Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 974



Tuy hắn đã quen biết Tư Y Cẩm từ mấy năm trước, nhưng Tư Y Cẩm của trước kia, dường như không có vẻ bình thản như hiện tại.

Cô của lúc đó, đang phải chịu đựng sự phản bội trong tình yêu và sự khắc nghiệt của hiện thực.

Phía sau bóng dáng kiên định mạnh mẽ của cô, là một trái tim đã tan vỡ thành ngàn mảnh.

Còn Tư Y Cẩm của bây giờ, có lẽ vì đã có con rồi, cô trở thành một người mẹ mạnh mẽ, không dễ dàng mà đánh mất bản thân mình nữa, nên cô đã bình thản hơn trước kia nhiều.

Tuy Tư Y Cẩm của hiện tại không còn trẻ trung xinh đẹp như những cô gái trẻ, vóc dáng cũng không yểu điệu bằng bọn họ. Nhưng trên người cô lại có khí chất thành thục đầy nữ tính chỉ thuộc về mình, không hề thua kém mấy cô gái ngây ngô chưa trải đời kia.

Thành tích trong công việc của cô khiến cô có thêm vẻ đẹp tự tin của riêng mình.

Sau khi Tư Y Cẩm gọi món xong, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tứ: “Anh còn muốn gọi món gì nữa không?”

Thẩm Tứ thầm giật mình, lập tức thu lại ánh mắt của mình: “À, cô chọn là được. Tôi ăn được hết.”

Nói xong, Thẩm Tứ lại bổ sung một câu: “Tôi không kén ăn, dễ nuôi lắm.”

Tư Y Cẩm bật cười, nói: “Lúc trước chưa mời anh ăn cơm, ngại quá. Hôm nay tôi vừa mới làm thủ tục nhậm chức. Thẩm tổng đã phát trước một tháng lương cho tôi. Bữa cơm này coi như tôi mời để cảm ơn anh. Nên anh muốn ăn gì thì cứ gọi, tuyệt đối đừng khách sáo.”

Tư Y Cẩm đã đổi cách gọi Thẩm Thất thành Thẩm tổng, nên khi nói đến Thẩm Thất thì cô rất khách sáo.

“Tiểu Thất đối xử với cô tốt thật. Vậy tôi cũng không khách sáo nữa.” Thẩm Tứ cũng biết tính cách của Tư Y Cẩm, càng khách sáo với cô thì càng trở nên xa cách với cô hơn.

Quả nhiên, nghe thấy Thẩm Tứ nói như vậy, Tư Y Cẩm lập tức tươi cười.

Cô chính là người như vậy. Từ trước tới nay chưa bao giờ để người khác giúp không mình. Người ta giúp cô một, cô sẽ đáp lại mười.

Thẩm Tứ rất hiểu điểm này, nên hắn sẽ không quá khách sáo với cô nữa.

Hắn nghĩ, cuộc sống sau này, hắn sẽ từ từ gần gũi cô, để trở nên thân thuộc với cô hơn một chút.

Đồ ăn được mang ra rất nhanh, có lẽ do nhà hàng biết họ đều đang rất đói cũng nên.

Đồ ăn được mang ra, hai người không khách sáo nữa, bắt đầu ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Thẩm Tứ lái xe đưa Tư Y Cẩm về, xe dừng lại bên ngoài trang viên Cảnh Hoa.

Tư Y Cẩm nghi hoặc nhìn Thẩm Tứ.

Thẩm Tứ khẽ ho một tiếng, nói: “Tôi ăn no quá, hay là xuống đi dạo một lát cho tiêu cơm nhé? Trang viên Cảnh Hoa này rất an toàn, không khí cũng rất trong lành. Thực ra buổi tối đi dạo một chút cũng không tồi đâu.”

Tư Y Cẩm nhớ đến con đang ở cùng Thẩm Thất, có lẽ bây giờ nó cũng ngủ rồi, chốc nữa đến đón con sẽ làm phiền Thẩm Thất.

Dù sao thì bây giờ cô ấy cũng đang có thai.

Thế là Tư Y Cẩm gật đầu, nói: “Được.”

Thấy Tư Y Cẩm đồng ý, lòng Thẩm Tứ thoáng trào dâng sự vui mừng.

Hai người xuống xe, sánh vai nhau mà đi.

Con đường phía trước trang viên Cảnh Hoa cũng nằm trong phạm vi của trang viên Cảnh Hoa.

Nên trên đường không có xe cộ đi lại, rất yên tĩnh.

Dưới ánh đèn đường rực rỡ, bóng hai người đổ dài xuống mặt đường.

Không ai chủ động nói chuyện, chỉ lặng im đi dạo.

Nhưng mà, Thẩm Tứ lại cảm thấy như vậy cũng không có gì xấu cả.

Dù hai người chỉ lặng lẽ đi bên nhau, nhưng hắn vẫn cảm thấy bầu không khí rất đỗi ngọt ngào.

Thẩm Tứ biết mình đã xong rồi.

Dường như hắn... thật sự rung động rồi.

Nhưng có lẽ trở ngại của hắn sẽ lớn hơn người khác.

Dẫu sao thì nhà hắn đã ra sức phản đối như vậy.

Huống chi là, có lẽ cô ấy cũng không có cảm giác với hắn nhỉ?

Chuyện này thật phiền não!

Yêu đơn phương!

Bản thân hắn cũng biết, hắn không nên có tình cảm với bạn gái cũ của bạn thân mình.

Thế nhưng loại tình cảm này, thật sự hắn không kiềm chế được.

Hắn bị cô thu hút, rồi cứ như vậy mà thích cô.

Sau đó, không thể cai được.

Có lẽ mối tình này sẽ bị giấu kín cả đời. Có lẽ, sau này cô cũng không biết sự tồn tại của mối tình này.

Ai nói tình cảm nhất định phải được bày tỏ?

Tình cảm được chôn sâu trong tim mới là vĩnh hẵng.

Hai người lặng lẽ đi dạo.

Khi quay về nơi đậu xe, đã là nữa đêm.

“Xem tôi này, kéo cô đi cùng tôi lâu như vậy. Ngày mai cô còn phải đi làm đúng không?” Thẩm Tứ nhìn đồng hồ, vẻ mặt đầy áy náy: “Tại tôi cả, quên mất thời gian.”

Tư Y Cẩm lắc đầu: “Không sao đâu. Chín giờ sáng mai tôi mới đi làm, con trai không ở bên cạnh nên tôi không cần dậy sớm.”

“À, vậy thì, đi tiếp nhé?” Thẩm Tứ như bị ma quỷ xui khiến.

Tư Y Cẩm ngạc nhiên mở to mắt, Thẩm Tứ lập tức chữa lời: “Trêu cô thôi! Đi nào, lên xe để tôi đưa cô về.”

Thẩm Tứ lái xe đưa Tư Y Cẩm về biệt thự. Tư Y Cẩm xuống xe: “Ngủ ngon.”

“Ừ, ngủ ngon!” Thẩm Tứ gật đầu, nhìn theo bóng lưng Tư Y Cẩm cho đến khi cô đi vào cửa.

Nhìn thấy đèn trong nhà sáng lên, Thẩm Tứ mới quay đầu xe ra về.

Thẩm Tứ vừa vào nhà, đã nhìn thấy Hạ Nhật Ninh đang ngồi trong phòng khách, như cười như không nhìn mình.

“Em rể, chưa đi ngủ à?” Thẩm Tứ giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt quả tang vậy, ánh mắt né tránh, không dám nhìn Hạ Nhật Ninh.

Nhưng Hạ Nhật Ninh là ai chứ?

Có thể dễ dàng giấu giếm được hắn sao?

“Anh tư, có phải anh động lòng rồi không?” Hạ Nhật Ninh hỏi.

“Gì chứ? Anh không hiểu chú nói cái gì.” Thẩm Tứ vẫn còn mạnh miệng.

Hạ Nhật Ninh thở dài, nói: “Vậy anh tư à, anh có biết có người đang điều tra lịch sử tình trường của anh không?”

Thẩm Tứ ngẩn người: “Cái gì?”

Hạ Nhật Ninh khẽ bật cười: “Hôm nay em mới nhận được tin, có người đang điều tra chuyện tình cảm mấy năm gần đây của anh. Anh tư à, anh đã chọc ghẹo bao nhiêu cô vậy?”

Nói đoạn, Hạ Nhật Ninh liền đứng lên, vỗ vai Thẩm Tứ nói: “Dường như đối phương chỉ có hứng thú với chuyện tình cảm của anh, chứ không điều tra những chuyện khác. Vì vậy, em cũng chỉ nhắc nhở anh chút thôi. Nếu có thích người phụ nữ nào, thì cứ mạnh dạn mà theo đuổi. Tình yêu, vĩnh viễn không có lỗi.”

Thẩm Tứ nghiêm mặt lại.

Thú vị thật, vậy mà có người lại điều tra tình trường của hắn sao?

Bao năm nay, hắn vẫn một thân một mình.

Cũng đã từng trải qua vài mối tình, nhưng cũng chẳng có gì đáng để điều tra cả.

Là ai có hứng thú với hắn đây?

Nếu người đó là Tư Y Cẩm thì tốt biết bao.

Thôi nào, cô ấy không thể nào là người kia được.

Nếu đã không phải cô ấy, có là ai thì cũng chẳng quan trọng, hắn cũng không muốn biết ai đang điều tra hắn.

Dù sao thì, hắn cũng không có hứng thú với người phụ nữ khác.

“Cảm ơn chú đã nhắc anh.” Thẩm Tứ thoải mái cười: “Không quan trọng. Ai điều tra anh cũng không sợ! Dù gì anh cũng không có ý định kết hôn!”

“Vâng, em đi ngủ đây, Tiểu Thất vẫn đang đợi em! Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Hạ Nhật Ninh cười nói, quay người đi vào phòng ngủ.

Nhìn bóng lưng của Hạ Nhật Ninh, Thẩm Tứ nhớ đến từng giây phút ở bên cạnh Tư Y Cẩm tối nay, trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào.

Thẩm Tứ quay về phòng ngủ, nằm trên giường, trong đầu ngập tràn cảnh tượng hai người ở bên nhau.

Thẩm Tứ trằn trọc, không tài nào ngủ được.

Nỗi tương tư khắc cốt ghi tâm, loại cảm giác này thật sự khiến người ta vô cùng rối bời.

Bản thân Thẩm Tứ cũng không biết, sao tình cảm của mình lại phát triển đến bước này.

Thậm chí hắn có chút bất ngờ không kịp chuẩn bị. Bởi vì, đoạn tình cảm này đến quá nhanh, quá đột ngột.