Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 401



Gia tộc Tô ở Kinh Thành?

Lãnh mạc rùng mình, đứng bật dậy, xác nhận lại với Vương Bưu, “Mày nói Gia tộc Tô ở Kinh Thành?”

Vương Bưu gật gật đầu xác nhận.

Sắc mặt Lãnh Mạc phút chốc tối sầm.

Gia tộc Tô ở Kinh Thành

Người thường chắc chưa từng nghe qua, nhưng đối với người lãnh đạo trong giới xã hội đen châu Á, Lãnh Mạc sao lại không biết về sự tồn tại của gia tộc này. Không ai biết Tô gia lớn mạnh từ thời đại nào trong lịch sử, có thông tin nói, ở thời nhà Thanh, Tô gia đã có vài người làm quan lớn. Thời nhà Thanh, dân quốc, sau đó là đại cách mạng... trong loạt quá trình đó có bao biến số, vì những biến số này mà bao nhiêu danh gia vọng tộc đã lụi bại, nhưng mấy trăm năm nay, Tô gia vẫn sừng sũng, có thể thấy bề dầy và1thực lực của họ.

Gia tộc này ở Kinh Thành lại không nổi danh, nhưng phàm là gia tộc có chút danh vọng đều không dám đắc tội họ.

Lý do không gì khác, ai cũng không biết được khả năng của họ cao đến đâu.

Lãnh Mạc và Tô gia có chút quan hệ tiền bạc cho nên anh cũng hiểu chút ít về họ. 

Trên bề mặt, Tô gia không tham gia chuyện thiên hạ.

Nhưng thực chất, việc làm ăn của Tô gia rải khắp thế giới, trụ cột của Tô gia—Tô lão thái gia có mối quan hệ với hắc bang khắp nơi trên thế giới, ông ta chủ yếu buôn súng đạn thuốc nổ và bánh trắng, Lãnh Mạc cũng buôn thuốc súng đạn dược nhưng anh kiêng kỵ nhất là thuốc phiện, dù gì cũng không muốn bán bột trắng.

Trong lĩnh vực thuốc súng đạn dược, anh đã từng hợp tác với họ, người cầm cương của1Tô gia là lão thái gia, lão thái gia nay đã hơn 80 tuổi, tuổi này người thường đã gác gánh ôm cháu rồi nhưng Tô lão thái gia lại có tuổi tác tỷ lệ thuận với dã tâm của lão, anh đã từng có chút tranh cãi với Tô gia về lợi ích món hàng quân hỏa, lúc đó hai bên suýt chút đối đầu với nhau nhưng khi đó cả anh và lão thái gia tộc Tô đều kiêng sợ đối phương, nhờ vậy hai bên ra mặt làm hòa.

Hai phía lập một hiệp ước, trên lãnh vực quân hỏa hai bên không dính dáng, tự lực cánh sinh.

Thêm chuyện Tô gia chủ yếu buôn bán thuốc phiện nên cũng khó chạm vào giới hạn của nhau, hai nhà mỗi bên lùi một bước.

Mấy năm nay hai bên nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng bây giờ... lão thái gia của Tô gia lại lộ liễu bảo vệ5cho Bạch Linh và còn làm người của anh bị thương.

Ánh nhìn của Lãnh Mạc bỗng chốc lạnh như băng.

“Đại ca, Tô gia rõ ràng muốn bảo vệ cho Bạch Linh, chúng ta...”

Lãnh mạc sầm mặt, anh suy tư vài phút, lập tức có quyết định, anh móc điện thoại trong túi không do dự bấm số điện thoại.

“Tút tút tút——”

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, là một ông già với giọng nói vô cùng rõ ràng pha chút thong thả và vị thế trịnh thượng của người lớn tuổi.

“Lãnh tiên sinh?” 

“Là tôi.”

Đầu dây bên kia chính là người cầm cương của Tô gia, Tô lão thái gia. Tiếng của Tô lão thái gia có chút kinh ngạc, “Không ngờ cậu đã truy đến tôi nhanh như vậy.”

Lãnh Mạc đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời tuyết đang rơi dày, lạnh lùng nói, “Lão thái gia không giấu giếm, không phải là2muốn tôi nhanh điều tra đến ngài sao. Lão thái gia nhất quyết bảo vệ cho Bạch Linh sao?

“Đúng.”

Ánh mắt anh càng lạnh hơn.

“Lãnh tiên sinh, những chuyện Bạch Linh nó làm tôi đã biết, làm tổn thương người phụ nữ của cậu, điều này tôi thay mặt xin lỗi, tôi có thể dùng một nửa số quân hỏa trong tay đổi một mạng của nó, vẫn mong Lãnh tiên sinh từ nay đừng chấp nhặt nó nữa.”

“Nếu tôi nói không đồng ý thì sao.”

“Lãnh tiên sinh.” giọng lão thái gia không gợn chút cảm xúc, “Tôi thấy quyết định như vậy đối với chúng ta là tốt nhất.”

Lãnh Mạc cười nhạt, “Lão thái gia, đưa chút ít bồi thường mà muốn qua chuyện? Tôi cần một lời giải thích hợp lý và sự bảo đảm.”

“Ok tôi có thể bảo đảm với cậu, cậu tha cho Bạch Linh con đường sống, sau này nó tuyệt đối không đến9tìm cô gái Trương Hân kia kiếm chuyện nữa, còn về sự đảm bảo... Bạch Linh là cháu gái ruột của tôi, lời giải thích này đã đủ chưa?”

Điện thoại vừa cúp, sắc mặt Lãnh Mạc không thể lạnh hơn.

Bạch Linh không ngờ lại là cháu gái Tô gia?

“Đại ca, như vậy là chúng ta xong chuyện thật à?”

Xong?

Như vậy không đúng với tác phong của anh.

Tiềm lực Tô gia chắc chắn là sâu thăm thẳm, khó mà đo đoán nhưng tương đương với nó, Tô gia có điểm yếu chết người.

Không có người kế nghiệp.

Lão gia của Tô gia khi tiếp quản Tô gia, ông ta đã giết sạch họ hàng của mình, cũng có khi chuyện xấu làm quá nhiều, cả đời ông ta chỉ có một đứa con trai, con trai ông ta lấy vợ nhưng bụng của vợ hắn không có động tĩnh gì, anh còn tưởng Tô gia đã tuyệt hậu.

Không ngờ được Bạch1Linh lại là con cháu Tô gia.

Lãnh Mạc mím chặt môi, “Chúng ta chưa vội hành động, theo dõi động tĩnh phía Tô gia liên tục, có bất cứ điều gì bất thường báo cáo về đây, còn nữa tiếp tục điều tra Tô gia, cố gắng điều tra đến cùng, chỉ cần có liên can đến bọn họ, đều tra.”

“Vâng, đại ca.”

...

Chớp mắt đã đến 30 tết.

Ngày hôm nay, Tiêu Lăng không đi làm, Tô Tố và các con dậy từ rất sớm, thay lên mình áo phao đỏ mới toanh, hai đứa nhỏ cũng mặ một chiếc áo phao màu đỏ mới mua, đây đều là đồng phục gia đình lão gia đặt mua, Tiêu Lăng cũng có một chiếc, 4 người mặc áo y như nhau, xuống lầu. Lão gia nhìn thấy gia đình nhỏ đi xuống, ánh mắt ông sáng lên.

Lão gia bỏ tờ báo xuống, ánh nhìn hiền hòa, “Đẹp, đẹp lắm, Lão Trần ông xem có đẹp không kìa?”

“Đẹp lắm.” Lão Trần vẫn cười như mọi khi, “4 người đứng gần nhau giống như một bức tranh vậy, cậu chủ đã rất lâu chưa ăn mặc thoải mái như vậy rồi.”

Tiêu Lăng nhìn lại chiếc áo khoác trên người, hơi cau mày nhưng không nói gì cả.

Đúng là dã khá lâu anh không mặc đồ thoải mái như vậy rồi, từ lúc bắt đầu đi làm ngày nào cũng là vest, kể cả mùa đông bên trong anh cũng mặc vest, bên ngoài khoác thêm áo bành tô, xong xuôi. Nhưng thấy cả Tô Tố lẫn hai đứa trẻ đều mặc như vậy, anh bỗng chốc chẳng còn cảm giác ghét bỏ.

“Lão Trần, hôm nay nhớ gọi điện cho Tiêu Khả, bố mẹ nó điện cho tôi rồi, chúng nó đang ở quân khu không về được nên năm nay không về nhà ăn tết, bảo nó tối nay về nhà tổ.”

Lão Trần cười đáp, “Cho dù lão gia không nhắc, đại tiểu thư cũng chắc chắn sẽ đến.”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới.

Lời lão Trần vừa dứt, từ ngoài đã vọng vào tiếng của Tiêu Khả, “Vẫn là bác Trần hiểu cháu nhất, năm mới đến nơi, làm sao cháu có thể ru rú một mình được, thế nào cũng phải chạy về đây ăn tết cùng mọi người chứ...” Tiêu Khả ôm một chiếc thùng lớn, người hầu nhanh chóng đón từ tay cô, cô làm quá, lấy tay lau mồ hôi, “Ai dô, mệt quá đi, ôm được cái thùng đó về thật vất vả quá.”

“Đại tiểu thư sao còn mang theo đồ vậy...”

“Hì hì, là pháo đấy.” Tiêu Khả ngồi phịch xuống sofa, “Cháu đoán mọi người chắc chắn chưa mua pháo, cho nên cố ý mua đến, đêm giao thừa mà không có pháo làm sao đủ hương vị kia chứ, cho dù người lớn không thích thì chắc chắn trẻ con phải thích chứ nhỉ. Đúng không Tiểu Thất?”

Lão gia ‘hừ’ nhẹ một tiếng.

Tiểu Thất hoan hô nhảy cẫng lên đùi Tiêu Khả, “Cô cô tốt quá.”

“Đó là điều đương nhiên, cô của cháu tỉ mỉ lắm đấy.” Tiêu Khả ôm lấy tiểu nha đầu, đưa cổ ra nhìn một vòng cả căn phòng, nhìn nửa ngày không thấy người, cô hiếu kỳ hỏi, “Ể, không phải cô chú về rồi sao? Họ đi đâu rồi?”