Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 205



Tỉnh dậy lần nữa thì trời đã sáng hẳn, ngoài trời vẫn mưa không ngớt.

Tiêu Lăng tỉnh dậy liền Không khỏi bất ngờ.

Đã 10 giờ sáng.

Đừng chỉ nói mấy ngày nay, từ lúc bắt đầu làm việc tới nay, anh chưa bao giờ ngủ đến giờ này.

Hôm qua anh đã gọi cho Tiểu Trần, bảo anh ta hôm nay qua gặp anh, sao bây giờ vẫn chưa thấy tăm hơi gì.

Anh còn hứa với Tiểu Thất và Cảnh Thụy hôm nay sẽ dẫn chúng đi Thủy Cung chơi, Tiêu Lăng gấp rút chuẩn bị, anh chỉ mặc duy nhất chiếc quần, cũng không phải là lịch sự gì, huống chi nơi này vẫn lại là nhà của người khác, Tiêu Lăng hé mở cửa phòng.

Cửa phòng vừa mở ra anh đã giật bắn người, Tiểu Thất đang ngồi đợi anh ở trước cửa phòng trên một miếng nệm bông nhỏ. Nhìn thấy anh mở cửa, Tiểu Thất nhìn anh bằng ánh mắt hờn trách, cái miệng nhỏ thì chu chu ra, trông rất tội nghiệp, “Daddy, con đã ngồi chờ ở đây hơn 1 tiếng rồi, huhuhu, daddy thật lười quá đi, vậy mà có thể ngủ tới giờ này, daddy đã hứa sẽ dẫn con đi Thủy Cung chơi mà...”

Tiêu Lăng lập tức cảm thấy áy náy.

Anh định đưa tay ôm lấy Tiểu Thất, nhưng nhớ lại mình chỉ mặc duy nhất một chiếc quần, Tiểu Thất dù gì cũng đã lớn, phải chú ý một chút. Anh không mở cửa phòng mà dùng tay trái đỡ Tiểu Thất đứng dậy, “Sao con không gõ cửa kêu daddy?”

“Mami không cho... nói là để cho daddy ngủ.”

Tiêu Lăng nhíu nhíu lông mày, mới sáng sớm đã cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Tiểu Thất đứng dậy, lạch bạch chạy đi mất, một hồi quay lại với một túi đồ, “Daddy, đây là quần áo mà chú Tiểu Trần đưa đến cho daddy, daddy mau thay đồ, ăn sáng xong chúng ta đi chơi nha.”

Tiêu Lăng nhận lấy túi đồ, “Mọi người đã ăn hết chưa?”

“Tụi con đã ăn hết rồi, nhưng mà mami có chừa lại một phần ăn sáng cho daddy đó, daddy đừng nói nữa có được không, con nôn được đi chơi lắm rồi.”

“Được được”

...

Tiêu Lăng thay đồ rửa mặt bằng tốc độ nhanh nhất có thể, từ trong phòng vệ sinh bước ra đã thấy Tô Tố bưng phần điểm tâm lên để trên bàn. Cảnh Thụy ngồi trong phòng khách trông có vẻ bình tĩnh, ngồi trên ghế đọc sách, chỉ có Tiểu Thất như đang ngồi trên đống lửa, cứ nhảy lên nhảy xuống. Không thấy bóng dáng An Tiểu Hi đâu, đoán chừng đã đi làm rồi, Tiêu Lăng nhìn thấy trên ghế sôpha còn có một bóng người quen thuộc.

“Tổng giám đốc...” Nhìn thấy Tiêu Lăng ra, tiểu Trần vội vàng từ trên ghế sofa đứng lên

“Anh đến hồi nào vậy?”

Tiểu Trần xấu hổ sờ sờ mũi, “Sáng nay 8 giờ tôi đã tới rồi, lên phòng đưa quần áo cho cậu, định là kêu cậu dậy, nhưng tiểu thiếu gia nói là cho cho cậu ngủ thêm chút, nên tôi không kêu nữa, mà ngoài trời đang mưa to, nên Tô tiểu thư cho tôi ngồi đây chờ.”

Tiêu Lăng chỉ “Ưm” một tiếng không nói gì thêm, đi đến bàn ăn chuẩn bị ăn sáng.

Tiểu Trần lập tức đi đến bên cạnh.

“Còn chuyện gì sao?”

“Tổng giám đốc, sáng nay khi tôi tới đây, nhìn thấy ngoài cửa vẫn còn phóng viên đang ngồi chờ, tôi đã cho người mời họ rời đi, nhưng không thể cứ tiếp tục như vậy được, bây giờ tin tức về Tô tiểu thư đang rất hot, mà rất nhiều người biết Tô tiểu thư sống ở đây, những phóng viên đó hôm nay bỏ về, nhưng qua ngày sẽ lại có phóng viên tới săn tin, nếu cứ vậy tôi e tin tức về Tô tiểu thư và tiểu thiếu gia sẽ bị lộ.”

Tiêu Lăng hơi khựng lại.

Chuyện này đúng là rất đáng ngại, Tiêu Lăng nhăn nhăn mặt, gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Đang nói chuyện thì Tô Tố bưng chén cháo đi tới, Tiêu Lăng nhìn nhìn Tiểu Trần ra hiệu không cần nhiều lời, Tiểu Trân hiểu ý liền lui ra, chừa lại không gian riêng cho Tiêu Lăng và Tô Tố.

Tô Tố bưng chén cháo tới trước mặt Tiêu Lăng, “Anh ăn nhanh chút, Tiểu Thất đợi không được nữa rồi.”

Tiêu Lăng nhìn Tô Tố, không khỏi bất ngờ.

Hôm nay Tô Tố trang điểm nhẹ, đánh một chút má hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại thêm phần tươi tắn cuốn hút, tóc xoăn xoăn, đôi mắt to tròn, nhìn như búp bê barbie phiên bản ngoài đời thực.

Trông cô hôm nay như một người hoàn toàn khác.

Thời tiết hôm nay có chút se lạnh, cô không mặc váy như thường ngày mà mặc một chiếc áo len màu đỏ cùng chiếc quần màu đen, đôi chân thon dài. Chiếc áo len kiểu phía trước chỉ ngắn ngang rốn, phía sau thì vùa đến qua khỏi lưng quần, quần áo rộng rãi trông có vẻ lười biếng, lại thêm hôm nay cô trang điểm, trông cô lại càng đẹp nồng nàn hơn.

Tiêu Lăng chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của cô nên nhìn không chớp mắt.

Trong đầu anh bây giờ chỉ có một suy nghĩ: “Đúng là đã đẹp thì dù trang điểm như thế nào cũng đẹp.”

“Sao anh nhìn em dữ vậy”, Tô Tố bị Tiêu Lăng nhìn đến mất tự nhiên.

“Hôm nay em... rất đẹp”, Tiêu Lăng khen từ tận đáy lòng.

Tô Tố bất ngờ, mặt hơi ửng đỏ lên, cô vì không muốn bị người khác nhận ra nên hôm nay cố ý trang điểm một chút. Cô nhìn Tiêu Lăng đang chăm chú nhìn mình, không khỏi bối rối, tim đập nhanh không thể khống chế được nên đành tránh ánh mắt của Tiêu Lăng, “Anh ăn nhanh đi, em đi sửa soạn một chút.”

Tiêu Lăng nhìn cái muỗng trong bát cháo, không khỏi nhếch miệng cười vui vẻ.

Ăn xong đã là 10 giờ rưỡi, nhưng không ai quan tâm đến giờ giấc, đem theo hai cây dù nhanh chóng ra khỏi cửa.

Mưa vẫn còn nặng hạt, may là xe đã chờ sẵn trước cửa, đi vài bước đã tới.

Hôm nay Tiểu Trần lại đổi một chiếc xe khác.

Một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen phiên bản giới hạn, trông rất sang chảnh, quan trọng là... đủ chỗ ngồi.

Tiểu Trần ngồi ở vị trí lái xe, Tô Tố và Cảnh Thụy ngồi hàng ghế sau, Tiêu Lăng ôm Tiểu Thất ngồi ở ghế trước.

“Oa, xe này ngồi thích quá đi”, Tiểu Thất ngồi trên xe hiếu kỳ tới nỗi không ngừng nhúc nhích, sau khi nhìn qua nhìn lại một hồi mới hưng phấn nói, “So với xe buýt đúng là thoải mái hơn nhiều.”

Cảnh Thụy trợn mắt trừng một cái, “Xe Rolls-Royce Phantom phiên bản giới hạn mà đem so với xe buýt là sao”

Tiêu Lăng có chút bất ngờ, “Con biết xe này à?”

“Anh trai có nghiên cứu xe ô tô đó, anh rất thích xem tạp chí xe hơi.”

Tiêu Lăng nhìn Cảnh Thụy, “Con thích không, nếu thích sau này con lớn lên daddy sẽ mua cho con.”

“Không cần”, Cảnh Thụy dựa ra sau, “Thích gì con sẽ tự kiếm tiền mua.”

Có tiền đồ

...

Tới Thủy Cung đã là 11 giờ.

Bình thường Thủy Cung rất náo nhiệt, vậy mà hôm nay một bóng người cũng không có, nhân viên cũng như quản lý Thủy Cung đều đang mặc áo mưa, thấy có xe đi tới liền nhanh chóng đi ra chào đón.

“Tiêu thiếu gia, chào mừng ngài đến với Thủy Cung.” Quản lý cầm cây dù lớn ra đón tiếp Tiêu Lăng, cung kính nói “Hôm nay Thủy Cung nghỉ một ngày, ngài có thể dẫn con của ngài đi chơi khắp nơi mà không sợ bị làm phiền, Tiêu thiếu gia có cần nhân viên hướng dẫn không? Có thể giới thiệu cho ngài một số loại cá đặc biệt.”

“Không cần”, Tiêu Lăng quay lại với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, nói với quản lý, “Không cần người phục vụ, mọi người cứ làm việc của mình đi, nên nhớ, cái gì nên nhìn thì nhìn, nên nói thì nói, không nên nói thì tốt nhất nên ngậm miệng lại.”

Quản lý liền vội vàng cúi người gật đầu, “Tiêu thiếu gia ngài yên tâm, chuyện hôm nay ngài tới Thủy Cung sẽ không có ai biết được.”

Sẽ không có ai biết được...

Tô Tố cắn môi, vì vậy... Tiêu Lăng mới bao hết toàn bộ Thủy Cung, vì không muốn ai biết tin tức về cô và bọn trẻ.

Đây là vì bảo vệ 3 mẹ con.

Vừa nghĩ tới đó, đã nhìn thấy Tiêu Lăng đang nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.

Trái tim Tô Tố lại không nghe lời mà đập loạn xạ lên.