Cho nên, tuy rằng trên bề mặt hai người cái gì cũng không nói, nhưng trên thực tế mọi người đều hiểu, đây là mô hình hợp tác cùng có lợi.
Người thông minh, đều là như thế, tự hiểu là được.
Khi Hạ Nhật Ninh trên máy bay, thì đã liên lạc được với chính phủ bản địa.
Hơn nữa vũ trang của trộm cướp chính là một trong những vấn đề nhức óc của chính phủ bản địa, do đó khi họ nghe thấy Hạ Nhật Ninh đồng ý giúp họ vô điều kiên đánh bại bọn trộm cướp hay đem phiền phức cho chính phủ bản địa, đó là đưa hai tay chào đón.
Bởi vì Hạ Nhật Ninh hành động với tư cách cá nhân là chính chứ không phải lấy quốc gia làm chính, cho nên không tồn tại vấn đề xã giao giữa hai quốc gia với nhau, đơn thuần chỉ là giúp đỡ trên tình bạn cá nhân.
Cho nên chính phủ bản địa chỉ cần chịu ân tình của Hạ gia, hơn nữa sau này chỉ cần đưa ra bồi thường và đáp lễ tương ứng là được, hoàn toàn không cần phải trên trường quốc tế đứng phe.
Do đó, họ đối với Hạ Nhật Ninh thật sự là rất nhiệt liệt chào đón!
Đặc biệt trong chuyến đi lần này của Hạ Nhật Ninh, còn từ châu Phi điều phối không ít lực lượng vũ trang và vũ khí, chứ không đem thêm gánh nặng kinh tế bao nhiêu cho chính phủ bản địa, điều này càng khiến chính phủ bản địa vui mừng khôn xiết.
Do đó nhóm người Hạ Nhật Ninh vừa hạ cánh, liền nhận được sự chào đón nồng nhiệt.
Chỉ thiếu là dùng nghi thức chào đón ban lãnh đạo quốc gia mà chào đón.
Hạ Nhật Ninh cũng không khách sáo với đối phương, vừa xuống máy bay liền nhiệt tình trao đổi với đối phương.
Hạ Nhật Ninh với các loại tỏ thái độ, bày tỏ bản thân thực sự không chịu được người bạn tốt hàng xóm tốt chiến hữu tốt chịu đủ sự uy hiếp vũ trang của bọn trộm cướp, do đó tự thân tình nguyện giúp đỡ quân đội chính phủ đánh trả thật mạnh.
Nghe Hạ Nhật Ninh nói như thế, lãnh đạo phía quân đội phụ trách tiếp đãi Hạ Nhật Ninh hầu như cười vui ra mặt, gần như chỉ tiếc không thể ôm hôn Hạ Nhật Ninh hai cái.
Hai người sau khi trải qua thương lượng rất hòa thuận, Hạ Nhật Ninh lấy được hồ sơ toàn diện tỉ mĩ nhất do phía quân đội cung cấp, sau đó trực tiếp liên lạc với Sùng Minh, đem phần hồ sơ này gửi sang cho Sùng Minh, hai người thương lượng xong sách lược.
Do Hạ Nhật Ninh phụ trách phần bên ngoài, kiềm hãm lấy phần lớn vũ trang của bọn trộm cướp, sau đó Sùng Minh sẽ thâm nhập từ phía bên trái khu vực mỏng yếu nhất với tốc độ nhanh nhất có thể, tiến hành trảm thủ.
Một khi hành động trảm thủ thành công, Hạ Nhật Ninh sẽ yểm trợ lấy Sùng Minh, tiếp tục diệt trừ các thế lực còn lại, cho Sùng Minh tranh thủ đầy đủ thời gian để đi tim mấy vật kia.
Chờ sau khi Sùng Minh rút khỏi, Hạ Nhật Ninh mới có thể kết thúc chiến tranh, thuận tiện bàn giao.
Nếu như thế, hai người đều có thể lấy được thứ mình muốn, mà vẫn không khiến cho chính phủ bản địa cảnh giác và phản cảm.
Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh đều không phải người quang minh lỗi lạc gì, nham hiểm khi đến cùng nhau, đó thật sự là hợp ý không gì bằng.
Do đó, trận chiến này một khi bùng nổ, cho dù hai người cách nhau rất xa, vẫn cứ như sát cánh bên nhau.
Hai bên kiềm hãm lẫn nhau, đánh cho bọn vũ trang trộm cướp kia hầu như chuột vỡ ổ, nhếch nhác vô cùng.
Ngày hôm nay, Hạ Nhật Ninh mặc trên người bộ trang phục ngụy trang xuất hiện ở phòng chỉ huy của một thành bảo dưới lòng đất, trên đỉnh đầu máy bay quèo quèo, nơi không xa kia chính là trận địa tiền tuyến.
Người qua kẻ lại thấy Hạ Nhật Ninh, đều đứng lại chào với Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh đều chào lại.
Tiểu Xuân và Tiểu Hạ cũng với bộ trnag phục ngụy trang, đi theo sau lưng Hạ Nhật Ninh, trong tay mỗi người đều ôm một chiếc thùng.
Hạ Nhật Ninh trực tiếp đi vào phòng chỉ huy, dùng tiếng anh chào hỏi với người phơi tới đen bóng của phía chỉ huy quân sự: “Hi, tướng quân Benny, trận này đánh có vui không?”
Tướng quân Benny thấy Hạ Nhật Ninh, liền vui vẻ mà dang rộng cánh tay ôm lấy Hạ Nhật Ninh: “Hạ, người bạn của tôi! Cậu đến quá đúng lúc! Thời gian gần đây tôi chính là vì lũ tạp nham này mà nhức đầu không ngủ được. Thế là, cậu đến đây!”
Hạ Nhật Ninh haha cười lớn, ôm với Benny một lúc, hai người liền vỗ mạnh lưng đối phương để bày tỏ tình cảm của mình.
Hạ Nhật Ninh cười nói: “Benny, thời gian trước tôi đã nghe qua tình hình bên này của cậu, nhưng tôi mãi cứ bận không thoát thân nổi, do đó nên mới kéo tới giờ mới qua giúp cậu. Hy vọng cậu không giận tôi mới được!”
Benny liền haha cười lớn: “Hạ, cậu vẫn khéo ăn nói như thế!”
Hạ Nhật Ninh nói với Benny: “Lần này tôi đến, không chỉ giúp cậu đánh trận, còn đem một món quà qua cho cậu.”
Nói xong, Hạ Nhật Ninh gật đầu với Tiểu Xuân và Tiểu Hạ.
Tiểu Xuân Tiểu Hạ đem thùng trên tay từ từ đặt trên bàn.
Benny hiếu kỳ nhìn Hạ Nhật Ninh: “Hạ, đây là cái gì?”
Hạ Nhật Ninh mĩm cười nói: “Tôi mãi nhớ Benny thích nhất là thưởng thức rượu, cho nên, đây đều là được tôi cất giữ. Đồ ngon phải chia sẻ với bạn tốt, cho nên, Benny, không cần khách sáo với tôi! Bây giờ vẫn đang đánh trận, rượu này cứ để chờ đánh xong, khi chúng ta ăn mừng cùng uống. Được không?”
Nghe lời của Hạ Nhật Ninh xong, mắt Benny liền sáng rực!
Cậu ta không chờ đợi được mà mở thùng ra, khi cậu ta nhìn rõ nhãn hiệu trên chai rượu, mắt liền sáng ngời cả lên.
“Hạ, cậu thật sự là người bạn tốt nhất của tôi! Tôi yêu cậu quá!” Benny lần nữa cho Hạ Nhật Ninh một cái ôm thật lớn: “Những thứ này đều rất quý có tiền cũng không mua được! Cậu tuy nhiên lại nỡ tặng cho tôi sao?”
“Benny, tình bạn của chúng ta là vô giá!” Hạ Nhật Ninh đường hoàng nói: “Chỉ với mấy chai rượu có là gì? Chờ ngày mà cậu đứng ở vị trí mà cậu muốn, tôi còn có quà tốt hơn tặng cậu!”
Benny cảm động đến không nói nên lời.
Hạ Nhật Ninh vỗ lấy vai của Benny: “Bạn tốt, tôi sẽ giúp cậu một tay! Tôi nhất định sẽ giúp cậu trở thành người nắm quyền lớn nhất phía quân đội!”
Benny lần nữa cho Hạ Nhật Ninh một cái ôm: “Bạn tốt! Cậu đối với tôi tốt quá! Không cần biết cậu có chuyện gì, chỉ cả Benny tôi giúp được, tôi nhất định sẽ giúp!”
“Được đấy, khi có một ngày đó, tôi nhất định không khách sáo với cậu!” Hạ Nhật Ninh mĩm cười trả lời.
Tiểu Xuân và Tiểu Hạ lại đồng thời bật cười.
Tổng tài thật nham hiểm.
Mấy chai rượu liền mua được tướng mạnh trong quân đội của một quốc gia.
Trong tương lai, tướng quân Benny này nhất định có thể đi đến đỉnh cao của cị trí đó.
Đến khi đó, tổng tài có lẽ muốn khống chế, chính là nguồn mạch kinh tế và nguồn mạch quân sự của quốc gia này chăng?
Thật nham hiểm!
Khóe môi Hạ Nhật Ninh hiện một ý cừơi, chuyển chủ đề, hỏi: “Benny, có chuyện này, tôi muốn hỏi một chút.”
Benny gật đầu: “Chuyện gì cậu cứ hỏi, chỉ cần là tôi biết, chỉ cần không liên quan đến cơ mật quân đội tôi đều nói với cậu!”
Hạ Nhật Ninh trực tiếp vào chủ đề hỏi: “Mấy chục năm trước, từng xảy ra một vụ án thảm sát rất nổi tiếng. Sùng Minh với sức của một mình, tàn sát hàng trăm người, chi tiết của năm đó, cậu có biết không?”
Benny ngây ra: “Cậu tại sao lại hứng thú với chuyện của cậu ta?”
Hạ Nhật Ninh cười đáp: “Chỉ là hiếu kỳ. Chuyện này, chắc không liên quan đến cơ mật nội bộ của quân đội chứ? Hơn nữa, hơn 20 năm trước, bản địa vẫn là một mảnh hỗn loạn, nhiều khu vực đều không phải rất rõ ràng. Nên không liên quan đến vấn đề cơ mật chứ?”