thật! Hạ gia tuyệt đối không cho phép việc như vậy xảy ra!”
Mặt của Lận Hinh lập tức trông như tro tàn.
Những người khác lại cao giọng trả lời: “Vâng thưa cô chủ!”
Lần này Thẩm Thất không thiên vị Lận Hinh nữa mà xử lý công bằng.
Việc này khiến người làm của Hạ gia đều rất vui vẻ và rất hài lòng.
Thế là lần hành động lục soát quy mô lớn đầu tiên trong bao nhiêu năm nay của Hạ gia đã được bắt đầu.
Quả nhiên, không chỉ có phòng của Lận Hinh hay Hòa Tiếu Tiếu mà ngay cả phòng của Thẩm Thất và lão phu nhân cũng đều có người vào lục soát.
Hạ lão phu nhân rất vui mừng phối hợp với mệnh lệnh này của Thẩm Thất.
Thái độ này của lão phu nhân càng làm trên dưới Hạ gia nắm chắc hơn.
Lão phu nhân đang mượn cơ hội này để cô chủ lập uy!
Ngay cả phòng của lão phu nhân cũng dám lục soát, đây không phải việc nữ chủ nhân bình thường có thế làm được.
Không có 100% yêu thương, ai dám?
Thời gian một buổi sáng trôi qua bằng việc lục soát.
Thẩm Thất chẳng buồn ăn gì mà chỉ nghe báo cáo cả buổi sáng.
Cuối cùng cũng kiểm tra đến phòng của Lận Hinh, sắc mặt của cô trắng bệch, cở thể khẽ run lên, ánh mắt nhấp nháy, giống như đang sợ điều gì đó.
Còn khi phòng của Hòa Tiếu Tiếu bị kiểm tra thì mặt của Hòa Tiếu Tiếu lại thản nhiên.
Thẩm Thất để tâm, ghi nhớ ở trong lòng.
Cô gái này có chút thú vị.
Sau khi lục soát xong phòng của Lận Hinh tuy không tìm được thứ gì nhưng lại phát hiện rát giường của Lận Hinh có dấu vết xê dịch.
Người lục soát trực tiếp hỏi Lận Hinh đây là cái gì.
Lận Hinh nói năng quanh co rất lâu: “Làm sao tôi biết được? Chắc là vết biến dạng xuất hiện do căn phòng lâu năm chưa sửa.”
Người làm của Hạ gia đều cười nói: “Cô Lận Hinh đúng là không biết gì, vật liệu làm ra từng chỉ tiết nhỏ của từng góc một trong Hạ gia đều là đồ tốt nhất đẳng cấp nhất! Đừng nói là vật liệu trong phòng cô Lận Hinh, ngay cả vật liệu trong phòng người làm chúng tôi cũng mãi mãi không bị biến dạng!”
Lận Hinh lập tức nói với Thẩm Thất: “Thẩm Thất cô có ý gì? Tại sao cô không cho tháo rát giường của Hòa Tiếu Tiếu ra?”
Thâm Thất nhìn Lận Hinh,cô khẽ nói với ánh mắt nhạt như nước: “Nếu cô đã không chột dạ tại sao không cho tháo? Yên tâm, nhà của Hạ gia nhiều lắm, ở biệt thự này không vui có thể chuyển sang biệt thự khác ở.”
Có câu nói này của Thẩm Thất người lục soát không nói hai lời liền tháo giường ra.
Rát giường quả nhiên có dấu vết bị xê dịch.
Đúng lúc người lục soát vừa muốn ra tay cạy mặt giường ra thì Hạ Nhật Kỳ đến.
Lận Hinh chỉ đợi lúc này.
Lận Hinh lập tức xông ra ngoài: “Tôi không sống nữa! Tôi chết là được chứ gì! Tôi không ngờ được em dâu của tôi lại sỉ nhục tôi như vậy! Lận Hinh này sống còn ý nghĩa gì nữa? Tôi tưởng tôi đã tìm được người đàn ông tốt nhất trên thế giới, tôi tưởng người đàn ông của tôi sẽ bảo vệ tôi suốt đời suốt kiếp! Tôi thật không ngờ được, anh ta lại cấu kết với người nhà anh ta sỉ nhục tôi như vậy!”