Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 394



Mạc Tầm chạy xe thẳng một mạch về đến Mạc Thị Trang Viên.

Lúc anh đến nhà trời đã sáng hoàn toàn, mặt trời đã leo lên đỉnh, chỉ là trời không nóng. 2..5.8 ZW anh xuống xe, giao chìa khóa lại cho người giúp việc, trực tiếp xông vào đại sảnh.

Thiếm Lưu thấy anh thì ngơ ra một lát, “Thiếu gia, mũi của cậu...”

“Bạch Linh đâu” Mạc Tầm ngắt lời bà, trực tiếp vặn hỏi.

“Cô Bạch à? Cô Bạch còn chưa thức dậy nữa, lão gia phu nhân và đại tiểu thư cũng chưa dậy.”

Mạc Tầm gật gật đầu, cầm tư liệu lập tức xông thẳng vào phòng Bạch Linh.

Anh ta mang một sự phẫn nổ để mở cửa phòng.

Tro g phòng, Bạch Linh còn đang ngủ say giắc, cô yên tĩnh nằm trên giường, khuôn mắt nhỏ nhắn của cô chỉ cỡ một bàn tay, màu da có chút trắng bệch, nhìn vào cảm thấy vô cùng yếu ớt làm người ta cảm thấy yêu thương, Mạc Tầm đứng cạnh giường, lạnh lùng nhìn Bạch Linh, đồng thời cũng là người đàn bà này, xem anh như một con khỉ vậy, chơi đùa gần chín năm trời.

Nắm tay của Mạc Tầm từ từ nắm chặt lại.

Người đàn bà này nếu chỉ chơi đùa anh thì thôi, ả còn dám cùng người đàn ông khác cho cắm sừng anh.

Phàm là đàn ông đều không chịu được điểm này.

...

Trong phòng rõ ràng có bật điều hòa, nhưng Bạch Linh đang ngủ đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút phát lạnh, cô vừa mở mắt ra đã thấy một cặp mắt tối sầm lạnh băng nhìn cô, Bạch Linh nhất thời giận cả mình, vớ lấy chăn không ngừng rút vào chân giường.

Động tác này nếu là ngày thường, Mạc Tầm chắc chắn cười mà nói cô là đồ nhát gan.

Nhưng giờ... trong mắt anh chỉ thấy hoàn toàn là do Bạch Linh làm quá nhiều chuyện xấu, đó là biểu hiện của sự chột dạ.

Bạch Linh nhìn thấy Mạc Tầm mới vỗ ngực thở một hơi ra, “Tầm, sao anh lại về sớm như vậy, làm em giật mình...”Bạch Linh nói, ánh mắt chuyển sang nhìn mặt Mạc Tầm, miếng băng vết thương trên mũi của anh quả là quá rõ ràng rồi, khiến cô muốn không thấy cũng khó, Bạch Linh mặt biến sắc, mở chăn ra xông qua đó,” Mũi anh sao thế? Anh đánh nhau với người ta à. Ai khiến anh thành ra thế này?”

Biểu hiện ánh mắt đầy quan tâm của Bạch Linh là thật, nhưng trong lòng Mạc Tầm vẫn còn chút nghi ngờ, giờ đây ngay đến sự chân thật của cô anh cũng không biết có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả.

Anh từ từ đẩy Bạch Linh ra.

Bạch Linh còn chưa ý thức ra điều bất thường, ôm lấy eo của Mạc Tầm tim đau đớn không ngừng, “Đây rốt cuộc là sao, tối qua không phải anh đi bệnh viện sao, sao lại đánh nhau với người khác thành ra vậy, vết thương này có phải do bác sĩ xử lí cho anh không, bác sĩ nói thế nào, có nghiêm trọng không, sau này có để lại di chứng gì không đó.”

“Không sao, vết thương nhỏ” Mạc Tầm lại đẩy Bạch Linh ra thêm lần nữa, “Linh nhi, anh có chuyện muốn hỏi em.”

“Vừa đúng lúc em cũng có chuyện muốn nói với anh.”

Mạc Tầm gật đầu, “Vậy em nói trước đi.”

Anh cảm thấy nếu như anh nói trước, vậy lời Bạch Linh muốn nói đều phải chôn chặt trong lòng rồi.

“Ừm” Bạch Linh dụi dụi mắt, ngón tay đan vào nhau có chút bất an, “Tầm, em nghĩ... hai chúng ta giờ không lớn cũng không còn nhỏ, ở chung với những người lớn tuổi, dễ dàng xảy ra xung đột. Hay là, hai chúng ta dọn ra khỏi nhà cũ này, sức khỏe em hiện giờ cũng hồi phục kha khá, anh đi làm về em còn có thể đốt lửa làm cơm cho anh ăn, đợi tới thứ bảy cuối tuần, anh có thời gian rãnh chút, chúng ta lại về thăm ba mẹ, anh thấy như thế nào?”

Đây là việc mà Bạch Linh dành cả buổi tối để nghĩ ra cách “Vẹn cả đôi đường.”

Giờ vợ chồng Mạc Đào càng ngày càng không vừa mắt vô, đặc biệt là Mẹ Mạc, mỗi ngày ánh mắt bà cứ như gián chuột vậy nhìn cô, cô thực sự chịu không nổi sự khinh thường và đàn áp đó, quan trọng hơn là cô muốn dọn ra ở chung với Mạc Tầm.

Có cô bên cạnh, Mạc Tầm sẽ không thể đem người phụ nữ khác về nhà được.

Cô cảm thấy đây là cách giải quyết tốt nhất hiện nay.

Mạc Tầm không nói câu nào, không khí có chút lạnh lão, Bạch Linh lại không phát giác ra, cô đưa đưa đầu ngón tay nhỏ đáp tiếp, “Tầm... em cũng không biết gần đây có chuyện gì, mẹ... mẹ hình như không thích em, với tình huống như vậy, em mà còn ở với mẹ chung một mái nhà, chỉ có càng thêm mâu thuẫn, đến lúc đó anh kẹt ở giữa cũng khó xử, nên em mới nghĩ, chúng ta cứ dọn ra ngoài ở là được, mọi vấn đề đều giải quyết hết, Tầm, anh cảm thấy thế nào?”

“Là một cách hay”

Bạch Linh vui vẻ nhướng mắt, “Thật à, anh cũng cảm thấy là một ý hay?”

“Đích thật là một ý hay, nhưng chỉ là, người dọn ra là cô, không phải chúng ta.”

Nụ cười bên khóa miệng của Bạch Linh bỗng hạ xuống, “Tầm, Anh, anh nói câu này nghĩa là sao?”

Mạc Tầm cười nhạt.

Bạch Linh giờ mới cảm thấy Mạc Tầm có gì đó không bình thường, cô có chút bất an, cô chưa bao giờ thấy Mạc Tầm lại dùng biểu hiện này với cô, Bạch Linh cố gắng ngừng hoang mang, đưa tay bắt lấy tay Mạc Tầm, “Tầm, anh sao vậy? Nếu anh không muốn dọn nhà, chúng ta không dọn nữa, em sẽ cố gắng lấy lòng mẹ, sẽ cùng mẹ chung sống hòa thuận.”

Nghe ra thật là hiền đức không chỗ chê, Mạc Tầm nhìn sâu vào mắt Bạch Linh, phát hiện từ ánh mắt đến động tác, từ động tác đến ngôn ngữ, hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ sơ hở lỗ hỏng nào.

Chả trách anh bị cô lừa tới bảy năm lâu như vậy.

Không phải anh quá ngốc, không nhìn ra tâm cơ của cô, mà người đàn bà này che giẩu quá kĩ, sợ rằng tất cả những giây phút ở chung với anh chắc đều do cô diễn kịch đây, một nhân tài như vậy, không đi làm diễn viên thì thật sự quá tiếc.

Mạc Tầm lười phí lời thêm, trực tiếp vứt đống tài liệu trên tay ngay trước mặt Bạch Linh, “Cô tự xem đi”

Bạch Linh lật hai trang đầu của tư liệu ra coi, mặt ngay lúc đó trắng bệch đến thê thảm, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nói tiếng đầy bi thương, “Mạc Tầm, anh, điều tra em?”

“Tôi thà tự mình đi điều tra rõ ràng còn hơn bị người khác làm cho mê muội như một thằng ngốc” Mạc Tầm làm mặt lạnh, “ Bạch Linh, tôi thật không ngờ cô lại là người đàn bà như vậy. Bảy năm, chả lẽ cô ngụy trang không cực khổ sao, chẳng lẽ lương tâm cô không có một chút bất an nào sao? Tôi bây giờ chỉ hỏi cô vài câu”

“Tầm, không phải như vậy, đống tư liệu này đều là giả, anh đừng tin được không”

“Tôi cũng không muốn tin, nhưng Bạch Linh... là thật là giả, nếu muốn kiểm chứng quá đơn giản, cô chắc rằng đến giờ cô còn muốn nói dối để lừa tôi?”

Bạch Linh ngây ra, khuôn mặt thoáng chút căng ra, bờ môi mím chặt, sắc mặt có chút lạnh lẽo.

Cô ta như vậy Mạc Tầm chưa bao giờ thấy, nụ cười mỉa mai, có lẽ đây mới là Bạch Linh thật sự, anh trầm giọng hỏi, “Tôi hỏi cô, chuyện Tô Tố qua đời nữa năm trước, có phải do một tay cô thao túng?”

“ Mạc Tầm, tôi biết là anh phải lòng người phụ nữ đó, nếu là thật, nếu đến giờ anh vẫn nhớ cô ta thì tôi làm vậy thì đã sao, ai bảo anh và cô ta ở chung, cô ta còn mang thai con anh, người giết cô ta không phải tôi, là anh, nếu anh không động lòng với cô ta, tôi sẽ không ra tay.”

Quả nhiên là cô.

Tim Mạc Tầm lại trầm lại, “Tôi lại hỏi cô, hôm qua Trương Hân và Tô Tố bị tại nạn xe... có phải cô tìm người làm không?”

“Là tôi thì đã sao” Bạch Linh cười lạnh lùng, “Trương Hân cô ta đáng chết, ai bảo cô ta cứ bám lấy lỗi của tôi không buông, nếu cô ta không đi điều tra, tôi sẽ không ra tay với cô ấy.”

Quả nhiên lại là cô.

Mạc Tầm lại hỏi cô câu hỏi cuối cùng, “Được giờ tôi hỏi cô,việc Oanh Oanh bị làm nhục, có phải do một tay cô lên kế hoạch.?”

“Là cô ta đáng đời, ai bảo cô ta giết chết con tôi.”

Lời vừa thốt ra.

Đột nhiên cánh cửa bị “Bùng_”cái mở ra, đứng trước cửa, lại là gương mặt đầy u ám của hai vợ chồng Mạc Đào, và khuôn mặt đầy căm hận của Mạc Oanh Oanh.