Phùng Mạn Luân tiếp tục nói: “Cô luôn miệng nói cô thích Trình Thiên Cát, là chồng cũ, tôi không có gì để nói. Dù sao hai người quen nhau từ trước, chúng ta về sau mới biết nhau. Cho dù là cô chủ động theo đuổi tôi, tôi vẫn lựa chọn khoan dung. Nhưng tôi muốn hỏi cô, chuyện của Hàn Tắc Phương là thế nào? Vì Hàn Tắc Phương, cô chủ động rời bỏ tôi, giải trừ hôn nhân với tôi, thậm chí vì để giữ thể diện cho cô, tôi giả vờ từ biệt cô. Những hành vi của cô đáng hãnh diện lắm sao?”
Nghe Phùng Mạn Luân vạch trần vết thương của Triệu Văn Văn ra không chút lưu tình nào, những khán giả có mặt ở hiện trường đều mở to mắt.
Kịch bản này quá ghê gớm!
Triệu Văn Văn quả nhiên đã có vẻ không chịu được nữa rồi.
“Cô còn muốn để mọi người nghe tiếp sao? Còn muốn để người khác biết cô lén lút trốn khỏi chỗ tôi bao nhiêu lần sao? Cô tưởng tôi không biết gì thật sao?” Lời nói Phùng Mạn Luân càng lúc càng sắc bén, sắc mặt của Triệu Văn Văn cũng ngày càng khó coi.
Tất cả mọi người bắt đầu bàn tán.
Vậy chẳng phải là kiểu vừa ăn cướp vừa la làng điển hình đó sao?
Ngày hôm nay thể diện của Triệu gia coi như mất hết.
Thảo nào hoàng hậu của đài truyền hình T muốn rút khỏi giới thời trang, xem ra là vì cái này!
Thẩm Thất đứng trong đám đông, mọi người thi nhau đồng tình an ủi cô: “Hạ thiếu phu nhân, tội nghiệp cho cô quá! Chuyện gì cũng đổ lên đầu cô được, cô thật xui xẻo.”
“Đúng vậy. Ả Triệu Văn Văn này cũng thật thất đức, rốt cuộc cô ta bắt cá mấy tay đây! Đã bắt cá thì thôi, còn hắt nước bẩn lên người cô! Còn nói cô là người thứ ba, quá đáng thật đấy!”
“Tôi đã nói là không thể nào mà! Tổng giám đốc Hạ là nhân vật thế nào chứ! Anh ấy đẹp trai, nhà giàu, có bản lĩnh, còn chiều vợ, không có lí do gì để đi làm kẻ thứ ba!”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy! Vốn còn thấy cô Triệu Văn Văn này khá được, có khí chất, dáng cũng đẹp, giành được vẻ vang cho nước ta. Ai mà ngờ lại là tốt nước sơn không tốt gỗ!”
Thẩm Thất ngẩn ra tại chỗ.
Cô không ngờ Phùng Mạn Luân lại chạy tới chứng minh cho sự trong sạch của cô.
Tiểu Hạ ngậm kẹo mút, không có gì là sốt ruột cả, nói với Thẩm Thất: “Thiếu phu nhân, chuyện này coi như xong rồi. Cô đừng bận tâm tới nữa, về thẳng nhà đi.”
Thẩm Thất thở dài nói: “Bảo cô ấy xuống trước đi. Dù sao cũng là một mạng người.”
Xa xa, trên một chiếc xe, một đôi mắt sáng ngời nhìn Thẩm Thất đang đứng trong đám đông.
Khoé miệng người đó nhếch lên, lầm bầm nói: “Cô có không ít sứ giả bảo vệ nhỉ! Thẩm Thất ơi Thẩm Thất, muốn để tôi không hứng thú với cô cũng khó nữa. Cô khiến cho bao nhiêu người đàn ông phải xin chết với cô rồi? Lại có bao nhiêu người đàn ông bằng lòng đánh đổi tất cả vì cô? Chậc chậc chậc, đúng là mở rộng tầm mắt!”
Hắn nhẹ nhàng gấp quyển sổ ghi chép trong tay lại, tiện tay vứt sang ghế phụ, đạp chân ga rời đi rất nhanh.
Trong tổng bộ của công ty, cuối cùng Tiểu Thu và Tiểu Đông cũng xử lí sạch sẽ những tin đồn nhảm trên mạng.
Hạ Nhật Ninh đang cho cá ăn một cách nhàn nhã, hai người không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc, anh không lo lắng thật à?”
Sau khi ném hết thức ăn trong tay xuống, Hạ Nhật Ninh mới lên tiếng: “Lo lắng? Sao phải lo lắng? Vốn chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới Tiểu Thất. Đối phương tạo ra lời đồn này cũng chỉ là để thăm dò tính công kích thôi. Mục tiêu chủ yếu của hắn không phải cái này.”
Tiểu Thu tò mò nhìn Hạ Nhật Ninh: “Tổng giám đốc, vậy vì sao đối phương lại làm như vậy?”
“Xáo trộn tầm nhìn, quấy loạn cái hồ nước này, sau đó đục nước béo cò.” Hạ Nhật Ninh cười ung dung: “Vậy nên không phải nôn nóng, hắn sẽ còn ra tay tiếp.”
Tiểu Đông nói: “Có nghĩa là chuyện này không phải đối phương bắt tay với Triệu Văn Văn sao?”
“Tạm thời chưa thể kết luận được. Nhưng nếu nói là trùng hợp, thì cũng trùng hợp quá mức rồi. Đối phương có thể bắt được cơ hội Triệu Văn Văn khiêu khích Thẩm Thất, đủ để chứng minh người này có liên quan đến Triệu Văn Văn, hơn nữa còn liên quan không ít!” Hạ Nhật Ninh nhíu chặt đôi mắt phượng: “Tiểu Thu, Tiểu Đông, hai cậu đi điều tra những người xuất hiện bên cạnh Triệu Văn Văn trong thời gian này, không được bỏ sót một ai, điều tra từng người một cho tôi! Đã dám tuyên chiến với tôi, vậy phải chuẩn bị để nhận mọi hậu quả!”
“Vâng, tổng giám đốc!” Tiểu Thu, Tiểu Đông lập tức đứng nghiêm: “Bọn em đi ngay đây!”
Sau khi Tiểu Thu và Tiểu Đông rời di, Tiểu Xuân ôm một chồng văn kiện tới đặt lên bàn, nói: “Tổng giám đốc, anh vẫn cảm thấy tên Trâu Tân Dư đó có vấn đề à?”
Hạ Nhật Ninh gật đầu, nói: “Không chỉ tên Trâu Tân Dư này có vấn đề, tôi luôn cảm thấy như có một sợi dây giấu ở một nơi nào đó, xâu chuỗi tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện vào với nhau.”
Tiểu Xuân nói: “Tổng giám đốc, xin lỗi. Hay là em ra mặt liên lạc với Đơn Nhất Mông, giải quyết chuyện này với riêng hắn. Muốn chém muốn giết tuỳ hắn, để liên luỵ tới thiếu phu nhân, em không yên tâm.”
“Vô dụng thôi, bây giờ hắn không phải đang nhắm vào cậu nữa, mà là nhắm vào Tiểu Thất. Cho dù bây giờ cậu chết trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Tiểu Thất. Muốn trách thì trách tôi không bảo vệ tốt cho cô ấy, khiến đối phương để mắt tới.” Hạ Nhật Ninh thở dài nói: “Được rồi, đừng nghĩ linh tinh nữa. Có chuyện gì chúng ta cùng nhau gánh vác.”
Tiểu Xuân gật đầu, nói tiếp: “Tên Đơn Nhất Mông ấy biến mất quá kì lạ, em đã dùng rất nhiều thủ đoạn cũng không thể tra được dấu vết của hắn, như tan vào không khí vậy. Dấu vết hoạt động cuối cùng của hắn là trên một chiếc thuyền đánh cá ở vùng duyên hải, nhưng hắn ra khơi rồi liền không trở lại nữa. Tên Trâu Tân Dư còn có chút vết tích để lần theo, nhưng lại cảm thấy hắn không liên quan gì tới chuyện này, mỗi lần hắn đều có chứng cớ ngoại phạm hoàn mỹ.”
“Tên Trâu Tân Dư này khá thú vị đấy.” Hạ Nhật Ninh rút tư liệu của Trâu Tân Dư ra đặt trên mặt bàn, nói với Tiểu Xuân: “Có thể liên lạc được với hắn không?”
“Hình như không thể.” Tiểu Xuân cười khổ nói: “Em điều tra theo dấu vết của hắn, nghe nói năm trước hắn bị ám sát, bây giờ đang hôn mê. Chuyện cho thị trấn suối nước nóng do hắn tự tay xử lí, cũng có nghĩa là, ngoại trừ chính hắn, không ai biết thị trấn suối nước nóng rốt cuộc là cho ai thuê.”
“Vậy mới nói chuyện này thú vị! Đan xen với nhau, ép sát từng bước!” Khoé miệng Hạ Nhật Ninh cong lên: “Nhưng như vậy mới có hứng thú chứ, đúng không? Mặc kệ là cái gì, cứ thúc ngựa tới đây!”
“Vâng, tổng giám đốc!” Tiểu Xuân đáp lại ngay: “Em đi sắp xếp đây!”