“Con gái của cô rất đẹp!” Tư Y Cẩm ngưỡng mộ nhìn Thẩm Thất.
Thẩm Thất mỉm cười: “Cảm ơn chị!”
Tư Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Em gái tên là Hạ Thẩm Hà ạ?”
“Đúng vậy!” Thẩm Thất cười híp mắt trả lời: “Tiểu Nhiên có muốn làm bạn cùng lớp với Tiểu Hà không?”
Khuôn mặt Tư Nhiên ửng đỏ, cúi đầu không nói.
Tư Y Cẩm chuyện trò với Thẩm Thất đôi ba câu, sau khi quyết định thời gian rời đi trong ngày mai, Tư Y Cẩm đưa Tư Nhiên rời khỏi đó.
Thẩm Thất ngồi một lát mới đưa người rời đi.
Trong lúc chuyện trò, Thẩm Thất có thăm dò Tư Y Cẩm mấy lần.
Tư Y Cẩm không có ý gì với Thẩm Tứ, cô chỉ đơn thuần cảm kích anh, còn không dám hi vọng xa vời rằng có thể làm bạn với anh chứ chưa nói gì tới những cái khác.
Thẩm Thất nhận ra một chuyện, Tư Y Cẩm rất kiêu ngạo nhưng cũng vô cùng tự ti.
Cô bắt bản thân và con trở nên xuất sắc hơn, nhưng cũng cắt đứt tình cảm của bản thân.
Cô sống rất thực tế.
Không giống những người phụ nữ khác, lúc nào cũng mơ tưởng cuộc sống sau này sẽ tràn ngập màu hồng ra sao.
Cô luôn làm những việc mình muốn.
Cẩn thận, cần cù và chưa từng ảo tưởng.
Vậy nên cô chẳng có ý gì khác với Thẩm Tứ cả.
Nếu như lần này không gấp, có lẽ cô sẽ không tới cầu xin Thẩm Tứ đâu!
Vậy nên, mợ tư lo thừa rồi!
Hai người họ vô cùng trong sạch!
Với tính cách của Tư Y Cẩm, cho dù Thẩm Tứ có theo đuổi cô, chắc cô cũng chạy mất dép nhỉ?
Còn lâu Tư Y Cẩm mới chịu chủ động đeo bám Thẩm Tứ!
Thẩm Thất về nhà họ Thẩm, nói với mợ tư quan sát của mình, mợ tư mới thở phào.
“Chuyện này quả nhiên cần có Tiểu Thất!” mợ tứ vô cùng vui vẻ và hài lòng: “Chỉ cần hai đứa nó không có gì là được rồi!”
“Mợ yên tâm đi! Anh tư tự có tính toán mà!” Thẩm Thất cười nói: “Vậy nếu không còn chuyện gì nữa, cháu đi tìm mẹ cháu đây!”
“Đi đi!” Mợ tư cười phớ lớ: “Nói không chừng, nhà chúng ta nên làm bữa tiệc mừng nhỉ!”
“Mợ đang nói anh hai và Mạc Thu?” Thẩm Thất hỏi.
“Đứa nhỏ ngốc! Chuyện của anh hai con và Mạc Thu đã xong lâu rồi! Mợ đang nói tới mẹ con kìa!” Mợ tư đưa tay búng mắt Thẩm Thất: “Con bé này còn giả vờ!”
Thẩm Thất bật cười ha ha.
Ừm, nói không chừng sẽ có thêm một lễ cưới nữa.
Trở về thành phố Vinh, Thẩm Thất cho người dọn dẹp căn biệt thự ở gần Cảnh Hòa trang viên để Tư Y Cẩm và Tư Nhiên dọn vảo ở.
Biệt thự này rất gần Cảnh Hòa trang viên, hai bên cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.
Tuy căn biệt thự này không lớn nhưng thứ gì cũng có.
Tư Y Cẩm và Tư Nhiên cảm thấy ở đây rất thoải mái.
Tư Y Cẩm hết lòng cảm ơn Thẩm Thất, Thẩm Thất xua tay, không nói gì.
Chuyện Tư Y Cẩm và Tư Nhiên ở Cảnh Hòa trang viên rất nhanh đã chuyền tới tai nhà họ Mai.
Người nhà họ Mai lòng nóng như lửa đốt!
Bọn họ muốn tìm Tư Y Cẩm nói chuyện, nhưng bọn họ không dám tới cảnh hòa trang viên!
Nhà họ Hạ có địa vị cao trên thế giới.
Nhà họ Mai chỉ là dân địa phương, làm sao dám hô to gọi nhỏ với nhà họ Hạ.
Vậy nên chỉ có thể thăm dò.
Vậy nên, người nhà họ Mai lần lượt kéo tới thành phố Vinh, tìm người nghe ngóng tin tức, muốn mời Thẩm Thất ăn cơm.
Trên thế giới có không ít người muốn mời Thẩm Thất ăn cơm.
Con dâu nhà họ Hạ tổ chức bừa một bữa tiệc linh tinh, người tham gia sẽ tới chật kín trong giây lát!
Nhà họ Mai đành cầu xin nhà họ Phạm gửi lời chào đến cô.
Thẩm Thất đang đợi bọn họ tới, vậy nên vừa nghe thấy lời mời của bọn họ, cô đồng ý luôn.
Nhà họ Mai biết tin Thẩm Thất đồng ý, vô cùng vui sướng, chuẩn bị các công tác bữa tiệc trước cả một ngày.
Hôm đó, Thẩm Thất mặc trang phục thoải mái đi tham dự buổi tiệc.
Vừa tới cửa biệt thự, Mai Tùng Lâm và phu nhân đứng dậy nghênh tiếp.
Nhìn thấy Thẩm Thất, hai người cười tươi như hoa nở chào hỏi: “Cô Hạ, nghe danh đã lâu.”
Thẩm Thất cười khẽ: “Hai người khách sáo quá! Từ xa tới là khách, vốn bữa tiệc này nên do tôi mở mới đúng.”
“Mời vào trong!” Mai Tùng Lâm cười mời Thẩm Thất vào trong: “Có thể mời được cô là chúng tôi cảm thấy vinh hạnh lắm rồi!”
Vì Thẩm Thất đang mang thai nên nhạc trong bữa tiệc đều tự nhiên, nghe rất thoải mái, không hề lẫn chút tạp âm nào.
Mọi người đều nói chuyện nhỏ nhẹ, từ tốn, chỉ sợ làm đứa bé trong bụng cô giật mình.
Nhìn thấy Thẩm Thất tới, mọi người không dám ồ ạt tới chào hỏi mà từng người, từng người lên theo thứ tự.
Người nào cũng nín thở tập trung, chỉ sợ đụng phải cọng lông tơ của con dâu nhà họ Hạ.
Nếu cô xảy ra chuyện, đem bán tất cả những người có mặt ở đây cũng không bồi thường nổi!
Những thứ Thẩm Thất ăn, uống đều đã được kiểm tra, xác định độ an toàn nhiều lần rồi mới được đưa lên.
Sau khi Thẩm Thất bước vào, chào hỏi mọi người xong liền tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống.
Một lát sau, một cô bé xinh xắn bước tới.
Thẩm Thất có nhìn thấy ảnh cô bé trong điện thoại Thẩm Tứ.
Mai Linh, 18 tuổi, con gái Mai Tùng Lâm.
Lúc Mai Linh nhìn thấy Thẩm Thất, mắt cô bỗng sáng lên, đi nhanh tới bên Thẩm Thất: “Chị Thẩm Thất!”
Thẩm Thất cười gật đầu: “Chào em.”
“Em có thể ngồi đây không?” Mai Linh nhìn Thẩm Thất bằng ánh mắt lóe sáng.
“Có thể chứ, em ngồi đi.” Thẩm Thất cười nói.
Mai Linh nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thất, ánh mắt ngây ngốc nhìn khuôn mặt Thẩm Thất rất lâu.
Thẩm Thất sờ mặt: “Trên mặt chị có thứ gì à?”
“Á, không phải! Em xin lỗi.” Mai Linh đỏ bừng mặt, nói: “Em thấy chị khá giống với anh Thẩm Tứ.”
“Vậy sao?” Thẩm Thất bật cười.
“Anh Thẩm Tứ không đi cùng chị ạ?” Mai Linh nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy người cô muốn gặp, ánh mắt có chút thất vọng.
Thẩm Thất nhìn biểu cảm của cô bé, bỗng hiểu ra tất cả.
Đó, đúng như những gì cô đoán!
Cô bé này thích anh tư rồi!
Khoảng cách rất lớn nha!
“Anh ấy bận việc.” Thẩm Thất trả lời.
“Chị Thẩm Thất, em rất ngưỡng mộ chị nha!” Mai Linh thu lại ánh mắt, cẩn thận nhìn ba mẹ đang đứng ở xa, nhỏ tiếng nói: “Chị Thẩm Thất, ba mẹ mời chị đến đây nhằm mục đích gì chị biết chứ?”
Thẩm Thất cười không nói.
Mai Linh tiếp tục nói: “Mặc dù em biết làm vậy rất quá đáng, nhưng em vẫn muốn nói, chị đừng nhận lời ba mẹ em nhé. Bởi vì...”
Mai Linh cắn môi, hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thất: “Bởi vì làm vậy rất quá đáng! Tuy em cũng không thích người phụ nữ bên ngoài của ba, cũng không thích đứa em trai cùng ba khác mẹ của mình. Nhưng lấy đi con của người khác thực sự rất quá đáng!”