Trước không nói cho anh biết về sự tồn tại của hai đứa nhỏ là sợ anh lấy hai đứa nó để uy hiếp cô, nhưng ai ngờ chính cô lại làm cho bản thân mình tiến thoái lưỡng nan.
Nói ra.
Tiêu Lăng tuyệt đối sẽ nổi giận lôi đình, không chừng lại nghĩ cô ác ý lừa anh.
Nhưng nếu không nói...
Giấy không gói được lửa, nhỡ ngày nào Tiêu Lăng nghe được chuyện này từ một người khác chắc chắn sẽ càng tức giận.
Tô Tố vùi đầu vào gối.
A a a!
Ai nói cho cô biết phải làm sao với?
Cô vô thức giở danh bạ ra tìm người thương lượng.
Tiểu Hy?
Không được, không được, Tiểu Hy bây giờ đang ở với Tôn nguyên, giờ mà gọi điện không an toàn chút nào. Cô chợt nhớ đến một người, Tô Tố bấm nhanh số1vào điện thoại nhưng đến giữa chùng cô lại bỏ xuống.
Trương Hân...
Kiếp trước cùng lớn lên tại cô nhi viện, cùng vào showbiz với cô, Trương Hân chỉ hơn cô nửa tuổi mà luôn coi cô như em gái. Trương Hân đã từng đỡ bao nhiêu sóng gió và luật ngầm cho cô, đứng ra che chắn giữa cô với màn đêm nhem nhuốc trong showbiz..., có lẽ đã nghĩ rằng Tô Tố chết rồi.
Tô Tố đưa tay che lấy lên mặt, điện thoại tuột xuống giường.
Cứ để họ nghĩ rằng cô đã chết, chuyện của cô càng nhiều người biết càng nguy hiểm cho họ.
Mạc Tầm có thể giết cô diệt khẩu, thì chắc chắn cũng không bỏ qua cho ai biết chuyện.
Trương Hân càng không biết gì thì càng tốt cho cô ấy.
...
Tô Tố chỉnh lại tâm trạng, ở trong phòng cũng chán, cô đi ra ngoài.
Trong biệt thự có1rất nhiều phòng, cô cũng không biết đâu là phòng của Tiêu Lăng, Tô Tố nhẹ nhàng xuống lầu.
Tiểu Trần đang đứng bên ghế bành dưới lầu, vừa nhìn thấy Tô Tố, anh vội chào, “Cô Tô muốn dùng gì không?”
“Anh đừng khách sáo như vậy, gọi tôi Tô Tố được rồi, anh Trần, Tiêu Lăng đâu rồi?”
Tiểu Trần cười.
Anh không dám gọi thẳng tên của Tô Tố, nhìn lại đồng hồ, trả lời, “Cậu chủ giờ này chắc vẫn đang tắm, cô Tô, cô có cần tôi dẫn đi loanh quanh không?”
“Không cần đâu, tôi tự đi được rồi.”
“Thưa, vậy cô cứ tự nhiên.”
Tô Tố cũng không suy nghĩ chuyện xưng hô nữa, dù sao cô cũng chẳng ở đây lâu.
Biệt thự rất lớn, chắn chắn là có hơn nghìn mét vuông.
Tô Tố suy nghĩ, với giá địa ốc của thành phố này, lại xem vị trí khu đất, cô lau5vội mồ hôi.
Ra khỏi biệt thự, hầu gái nhìn thấy cô đều cung kính cúi đầu, làm cô cảm thấy không tự tại chút nào, đến bên vườn hoa, thấy không có người cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Làm sao cô biết Tiêu Lăng trước giờ chưa từng dẫn cô gái nào về nhà, nên bọn họ không dám vô lễ, rất sợ làm phật lòng Tô Tố.
...
Cạnh vườn hoa rộng lớn có một bộ bàn ghế ngoài trời bằng đá mable trắng, cạnh chỗ ngồi đó còn có treo lên một chiếc ghế đu màu trắng, cô ngồi lên ghế ngắm nghía toàn cảnh biệt thự và khu vườn.
“Tiêu Lăng cũng biết hưởng thụ quá chứ.”
Tô Tố cởi giầy, thu mình vào ghế, đong đưa, ghế đu rên lên những tiếng “cách cách”, giống như đã từ rất lâu rồi không ai ngồi vào.
Tô Tố nhún vai chẳng để ý,2cô vẫn nghĩ những thứ như vậy là sở thích của con gái, không ngờ Tiêu Lăng lại có sở thích yểu điệu như vậy.
Lúc này ngoài trời, nắng vẫn khá chói chang, Tô Tố ngồi một lúc đã thấy nóng, liền trèo xuống ghế trở về phòng, tiện tay cô cũng hái vài bông hoa ly.
Khi trở lại, Tiêu Lăng vẫn chưa ra khỏi phòng của mình.
Tô Tố nhìn mặt trời, hỏi Tiểu Trần, “Tiểu Lăng vãn chưa trở ra sao?
“Thưa chưa.”
Tiểu Trần hơi ngượng ngùng đề nghị, “Cô có cần tôi đưa đi gọi cậu ấy một tiếng không.?”
“Anh cho tôi biết số phòng của anh ấy, tôi sẽ đi xem xem.”
“Được, phòng của cậu chủ là căn đầu tiên bên tay trái ở tầng hai.”
Tô Tố cảm ơn rồi bước lên lầu.
Cửa phòng Tiêu Lăng không khóa, Tô Tố vặn nắm tay, mở được cửa. Cô khẽ thò đầu9vào, nhưng không nhìn thấy Tiêu Lăng.
“Tiêu Lăng?”
Hả?
Tiểu Trần đã nói là phòng này mà?
Tô Tố hồ nghi bước vào, trong phòng điều hòa mở khá thấp, vừa vào phòng cô đã hắt hơi. Phòng của Tiêu Lăng cũng giống như phòng nghỉ của anh ở nơi làm việc, căn phòng chỉ được trang trí bằng hai màu đen trắng, đến rèm cửa cũng là màu đen mịt, lúc này rèm đang đóng, có một cảm giác đêm đen kéo đến vậy.
“Ban ngày mà kéo rèm lại làm gì.”
Tô Tố tiến đến định bụng kéo rèm cửa ra, ánh sáng ngay lập tức tưới những tia nắng vào phòng, tô sắc lên căn phòng có chút ảm đạm.
Trong phòng không có người, chỉ nghe thấy tiếng nước vọng ra từ buồng tắm. Cô lắc lắc đầu, ngồi lên ghế, ánh mắt cô chợt phát hiện một tấm ảnh để trên bàn.
“Ý.”
Đó1là một tấm ảnh chụp chung, với khung cảnh là một bãi cỏ ánh mượt, một thiếu niên và một thiếu nữ lưng kề lưng, nhắm mắt cảm nhận ánh nắng trên bãi cỏ. Ánh nắng rất dịu dàng, trải nhẹ trên gương mặt cô gái.
Trên đầu họ là bầu trời trong xanh biêng biếc, và những đám mây trắng thật lớn, bức ảnh làm cho người xem thấy dễ chịu.
Tô Tố đưa tay với lấy.
Người thiếu niên trên ảnh chính là Tiêu Lăng, khi này nhìn anh mới chỉ 16,17 tuổi, anh lúc ấy vui vẻ hoạt bát hơn bây giờ nhiều, thần thái toát lên là một người trẻ rất tự tin.
Tô Tố vô thức lấy tay rờ lên khóe miệng tươi cười của Tiêu Lăng, “Tiêu Lăng biến thái này mà cũng có lúc trẻ con, hồn nhiên như vậy.”
Chẹp chẹp.
Anh của khi ấy nhìn dễ mến hơn bây giờ nhiều.
Không biết mấy năm nay anh đã trải qua những gì mà có thể từ một sunny boy biến thành một người đàn ông mưa nắng bất chợt như giờ.
Tô Tố mỉm môi, chuyển sang nhìn thiếu nữ trong ảnh.
Cô gái nhỏ nom khoảng 14,15 tuổi, dù chỉ nhìn thấy cạnh mặt nhưng cũng có thể thấy là một cô gái rất đẹp. Làn da trắng ngần, lấp lánh dưới ánh nắng. Cô mặc một bộ váy trắng muốt, tóc đen dài không nhuộm uốn, bóng mượt rủ xuống trên vai, thuần khiết như một đóa hoa ly.
, “Ý... sao thấy hơi quen quen.”
Tô Tố nghiêng nghiêng đầu nhìn cô gái, cảm thấy cô ấy mặt rất quen như đã gặp, nhưng cô nghĩ nát óc cũng không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
Tô Tố thi thoảng hơi đơ đơ, nếu suy nghĩ về vấn đề nào đó thì phải nghĩ cho ra bằng được, cô nằm lên sofa ngắm nhìn cô gái, nghiêm túc nhớ lại.
Tại sao chỉ có nửa mặt kia chứ, nếu mà nhìn chính diện thì tốt biết bao.
Mà
Nhìn chính diện cô cũng chưa chắc đã nhận được ra? Người con gái mà Tiêu Lăng quen thì không giàu có cũng phải đài các, thân phận như cô kiếp trước cộng kiếp này cũng không thể có cơ hội quen biết.
Nghĩ vậy, cô bật cười, bỏ cuộc.
Nhưng...
Cô gái này thân mạt với Tiêu Lăng như vậy, sao trước giờ không thấy anh nhắc đến.