Đúng là trên xe Thẩm Tứ có người, mà người đó không phải ai khác ngoài Mai Linh, người đang yêu thầm hắn.
Vì chuyện xấu của nhà họ Mai nên cả kỳ nghỉ hè Mai Linh đều ở trong trường.
Không có việc gì làm nên Mai Linh đã đi chơi với bạn ở khắp nơi.
Thế nên cô mới quen biết mấy tên công tử nhà giàu, rồi cả đám cùng đi uống rượu với nhau. Sau khi đã uống say, có kẻ nhân cơ hội sàm sỡ Mai Linh. Khi Mai Linh tỉnh táo lại, thì cô liền gọi điện cho Thẩm Tứ.
Vừa nghe thấy có người muốn bắt nạt Mai Linh, Thẩm Tứ liền vội đến đón cô.
Bây giờ Mai Linh đang vùi người vào ghế phó lái, mơ màng ngủ.
Thẩm Tứ bất đắc dĩ lắc đầu, hắn định đưa Mai Linh về trường nhưng cô nhất quyết không nghe.
Mai Linh đã mua một căn hộ ở thành phố Vinh, ở trong trung tâm thành phố lại rất dễ tìm được căn hộ nhỏ.
Sau khi Thẩm Tứ hỏi rõ địa chỉ, liền đưa Mai Linh về đó.
Đến chỗ thang máy, Mai Linh đi không vững, Thẩm Tứ đành đỡ cô, hai người loạng choạng đi vào thang máy.
“Anh Thẩm Tứ.” Mai Linh say khướt nói: “Anh nói xem, vì sao em lại đen đủi như vậy? Trong nhà có một mớ rắc rối, muốn tìm một người uống rượu giải sầu, vậy mà lại gặp phải một đám người khốn nạn.”
Thẩm Tứ thở dài: “Cô bé à, uống rượu cái gì? Có chuyện gì thì cũng không thể từ từ giải quyết sao?”
“Nhưng có vài chuyện thật sự không thể giải quyết nổi.” Mai Linh khẽ bật khóc.
Cô thích Thẩm Tứ!
Nhưng tình yêu này, cô phải bày tỏ như thế nào?
Ngoài mượn rượu giải sầu ra, cô còn có thể làm gì đây?
Thẩm Tứ lại cho rằng Mai Linh đang chán nản vì chuyện phiền phức trong nhà, nên khuyên cô: “Yên tâm, Tư Nhiên sẽ không quay về nhà họ Mai đâu. Trừ phi nó trưởng thành rồi muốn quay về. Nhà cháu có muốn Tư Nhiên quay về thì cũng chẳng được. Tiểu Thất đã nói chuyện với nhà họ Mai rồi, không ai dám ép Tư Nhiên quay về đâu, dù sao thì nhà họ Mai vẫn là nhà cháu mà.”
“Em không nói chuyện này.” Mai Linh bối rối nhếch miệng cười, cả người đều dựa vào lòng Thẩm Tứ, để mặc cho Thẩm Tứ cầm chìa khóa mở cửa phòng.
Thẩm Tứ buông cô ra, rót cho cô một cốc nước rồi định ra về.
Mai Linh lập tức bắt lấy cổ tay Thẩm Tứ: “Có thể ở cạnh em một lúc nữa được không?”
Thẩm Tứ thấy Mai Linh đã uống khá nhiều rượu, nên gật đầu: “Được.”
Thẩm Tứ ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, cầm một quyển sách chậm rãi đọc.
Mai Linh nằm trên giường, bộ dạng vừa chật vật lại mệt mỏi.
Cô rất buồn ngủ, nhưng cô không dám ngủ.
Cô sợ cô vừa ngủ thì hắn sẽ đi mất.
Muốn gặp hắn một lần mà sao khó quá.
Hắn giống như một cơn gió, không bao giờ dừng lại, không bao giờ có thể bắt được. Không ai hay biết một giây sau hắn sẽ ở đâu.
Nhưng dường như cô đã quá si mê hắn, nên trong mắt và trong tim cô đều là hình bóng của hắn.
Thẩm Tứ thấy Mai Linh trằn trọc, không chịu đi ngủ, hắn liền nói: “Sao vậy? Chú ở đây nên cháu không ngủ được à? Vậy chú về...”
“Không phải!” Mai Linh bật dậy khỏi giường, loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh, nôn sạch rượu trong bụng ra.
Cô không muốn say.
Cô muốn tỉnh táo mà ở bên cạnh Thẩm Tứ!
Thẩm Tứ đứng ở bên ngoài, quan tâm hỏi: “Cháu không sao chứ?”
“Không ạ.” Sau khi nôn xong, Mai Linh rửa mặt bằng nước lạnh rồi mới ra ngoài.
Thẩm Tứ thở dài: “Cháu vẫn nên đi ngủ đi, chú về trước đây. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chú.”
“Anh Thẩm Tứ!” Mai Linh vội vàng gọi hắn lại.
Thẩm Tứ nhíu mày: “Con nhóc này, sao lúc nào cũng chẳng chịu nghe lời gì vậy? Gọi là chú!”
“Anh Thẩm Tứ, anh thích ai chưa?” Mai Linh không thể nhịn được nữa.
Nghe thấy câu này, Thẩm Tứ lập tức ngẩn người.
Trong đầu hắn vô thức hiện lên cảnh tượng Tư Y Cẩm ngã nhào vào trong lòng hắn.
Hương thơm đặc biệt chỉ có ở người phụ nữ trưởng thành khiến lòng hắn có chút hỗn loạn.
Nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Tứ, trái tim Mai Linh như lạc mất một nhịp.
Vẻ mặt này chứng tỏ hắn đã có người trong lòng!
“Trẻ con hỏi linh tinh làm gì?” Thẩm Tứ tránh né câu hỏi này: “Không có chuyện gì thì chú về đây.”
Mai Linh lập tức chặn ở cửa phòng, chăm chú nhìn Thẩm Tứ: “Anh Thẩm Tứ, anh trả lời câu hỏi của em đã.”
Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Tứ bỗng vang lên.
Thẩm Tứ nhìn một cái, liền bắt máy: “Alo, có chuyện gì vậy?”
Là Tư Y Cẩm gọi điện đến.
Tư Y Cẩm áy náy nói: “Thẩm Tứ tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, có lẽ tôi lại phải làm phiền anh rồi.”
Thẩm Tứ liền nói: “Cô nói đi.”
“Hình như tôi để quên mấy thứ trong căn nhà ở thành phố M, bây giờ tôi không dám quay về. Tôi có thể nhờ anh giúp tôi một việc được không?” Giọng nói của Tư Y Cẩm xen lẫn vẻ khẩn cầu: “Thật sự tôi không biết nên tìm ai để giúp tôi chuyện này, nên tôi đành gọi điện thoại cho anh.”
“Tìm đồ gì, tôi lập tức đi lấy.” Thẩm Tứ trả lời.
Thành phố Vinh rất gần thành phố M, nên lái xe cả đi cả về chỉ mất khoảng ba bốn tiếng.
Thẩm Tứ cúp điện thoại, nhìn Mai Linh vẫn chặn cứng trước cửa. Dường như hắn nhớ ra Mai Linh vẫn cần người chăm sóc, liền nói: “Chú gọi điện cho Tiểu Thất, bảo người qua đây chăm sóc cháu. Chú có chuyện, nhất định phải đi một chuyến.”
Mai Linh nghe thấy rõ giọng nói của một người phụ nữ trong điện thoại.
Chẳng lẽ, người mà Thẩm Tứ thích chính là người phụ nữ đó?
Mai Linh vẫn không nhúc nhích, nói: “Anh Thẩm Tứ, em không cho anh đi đâu!”
“Thôi nào, đừng tùy hứng nữa.” Sắc mặt Thẩm Tứ trầm xuống: “Chú có chuyện!”
“Đừng hòng!” Mai Linh giận dỗi nói: “Có phải anh thích người phụ nữ đó không? Nên cô ta vừa gọi điện anh liền đi luôn?”
Ánh mắt của Thẩm Tứ thoáng lóe lên, nói: “Đừng nói linh tinh! Được rồi, cháu nên đi ngủ rồi!”
Thẩm Tứ đành đẩy Mai Linh ra, quay người định đi.
Đột nhiên Mai Linh ôm lấy Thẩm Tứ từ phía sau, nhất quyết không buông hắn ra.
“Mai Linh!” Thẩm Tứ sững sờ, con bé này đang làm cái quỷ gì vậy?
“Em không cho anh đi!” Mai Linh hờn dỗi nói: “Anh đã nói sẽ ở bên cạnh em mà!”
Nét mặt của Thẩm Tứ giãn ra, hắn vẫn coi cô gái Mai Linh mười tám tuổi là đứa trẻ.
Hắn vươn tay gỡ tay Mai Linh ra, đẩy cô vào trong phòng, trên khuôn mặt là dáng vẻ cưng chiều khi dỗ dành trẻ nhỏ: “Được rồi được rồi, đã là cô gái mười tám tuổi rồi mà còn nghịch ngợm như lúc bé. Về sau cháu tìm bạn trai, như này không hay đâu! Được rồi, chú sẽ bảo người nhà cháu, nhờ người đến chăm sóc cháu. Có chuyện thì gọi điện nhé, chú đi trước đây!”
Nhìn theo bóng lưng của Thẩm Tứ, Mai Linh tức giận đóng sầm cửa phòng lại. Vừa nghĩ đến vẻ mặt dịu dàng khi Thẩm Tứ nói chuyện điện thoại, Mai Linh đã cảm trái tim như bừng lên một ngọn lửa.
Cô đánh lên chiếc gối để trút giận, hồi lâu sau thì hung hăng vứt nó xuống đất, rồi ngã nhoài ra giường bật khóc.
Làm thế nào đây?
Làm thế nào bây giờ?
Cô thích hắn!
Dù hắn lớn hơn cô mười sáu tuổi, thì cô vẫn thích hắn như cũ.
Không được, cô nhất định phải điều tra ra người phụ nữ kia là ai!
Cô muốn xem xem, người phụ nữ đó là ai mà có thế khiến Thẩm Tứ để tâm đến vậy.
Mai Linh ngồi bật dậy, nghĩ đi nghĩ lại rồi gọi một cuộc điện thoại.