Mai Tùng Lâm tiếp tục kể: “Cô ấy đâm tôi, rồi tự báo cảnh sát. Cô ấy nói, cô ấy phải chết cùng tôi. Tôi được đưa đến bệnh viện, cấp cứu kịp thời, và đã thoát cơn nguy hiểm. Còn cô ấy vì có thai, sau khi bị bắt giữ đã cho thi hành án bên ngoài. Thẩm Tứ không biết từ đâu đã biết được tin này, anh ấy đã ra mặt giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Thật sự tôi cũng có tình cảm với cô ấy. Tôi biết tôi có lỗi với cô ấy, cho nên tôi đã cho mọi chuyện trôi qua một cách êm xuôi.”
“Trôi qua một cách êm xuôi?” Thẩm Thất lớn tiếng, giọng nói thật tức giận: “Trôi qua một cách êm xuôi, hình phạt của cô ấy từ đâu ra hả?”
Mai Tùng Lâm chối cãi: “Là do gia đình tôi không chịu buông tha, chứ tôi với cô ấy từ sớm đã không còn thù hằn gì với nhau rồi!”
“Haha.” Thẩm Thất cười vẻ lạnh lùng.
Gặp qua bao nhiêu người không cần sĩ diện, thì người đàn ông không cần sĩ diện như vậy, quả thật hiếm thấy.
“Về sau, chuyện này chẳng phải cũng đã được cho qua rồi sao? Mai Tùng Lâm cũng khá tự biết thôi miên: “Chẳng phải chúng tôi cũng không còn đi quấy rối cô ấy sao?”
Thẩm Thất không kiềm chế được nhắc nhở anh: “Theo pháp luật mà nói, anh là ba ruột của đứa nhỏ, không chối đi đâu được cả, anh cũng phải chịu trách nhiệm nuôi dưỡng nó chứ.”
“Tôi...” Mai Tùng Lâm phút chốc yên lặng.
“Anh một là không chu cấp tiền, hai không đến thăm đứa nhỏ, ba không quan tâm đến hộ khẩu đứa nhỏ, làm cho đứa nhỏ xém chút nữa không được đi học. Từ đâu mà anh tự tin dám đến tranh giành quyền giám hộ đứa nhỏ với Tư Y Cẩm?” Thẩm Thất cũng không khách sáo với anh, nói thẳng vào vấn đề: “Chuyện tốt nào cũng do các người làm hết à? Lúc đang mang thai, các người ép cô ấy bỏ đứa nhỏ. Cô ấy dùng tính mạng mình để giữ lại đứa nhỏ, các người không hỏi thăm cũng không quan tâm, bây giờ thì vì anh đã mất năng lực sinh con, mà nên chạy đến giành đứa con của người khác một cách không biết xấu hổ vậy à?”
Lời nói của Thẩm Thất, câu nào câu nấy ghim thẳng vào tim, sắc mặt của Mai Tùng Lâm trong chốc lát trở nên rất tệ.
Đừng thấy Thẩm Thất tuổi còn trẻ, nhưng địa vì người ta cao!
Cô ấy có nói khó nghe cỡ nào, anh cũng phải nghe!
Huống hồ, anh là người đang mang tội!
Chuyện này nói cho cùng cũng là do anh ta sai!
“Chuyện của Tư Nhiên, anh nên kết thúc vậy đi. Nếu không, nhà họ Hạ chúng tôi sẽ làm cho tới cùng đấy.” Thẩm Thất nói xong câu này, liền đứng dậy, quay lưng đi ra ngoài: “Ngoài ra, chẳng phải nhà họ Mai rất trọng thể diện sao? Sao ngay lúc này lại mất mặt thế? Mai Linh là một cô gái khá tốt, trau dồi cho cô ấy đàng hoàng đi, cô ấy sẽ là người kế thừa tiềm năng đấy.”
Nói xong, Thẩm Thất bước xuống cầu thang.
Mai Tùng Lâm nắm chặt hai nắm đấm tay, một hồi lâu mới thả ra.
Trong lòng bàn tay, máu chảy đầm đìa.
Thẩm Thất vừa xuống đến tầng trệt, đã không ít người chuyển sự tập trung sang cô.
Thật ra mọi người sớm đã biết được mục đích hôm nay của Thẩm Thất đến để làm gì, chỉ là chuyện này liên quan đến thể diện của nhà họ Mai nên ai nấy đều tự biết giữ miệng.
Bây giờ Thẩm Thất bước xuống một mình, mọi người không ai dám hỏi gì, chỉ có thể bàn tán về một số chuyện không liên quan khác, và liên tục để ý sắc mặt của Thẩm Thất.
Ngày xưa Đế vương Hạ Nhật Ninh mà nổi giận, thì xác chết rải ngàn dặm!
Bây giờ hoàng hậu nổi giận, thì xác chết nằm rải vạn dặm!
Nếu nhà họ Mai không biết điều mà đi chọc tức Thẩm Thất, thì nghĩa là đang chọc tức nhà họ Thẩm và nhà họ Hạ!
Thế thì chết thêm mấy lần cũng không đủ!
Cho nên, bọn họ phải tính toán tình hình, đứng sẵn vào vị trí, để tránh bị liên lụy!
Thẩm Thất đã nói rõ ra mặt rồi, cho nên không cần thiết phải ở lại nữa, Thẩm Thất nói với bảo vệ: “Được rồi, về thôi.”
Nhìn thấy Thẩm Thất bước ra cửa, Mai phu nhân hoảng hốt chạy qua: “Hạ thiếu phu nhân, có phải do chúng tôi tiếp đã không được chu đáo không ạ?”
Thẩm Thất nhìn cô ta với đầy ẩn ý, nói: “Không, do tôi cảm thấy buồn ngủ rồi, muốn về nghỉ ngơi trước. Mai phu nhân không cần tiễn.”
Đám người xung quanh cũng đi qua tiễn Thẩm Thất rời khỏi.
Thẩm Thất dẫn theo đám người nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Những người khác nhìn thấy Thẩm Thất rời khỏi, cũng dần dần xin phép cáo từ.
Bọn họ đều muốn đi nghe ngóng tin tức, muốn biết, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì!
Thẩm Thất về đến Cảnh Hòa Trang Viên, không bước thẳng vào nhà mà đi qua bên biệt thự.
Vừa vào biệt thự, đã thấy ba đứa trẻ đang ngồi chơi.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà đang liên tục hướng dẫn cho Tư Nhiên chơi trò chơi này, vì Thẩm Duệ và Thẩm Hà là một trong số những người sáng lập ra nó, nên đương nhiên là rành hơn cả rành rồi.
Tư Nhiên tuy ít nói, nhưng khá thông minh, vừa học đã biết.
Thế là, ba người cùng say mê chơi, không còn để ý xung quanh nữa.
Thẩm Thất vừa bước vào, tụi nhỏ đã lần lượt chào hỏi.
“Mami!”
“Mami!”
“Chào dì!”
Thẩm Thất gật đầu cười thật tươi: “Tiểu Nhiên, mẹ con đâu?”
Tư Nhiên hướng mắt nhìn lên lầu, nói: “Mẹ đang dọn dẹp phòng ạ.”
Đang nói thì Tư Y Cẩm ôm lấy ra giường đi từ trên xuống, nhìn thấy Thẩm Thất, liền nói: “ÔI, Hạ thiếu phu nhân, xin lỗi tôi không biết cô đã đến!”
Tư Y Cẩm mang ra giường để vào trong nhà vệ sinh, nhanh chóng bước ra, nói: “Cô tìm tôi có việc à?”
Thẩm Thất cười và nói: “Tôi đến để nói với hai người một tiếng, hai người đừng lo, chỉ cần hai người gật đầu, không ai có thể cướp được đứa nhỏ đi hết!”
Nghe Thẩm Thất nói vậy, Tư Y Cẩm đỏ hết cả mắt: “Cám ơn Hạ thiếu phu nhân! Và cũng cám ơn anh Thẩm Tứ! Nếu không có mọi người, chúng tôi chắc đã...”
Tư Y Cẩm dường như không nói tiếp được nữa.
Cô ấy vốn đã sinh ra trong gia đình như thế, cô ấy đã không có đường lui, lấy gì để đấu với nhà họ Mai chứ?
“Tôi nói rồi, tôi rất trân trọng người tài, cho nên tôi muốn cô gia nhập vào s.a của tôi.” Thẩm Thất cười rồi nói: “Tôi không bỏ chút công sức, sao cô chịu đến công ty tôi làm chứ?”
Tư Y Cẩm bật cười: “Hạ thiếu phu nhân không chê tôi, thì Tư Y Cẩm tôi không dám làm thiếu phu nhân thất vọng!”
“Được rồi, cám ơn cô đã trông chừng tụi nhỏ, chúng tôi không làm phiền cô nữa.” Thẩm Thất cười rồi nói, quay lưng vẫy tay gọi hai đứa nhỏ: “Tiểu Duệ Tiểu Hà, chúng ta phải về thôi.”
“Dạ, mami.” Thẩm Duệ Thẩm Hà ngoan ngoãn bước qua, cùng Thẩm Thất rời khỏi.
Tư Y Cẩm tiễn Thẩm Thất ra cửa, nhìn theo bóng dáng Thẩm Thất rời khỏi, khóe miệng hơi động đậy, nhưng cuối cùng cũng không nói ra được từ nào.
Đôi khi, những lời cảm kích, không cần phải nói quá nhiều.
Mọi việc cứ xem hành động vậy!
Về đến Cảnh Hòa Trang Viên, Thẩm Thất kể cho hai đứa nhỏ nghe về tin của ông Đương ở thành phố h.
Thẩm Hà nghe được vui mừng khôn siết: “Cái gì? Mami, là thật hả? Ông Đường sẽ đến đây thật hả? Mami mami, con đi gặp ông ấy được không?”
Thẩm Hà đúng là người hâm mộ ruột của ông Đường!
Nhìn thấy Thẩm Hà vui mừng nhảy lên nhảy xuống, Thẩm Thất liền kéo lấy Thẩm Hà: “Đương nhiên là thật rồi! Mẹ đã mời ông Đường ghé chơi! Cho nên, các con phải chuẩn bị cho thật tốt!”
Thẩm Duệ và Thẩm Hà cùng cười tủm tỉm và gất đầu: “Dạ, mami!”
Bây giờ đang nghỉ hè, cho nên tụi nhỏ có rất nhiều thời gian.
Đương nhiên, Thẩm Thất cũng có đủ thời gian.
Sau khi Hạ Nhật Ninh quay về, Thẩm Thất đã kể lại hết sự việc hôm nay với Hạ Nhật Ninh.
Đối với sự quyết định của vợ, Hạ Nhật Ninh ủng hộ hết mình.
Lúc nhắc đến ông Đường, Hạ Nhật Ninh liền nói với Tiểu Xuân: “Hãy dùng danh nghĩa của tôi, mời ông Đường đến Cảnh Hòa Trang Viên.”