Nỗi hận trên mặt Cảnh Thụy biểu hiện rõ ràng không che đậy, khuôn mặt lạnh băng ấy dường như có thể phóng ra dao.
Tô Tố nhìn thấy giật cả mình.
Cô tuy chia tay với Tiêu Lăng, nhưng tuyệt đối không muốn thấy hai đứa con của mình, đối với cha ruột mình, lại mang lòng oán hận!
Cô vội vàng giữ lấy vai của thằng bé, ‘’Cảnh Thụy, sao con lại không muốn gặp daddy, con nói rõ cho mami nghe?’’
Khuôn mặt Cảnh Thụy lạnh băng, không chịu nói chuyện.
Tô Tố nghiêm khắc cúi đầu xuống nhìn Cảnh Thụy, ‘’ Cảnh Thụy, con nói với mami, rốt cuộc tại sao con không muốn đi gặp daddy? Ba cũng rất thương con, con quên rồi sao, ba đã báo danh cho con học trường tốt nhất, mua cho con trò chơi ghép hình mà con thích, mỗi ngày khi con ngủ còn đắp chăn cho con... con không thích daddy?’’
Cảnh Thụy ngặm chặt môi, vẫn không chịu nói!
Tô Tố phát hiện, bộ dạng này của Tiêu Lăng giống hệt Tiêu Lăng.
Cô dịu giọng nói với Cảnh Thụy, ‘’Daddy đối với con rất tốt, nên Cảnh Thụy không nên ghét ba!’’
‘’Không, con chính là ghét ông ta!’’ Cảnh Thụy cứng đầu đưa thẳng vai nhỏ của mình lên, bầu mắt từ từ đỏ lên, nó cắn răng buộc tội ba nó, ‘’Ông ta rõ ràng đã hứa với con, sẽ không làm tổn thương mami nữa ông ta làm không được! Con ghét ông ta!’’
Cảnh Thụy cảm thấy mình bị mắc lừa!
Nếu không phải do Tiêu Lăng đối với mami càng ngày càng tốt lên, lúc đó nó sẽ không kêu anh một tiếng daddy, nhưng giờ nó đang kêu anh là daddy, chấp nhận anh rồi, lại một lần nữa làm tổn thương mẹ, điều này với mami mà nói không thể tha thứ được, đối với nó mà nói càng khó tha thứ!
Cảnh Thụy mắt đỏ hoe, ‘’Mami, con sẽ không tha thứ cho ông ta, tuyệt đối không!’’
‘’Cảnh Thụy, tình cảm của mẹ và daddy thế nào là chuyện giữa mẹ và ba, không liên quan đến điều này.’’ Tô Tố nhẫn nại nói, ‘’Con chỉ cần biết một chuyện, daddy rất tốt với con, nên con phải biết cám ơn, biết báo đáp, ba tốt với con như vậy, con lại đi ghét ba con, Cảnh Thụy, con cảm thấy mình làm vậy đúng sao!’’
Thằng nhóc ngặm chặt môi không chịu nói chịu, biểu hiện rõ ràng nhận định của cá nhân.
Tô Tố ngạc nhiên vô cùng.
Thời gian này có phải cô đã lơ là việc giáo dục bọn trẻ, Cảnh Thụy nếu cứ nghĩ tiêu cực như vậy, sau này lớn lên sẽ ra sao?
Nghĩ như vậy, mặt Tô Tố đột nhiên nghiêm túc lại, ‘’Cảnh Thụy, con về phòng mình tự kiểm điểm lại, nghĩ xem ba con rốt cuộc đã làm qua chuyện gì có lỗi với con, nếu có, con nói với mami, mami sẽ thay con tìm bố đối chất, nếu con không nghĩ ra, ngày mai phải theo Tiểu Thất đi tìm daddy,’’
‘’Con không muốn!’’
‘’Không muốn cũng không được!’’
Hai người kháng cự lại nhau! Cảnh Thụy hạ thấp giọng, ‘’Ai bảo ông ta làm tồn thương mẹ!’’
‘’Mẹ nói rồi, đây là chuyện của mẹ và daddy con, chuyện giữa bố mẹ, không liên quan gì đến tụi con, mẹ không cho phép con có thái độ thù địch như vậy, nghe rõ chưa! Nếu như con không thể kiểm điểm lại bản thân, vậy mẹ sẽ để con lại với daddy, mẹ và Tiểu Thất sẽ rời đi!’’
Cảnh Thụy nhất thời hoảng loạn!
Nó nắm chặt lấy cánh tay Tô Tố, ngẩng đầu nhìn Tô Tố, ‘’Mami, mẹ không cần con nữa sao?’’
Tô Tố rất đau lòng!
Nhưng đây là lúc giáo dục con cái, nếu như cô cứ hết lần này đến lần khác dung túng nuông chiều tụi nó, đây không phải thương, mà là hại nó!
Cô giữ vững thái độ, hít thở sâu, ‘’Mami không thích những đứa trẻ làm sai mà không chịu nhận sai, mami biết do con thương mami nên mới ghét daddy, nhưng Cảnh Thụy à, con là một đứa trẻ lớn rồi, phải rõ thị phi! Người daddy có lỗi là mẹ, không phải con, nên con nhất định phải biết mình sai ở đâu chứ! Bây giờ, lập tức về phòng kiểm điểm cho mẹ, nghĩ xem daddy có từng làm qua chuyện có lỗi với con chưa!’’
‘’Mami... ’’ Mắt Cảnh Thụy đỏ hoe.
Tô Tố cố nhịn đau thương, nghiêm túc chỉ vào phòng Cảnh Thụy và Tiểu Thất, ‘’Lập tức về phòng ngay!’’
Cảnh Thụy cắn chặt môi, mắt đầy lệ về phòng.
Tiểu Thất đứng bên cạnh bị hoảng sợ đến ngu cả người.
Trong trí nhớ của nó, mami chưa bao giờ nghiêm khắc với anh hai như vây.
‘’Mami... ’’
Tô Tố có chút không yên tâm về Cảnh Thụy, vỗ mông của Tiểu Thất, ‘’Tiểu Thất, con cũng về phòng đi, đi nói với anh hai daddy đã tốt với tụi con như thế nào, để anh con sớm nhận ra lỗi của mình.’’
Tiểu Thất gật đầu liên tục, chạy nhanh như bay về phòng!
Tô Tố đau lòng không nguôi!
Cô nhớ đến những bài báo trước đây nói về con cái của những gia đình có cha hoặc mẹ đơn thân, đã số đều rất nhạy cảm và lãnh đạm, cô còn cho rằng con cô khác với con của họ, nhưng lại không ngờ rằng Cảnh Thụy đã thay đổi theo hướng tiêu cực vậy từ khi nào!
Giờ đây cô không còn quan tâm đau buồn nữa, trong lòng toàn là sự lo lắng dành cho Cảnh Thụy.
...
Tối hôm đó, tắm xong Tô Tố nằm trên giường.
Chiếc giường đơn be bé có mỗi cô nằm đó, rõ ràng không rộng tí nào, mà sao trong lòng cô lại trống trải như vậy!
Tô Tố đau lòng ôm mặt!
Chả lẽ thiếu đàn ông cô không ngủ được sao!
Cô nhắm mắt lại, cố gắng khiến bộ não trở nên trống trải không nghĩ gì hết, vậy mà vẫn ngủ không được!
Nghiêng qua nghiêng lại vẫn không ngủ được!
Trong lòng rất hỗn loạn, chốc lát lại nhớ Tiêu Lăng, chốc lát lại nhớ tới bộ dạng cứng đâu của Cảnh Thụy.
Tô Tố ngồi dậy, lưng tựa vào đầu giường, cô đưa tay mở đèn trong phòng,
Trong phòng cứ trống trải, lòng cô cũng trống trải.
Tô Tố mang dép, chân bước cà nhắc ra khỏi phòng, giờ đã là mười một giờ đêm, Tiểu Hy và mấy đứa nhỏ đã ngủ, Tô Tố không yên tâm tụi nhỏ, chạy đến trước cửa phòng tụi nhỏ, nhẹ nhàng vặn nắm cửa, đẩy cửa vào.
Cô mở đèn phòng, hai đứa nhỏ đã ngủ say rồi.
Vẫn như cũ Tiểu Thất ngủ tầng dưới, Cảnh Thụy ngủ tầng trên, Tô Tố nhẹ tay nhẹ chân đến đầu giường tụi nhỏ, Tiểu Thất đứa nhỏ này lúc ngủ rồi thì không còn lo âu gì cả, khuôn mặt ngủ yên, Cảnh Thụy lại không như vậy, cho dù là đang ngủ, lông mày nhỏ của nó vẫn nhăn lại, khóe mắt vẫn còn vết tích của nước mắt.
Cảnh Thụy rất ít khi khóc.
Tô Tố đau lòng không nguôi, cô chỉ mong Cảnh Thụy có thể đối đãi thật tốt với người tốt với nó, để nó có một thế giới quan chính xác. Đưa tay lau đi khóe mắt còn ướt đẫm của Cảnh Thụy, đắp chăn cho hai đứa nhỏ xong, Tô Tố lại cố lết cái chân đau, nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng.
Cô lần nữa lại về căn phòng nhỏ bé của mình.
Cánh cửa sổ bằng kiếng mở ra một khe nhỏ, cơn gió lạnh thấu xương thổi vào, cô đột nhiên lạnh run lên.
Tô Tố đi đến bên cửa sổ, tiện tay đóng chặt cánh cửa kiếng!
Lúc chạy đến bên cửa sổ mới phát hiên, bên ngoài những bông tuyết nhỏ không biết đã rơi từ khi nào!
Tuyết, nhẹ tựa như lông ngỗng, bay đầy trời trong cơn gió lạnh thấu xương.
Dưới nền nhà đã rơi một lớp tuyết mỏng.
Mùa đông giờ này, ánh đèn điện của khu phố nhỏ gần như đã tắt cả rồi, chỉ còn lại ánh sáng đơn độc của đèn đường đang chiếu rọi.
Đầu Tô Tố chạm nhẹ vào cửa kiếng.
Trong phòng không mở điều hòa, nhưng cửa kiếng lại lạnh như băng vậy.
Cái lạnh ấy dường như từ đầu trực tiếp tỏa ra toàn thân, toàn thân cảm giác như phát lạnh.
Tô Tố đang chuẩn bị về lại giường,
Ánh mắt nhìn vào một ngọn đèn đường nào đó dưới lầu, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ tại đó!