Trương Gia Giới là vườn rừng quốc gia đầu tiên, tổng diện tích công viên đạt đến 4810Ha, bao gồm hơn 3000 đỉnh, thung lũng giữa các đỉnh núi, con suối chảy róc rách, cây cối um tùm xum xuê, có “ba ngàn đỉnh núi, tám trăm tơ lụa” như chốn thần tiên.
Đoàn phim đều đặt lều tại bên cạnh của dòng suối, vị khoảng cách xa trung tâm thành phố nên đoàn phim đã ở lại bên dòng suối.
Thiết lập trại, tất cả các nhân viên đều có lều ở đây, nơi này khá đơn giản.
Trong thành phố mưa lớn nhưng ở đây thì bầu trời đầy sao.
Tô Tố và Phạm Lãi đợi người đến thì đã là 9 giờ tối rồi, lửa được thắp sáng tại trại và các bóng đèn được thắp sáng bởi máy phát điện. Mùa hè có quá nhiều côn trùng khi đặt đèn ở đó thu hút rất nhiều sâu và một số côn trùng không biết tên.
Đường Sảng nhìn thấy bối cảnh này thì lập tức không hứng thú, “Đạo diễn, chúng ta hôm nay phải ở đây sao? Đây là vực núi sâu thẩm, không phải nơi dành cho con người sống.
Phó đạo diễn nghe thấy liền không hài lòng.
Anh ta đem đạo cụ và những nhân viên đoàn khác đến sớm hơn vài ngày so với Tô Tố và Phạm Lãi, xây dựng xong những nơi cần làm. Họ đã sống ở đây vài ngày rồi, chẳng lẽ họ không phải là người?
Nét mặt phó đạo diễn lúc ấy trở nên không tốt.
Phạm Lãi vỗ nhẹ vai cô ta, quay đầu nói với Đường Sảng, “Tiểu Đường à, ở đây tất nhiên là không bằng với khách sạn 5 sao, lúc đến thì cô cũng đã thấy rồi, ở đây xe cũng không dễ lái, chỉ đi bộ vào thôi thì đã tốn 1,2 tiếng đồng hồ rồi. Nếu muốn ở khách sạn thì phải đi đi về về như vậy quá phức tạp. Các cô cậu kiên nhẫn một chút, Tô Tố cũng chỉ phân đoạn trong 5, 6 ngày thôi. Tiểu Đường cậu và Trần Kiêu vai diễn cũng chỉ còn hơn nửa tháng thì được giết sạch rồi, chịu đựng một chút có được không? Trần Kiêu theo cậu thì?”
Trần Kiêu nhún nhún vai, “Em sao cũng được.”
Phạm Lãi hài lòng gật gật đầu, anh ta thích Trần Kiêu ở điểm này. Dù anh ấy có hơi kiêu căng nhưng không bao giờ ở đoàn phim tỏ thái độ xấu.
Phạm Lãi nhìn qua Tô Tố, “Vậy cô thì sao?”
Tô Tố đã từ hành lý lấy ra chiếc lều rồi, nghe được lời nói của Phạm Lãi thì cô đã giơ cái lều trên tay lên, “Chuẩn bị xong hết rồi.”
Đường Sảng nghiến răng, lườm Tô Tố.
Con người này cố tình chăng, cố tình trước mặt đạo diễn biểu đạt sự hiểu biết nghe lời, để cố tình tỏ ra sự kiêu ngạo của cô ta!
“Tiểu Đường...”
“Đạo diễn, tôi cũng không có vấn đề gì!”
Trần Kiêu nổi tiếng hơn cô ta còn ở nơi ma quái này, nếu cô ta không ở đây thì những người trong phương tiện truyền thông đến xem chắc chắn rằng lại nói cô ta kiêu ngạo.
“Nếu như không có vấn đề gì thì đi tìm phó đạo diễn nhận lấy lều đi. Dựng xong lều thì nghỉ ngơi, nâng cao tinh thần để bắt đầu công việc cho ngày mai. Đúng rồi, ở đây ra vào không thuận tiện và xe trong đoàn chỉ lái đến đây 2 chiếc. Hai chiếc xe này là phụ trách cho việc mua các vật phẩm sống, các cô cậu cần gì thì liên hệ với họ để họ đi vào thành phố mua về. Tất nhiên các yêu cầu vật phẩm lớn thì không được rồi.
Đường Sảng nghiến răng, cô ta cảm thấy rằng điều kiện cuối cùng là nhắm vào cô ta. Trước kia cô ta quay là bộ phim Học Viện Thanh Xuân, đây là lần đầu tiên cô ta vào rừng quay phim. Không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, trước đó đoàn phim cũng không dặn dò các vật phẩm cần mang theo. Đến bây giờ vật phẩm cô ta chuẩn bị đều không đủ.
Nếu như Phạm Lãi biết cô ta có suy nghĩ như vậy thì sẽ giết chết cô ta.
Bốn người trợ lý, mỗi người xách hai cái vali lớn mà anh ta còn dám nói đồ dùng không đủ, tại sao không nhìn xem Tô Tố, chỉ với một chiếc vali nhỏ, những vật không cần thiết thì không cần mang theo.
Đường Sảng định phản đối thì Tô Tố đã gật đầu đi dựng lều rồi.
Đám đông dần dần rời đi, không ai nghe lời những lời khiếu nại đó nữa.
Lều của Tô Tố đã dựng xong rồi. Hai tiếng đồng hồ ngồi máy bay cộng thêm mấy tiếng đồng hồ ngồi xe buýt, Tô Tố đã mệt không chịu được rồi. Đội ngũ nhân viên đun nước nóng, cô ta lau người một cách đơn giản sau đó bôi dầu thực vật quanh người, sau đó vào lều trong lều rắc bột thuốc chống côn trùng một vòng. Cuối cùng là đặt cạnh chiếc lều một nén nhang muỗi.
Chiếc lều của Phạm Lãi và Trần Kiêu cách Tô Tố rất gần, nhìn thấy hành động của Tô Tố, Phạm Lãi không thể không ngưỡng một “Tô Tố, cô đã chuẩn bị mọi thứ khá kỹ lưỡng.”
“Tôi học được một số bài tập ở trên mạng.”
Trần Kiêu nhìn không xa vào trợ lý bị mắng của Đường Sảng, lắc đầu rồi cười. “Không phải ai cũng biết các bài tập đó, đúng rồi, tôi quên chuẩn bị nhang muỗi rồi, có thể cho tôi mượn 2 nén được không?”
“Đương nhiên được.”
Đối với Tô Tố thì Trần Kiêu cũng mang lại ấn tượng khá tốt, lần trước cô ta “vô tình” đề cập đến bạn trai một lần thì thái độ quan hệ không gần gũi liền biến mất. Quan hệ giữa hai người họ cũng trở nên tự nhiên hơn.
Đưa cho Trần Kiêu mượn hai nén nhang muỗi, Tô Tố nhớ đến việc Tiêu Lăng dặn dò phải khoảng cách một chút. Chào hỏi một chút với Trần Kiêu thì vào trong lều. Cô ấy cố chống lại sự buồn ngủ để nhắn cho Tiêu Lăng, Tiểu Hy và Cảnh Thuỵ một tin đã đến nơi an toàn.
Tin hồi đáp của Tiểu Hy gửi đến rất nhanh, “Nghỉ ngơi đi, nạp lại năng lượng, bắt đầu xông pha vào công việc!”
Tô Tố nhíu máy, chắc chắn rằng cô ấy đang bận rộn, không thì tại sao tin nhắn chỉ có vài ba chữ. Vừa mới trả lời tin nhắn cô ta với biểu tượng mặt cười thì tin nhắn của Cảnh Thuỵ gửi đến.
“Mami mệt cả ngày rồi thì nghỉ ngơi nha, hôm nay ở đây trời mưa nhưng con có thấy thời tiết bên mami mấy ngày nay đều rất tốt. Con có giám sát bài tập của Tiểu Thất nên không cần lo lắng, nhớ về sớm nhé.”
Tô Tố cười hê hê.
Vẫn là con trai của cô ấy hiếu thảo, cô ấy trả lời “Hai con đi ngủ sớm đi nhé, Cảnh Thuỵ con giám sát Tiểu Thất không cho con bé xem phim truyền hình nhé.
“Dạ vâng mami, con sẽ canh chừng Tiểu Thất, ngủ ngon mami.”
“Ngủ ngon!”
Tô Tố chuyển đến tin nhắn của Tiêu Lăng.
Anh ta không trả lời tin nhắn của cô ấy.
Tô Tố có chút lạ.
Tiêu Lăng không thích nhắn tin tại vì cảm thấy rất phiền phức. Từ trước đến giờ, chỉ cần cô ấy nhắn tin cho Tiêu Lăng thì bên kia đều lập tức gọi điện thoại đến.
Nhưng lần này thì không!
Cô ta gãi gãi đầu, hay là đang bận việc không chú ý đến?
Tô Tố đợi thêm nửa tiếng đồng hồ.
Không phải ở trong thành phố, đội ngũ nhân viên bên ngoài lều khi 9 giờ đến nơi thì đã vào nghỉ ngơi rồi. Một khoảng trời đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tô Tố nhìn chằm chằm vào điện thoại đến mỏi mắt, vẫn là không nhận được bất cứ hồi âm nào của Tiêu Lăng. Tô Tố mệt đến ngáp.
Lô bẩm cẩm với chính mình. “Không lẽ đi công tác rồi sao, cũng có vẻ là như vậy, chủ tịch lớn cũng không thể nhàn rỗi mỗi ngày.”
Cô ta không đợi nữa, đặt cơ thể mình vào túi ngủ.
...
Tô Tố chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không biết, lúc này Tiêu Lăng đem Tiểu Trần với thư ký Trương đến dưới nhà An Tiểu Hy.
Trời vẫn đang mưa.
Tiểu Trần bung ra chiếc ô lớn, che cơ thể cho Tiêu Lăng.
“Chủ tịch...”
Thư ký Trương cũng cầm một chiếc ô, cô ta cũng khuyên chủ tịch đừng quá kích động, lời nói vừa mở ra thì bị chủ tịch cắt ngang.
“Lầu mấy, phòng mấy?”
Thư ký Trương choáng váng một hồi, không biết nên trả lời hay không.
Thư ký Trương không biết hai đứa con của Tô Tố là của Tiêu Lăng, chỉ nghĩ rằng sự bốc đồng là ma quỷ. Cô ấy thật lo lắng với tính khí của chủ tịch, biết rằng tiểu thư Tô có con với người đàn ông khác lại lừa dối anh ta, không chừng anh trút giận vào hai đứa con đó.
“Thư ký Trương!” Tiêu Lăng nặng giọng.
“ Lầu 13 phòng 1307.”
Thư ký Trương vừa hạ giọng, Tiêu Lăng đã lạnh lùng và không ngần ngại bước trong cơn mưa, thư ký Trương và Tiểu Trần nhìn nhau và nhanh chóng theo sau.