Tiêu Lăng ngừng bước, nhưng lại vờ như không nhìn thấy tiếng Tiêu Diệp Lạc, bước tiếp ngang người cô, theo hướng về phòng mình.
Khoảnh khắc lưng chà sát vào nhau mà bước qua ấy, Tiêu Diệp Lạc đưa tay ra, như muốn nắm lấy Tiêu Lăng, nhưng Tiêu Lăng lại không cho cô cơ hội này, động tác né người tránh cô ra, Tiêu Diệp Lạc chỉ còn biết trưng trưng đôi mắt nhìn Tiêu Lăng bước vào phòng, sau đó mắt trưng trưng nhìn anh đóng cánh cửa phòng lại.
Tiêu Diệp Lạc sống mũi hơi cay cay, nước mắt cứ thế rơi xuống.
“DIệp Lạc... không phải con về phòng nghỉ ngơi sao, sao con lại ra đây..”Tiêu Mẫu nhìn thấy Tiêu Diệp Lạc, nhất thời khẩn trương lên, bà đi bước lớn đến bên Tiêu Diệp Lạc, vươn tay ra đỡ cô, “Mau vào phòng, sức khỏe con vẫn chưa tốt, mau vào phong dưỡng bệnh trước đi...”
“Mẹ” Tiêu Diệp Lạc ngắt lời mẹ, nước mắt lã chã rơi nhìn bà, “Mẹ, là mẹ ruột của con?”
Tiêu Mẫu cũng rơi lệ gật đầu, “Đúng vậy, Diệp Lạc, mẹ và ba con đều là ba mẹ ruột của con, mấy năm nay mẹ luôn muốn nói với con, nhưng lại sợ con chịu không nổi, là mẹ quá mềm yếu, năm đó khi bà nội con muốn đem con đi, ba và mẹ nên ôm con cùng rời khỏi ngôi nhà này, năm đó mẹ không có táo bạo như vậy, cũng không có dũng khí đó, nên để con chịu thiệt thòi... Diệp Lạc, sau này mẹ nhất định sẽ cố gắng bồi thường cho con.
“Thì ra là như vậy, chả trách...”
Chả trách sau khi cô tới nhà Tiêu Gia, cái gọi là ba mẹ nuôi ấy lại đối tốt với cô ta hơn cả Tiêu Lăng, không phải là cô chưa từng hoài nghi, chỉ là lúc đó cô cứ cho rằng, cô vừa mất đi ba mẹ, nên ba mẹ nuôi mới thương xót cô như vậy.
Không ngờ rằng, bên trong lại có những nguyên cớ này.
Tiêu Diệp Lạc nhớ tới sự lạnh nhạt khi nãy của Tiêu Lăng, nước mắt không kiềm được lại rơi ra.
“Diệp Lạc, con đừng khóc, con khóc làm tim mẹ nát cả rồi.”
Tiêu Diệp Lạc dùng sức đẩy tay Tiêu Mẫu ra, đôi mắt đỏ ngầu đầy phẫn nổ nhìn bà, “Mẹ, khi nãy sao mẹ lại nói những lời đó với anh Tiêu Lăng, con nói lại với mẹ một lần nữa, anh Tiêu Lăng từ đầu đến cuối đều không có lỗi gì với con cả, chính như lời anh ấy nói, đường là do con tự chọn, nên cho dù là quỳ cũng phải quỳ mà đi tiếp. Con đã chấp nhận sự thật là anh con đã kết hôn... tại sao mẹ lại phá hủy hôn lễ của anh ấy... chúng ta không phải nói rõ rồi, không về nước sao mẹ, mẹ luôn miệng nói là vì con, vậy mẹ có từng hiểu suy nghĩ trong lòng con không? Con thừa nhận, con đối với anh Tiêu Lăng là không có biện pháp nào để quên ảnh, nghe nói anh kết hôn con cũng rất đau lòng, nhưng cũng chỉ thế thôi. Năm đó con rời xa anh, đã nghĩ tới hậu quả của ngày hôm nay... mẹ, coi như con xin mẹ, sau này đừng làm hại anh ấy nữa”
Tiêu Mẫu nóng giận nói, “Diệp Lạc vậy không được, dựa vào đâu mà con đau khổ như vậy, nó lại được hạnh phúc, như vậy không công bằng.”
“Sao lại không công bằng? Mẹ, anh Tiêu Lăng cũng là con của mẹ, mẹ không thể thương anh sao? Sau này con và anh Tiêu Lăng chính là huynh muội, con sẽ đối đãi anh như anh ruột mình, mẹ đừng nhúng tay vào chuyện hai chúng con nữa.”
Tiêu Mẫu không cam tâm.
Dựa vào gì mà Diệp Lạc mỗi ngày phải nằm một góc không thấy mặt trời, cắn răng chịu đựng đau thương, nhưng Tiêu Lăng và Tô Tố lại được sống vui vẻ.
Theo như bà thấy, không chỉ bà nợ Diệp Lac.
Tiêu Lăng cũng nợ cô.
Năm đó nếu không phải bà không đẻ con trai được, Tiêu Lăng sẽ không được nhận nuôi, Tiêu Lăng bá chiếm lòng thương yêu của Ông lão gia và Bà thái thái tại Tiêu Gia, nhưng theo như bà thấy, những sự yêu thương đó đáng ra nên thuộc về Diệp Lạc, là anh cướp đi mọi hạnh phúc đáng lẽ ra thuộc về Diệp Lạc, cho nên, anh nợ Diệp Lạc, dùng tình cảm để trả nợ, như vậy thì làm sao?
Đây là chuyện rất công bằng.
Tiều Mẫu đỡ Tiêu Diệp Lạc dậy, ánh mắt nhìn cô chăm chằm, “Diệp Lạc, chính là do con quá lương thiện, mẹ tuyệt đối không tha thứ cho những người làm tổn thương con lần nữa, con cứ yên tâm dưỡng bệnh, mọi chuyện khác giao cho mẹ.”
“Mẹ”
“Đừng nói nữa, mẹ sẽ không thay đổi ý định đâu”
Tiêu Mẫu có một chấp niệm, bà nhất định phải khiến Diệp Lạc hạnh phúc, nếu không bà không có cách nào bù đắp được những uất ức mấy năm qua mà Diệp Lạc đã chịu, cho nên, bà nhất định phải để Diệp Lạc sống chung với người mà mình thích, còn về Tô Tố? Chả có liên quan gì với bà.
...
Đồ Tiêu Lăng cần thu dọn không nhiều, quần áo hay gì đó anh đều có thể tự mua được, nhưng có những thứ anh nhất định phải mang đi, Tiêu Lăng gọi điện thoại cho Tiểu Trần, Tiểu Trần lập tức lên lâu dọn đồ phụ.
Đồ Tiêu Lăng cầm đi toàn là những bức ảnh cưới của anh và Tô Tố.
Ba mẹ anh nếu đã không thích Tô Tố, vậy những tấm hình kết hôn bày ở đó, họ càng nhìn chỉ càng ngứa mắt, chi bằng anh đem chúng về trang trí nhà mới.
Trong phòng cộng với ngoài phòng khách mà để ảnh cưới, nếu phóng to còn có thể để vừa mấy chục tấm cơ.
Tiêu Lăng gỡ hết chúng xuống, đem đi.
Tiêu Diệp Lạc không trở về phòng, đỡ tay Tiêu Mẫu bước loạng choạng xuống dưới lầu, cô thấy xương ngón tay của Tiêu Lăng bị thương, “Anh Tiêu Lăng, tay của anh...”
“...” Tiêu Lăng không trả lời cô, tay rút hai tờ khăn giấy trên bàn trà, lau sạch vết máu ở xương ngón tay.
Ông lão gia đối với việc Tiêu Lăng muốn dọn đi, không có bất kì ý kiến gì.
Ông vỗ vỗ vai của Tiêu Lăng, “Tiểu tử thối, cuối cùng lần này ông cũng thấy đầu óc con tỉnh táo.” Ông lão gia liếc nhìn hai vợ chồng Tiêu Quốc Cường một cái, “Dọn đi cũng tốt, tránh được việc ngày ngày ở nhà gây ra xung đột, con ở bên ngoài cố gắng thể hiện, nhất địnhvphải theo mang cháu dâu và mấy đứa đứa nhỏ về, nghe chưa”
“Ông... cám ơn ông”
“Nịnh bợ cái quái gì, với ông mà còn nói lời cám ơn hay là biết là nhận nuôi, nên giờ xa lạ với ông hả?”
Đương nhiên không phải.
Tiêu Lăng đâu có ngốc, ai thật lòng tốt với anh, từ nhỏ đến lớn anh đều cảm nhận được, ông bà nội đối với anh thật là tốt bằng cả trái tim, vả lại còn coi anh như cháu ruột mà nuôi lớn, mấy năm trước, anh vì Diệp Lạc rời đi, năm năm không về nhà, ông cũng chưa từng trách anh.
“Ông, cả đời này con là cháu của ông”
“Đương nhiên rồi, con không làm cháu ông, còn muốn làm cháu ai hả” Ông lão ra đáp lại coi như chuyện dĩ nhiên.
“...”
Sao lời này nghe thế nào cũng giống như chửi người thế.
Rất nhanh, Tiểu Trần và người giúp việc đã lấy hết ảnh cưới xuống.
Ông lão gia lại nhìn quanh phòng khách, rõ ràng là mới tháo có vài tấm thôi, nhưng sao ông cảm thấy nguyên cả cái phòng khách đều trống trơn thế này.
Ông lão gia nhớ đến cảnh hiện giờ, than thở rồi vỗ vai Tiêu Lăng, “Tiểu tử thối, lần này con phải chuẩn bị tâm lí đánh trận lâu dài, con tổn thương người ta vậy, không có mấy ai chịu đựng được.”
Tiêu Lăng mím chặt môi, gật đầu đầy kiên định, “Ông, con đã chuẩn bị sẵn tâm lí, lần này, bất luận như thế nào, con tuyệt đối sẽ không buông tay, một năm cũng được, ba năm cũng được, năm năm cũng vậy, tóm lại, con sẽ dùng thời gian để chứng minh, tình cảm con đối với Tô Tố là chân thật, con nhất định sẽ đưa em ấy về.”
Trong thời gian nói chuyện, Tiểu Trần đã đem hết hình cưới bỏ lên xe, “Tổng Tài, đã bỏ xong hết rồi, còn cần mang thêm gì không?”