Tô Tố tỉnh dậy muộn hơn so với dự đoán của bác sĩ!
Cô đã hôn mê 7,8 tiếng đồng hồ, trong khi hôn mê, cuộc sống hơn nửa năm sau khi trùng sinh được tua nhanh lại như một bộ phim ngắn, đợi đến khi có lại được ý thức, cô cũng không mở mắt.
Cô nằm đó bình lặng, dường như vẫn đang còn hôn mê.
Trong phòng rất yên ắng, ánh sáng hơi chói mắt, cô ngửi thấy mùi thuốc sát trùng của bệnh viện!
Đứa con...
Cô nhớ lại tình cảnh trước lúc hôn mê, khóe mắt tuôn ra một giọt lệ buồn, rồi nó biến mất nơi vành vai.
Tay cô đang bị nắm chặt, cái cảm giác quen thuộc này cô không cần nghĩ cũng biết là ai, cô nhắm chặt mắt không muốn mở ra, bây giờ cô không muốn gặp bất cứ ai, chỉ muốn chui vào một góc nhỏ một mình yên tĩnh liếm vết thương.
...
Ánh mắt của Tiêu Lăng luôn hướng về gương mặt cô, nhìn thấy giọt nước nơi khóe mắt cô, anh biết cô đã tỉnh lại.
“Tô Tố...”
Tô Tố không hồi đáp.
“Con mất rồi...”
Tô Tố hơi rung mình.
Tiêu Lăng nắm chặt hơn tay của Tô Tố, mặt anh áp vào lòng bàn tay cô, Tô Tố chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình cũng ướt hết, tim cô đau nhói. Cô mở mắt, mắt cô ngấn lệ rồi đột nhiên tuôn tràn xuống.
“Tô Tố, anh xin lỗi, đều là do anh!”
Anh lại muốn gánh hết tất cả lỗi lầm về mình, rồi nói mẹ anh không có tội gì?
Tô Tố cười mỉa mai!
Cô nắm chặt bàn tay!
Cô hận!
Cô rất hận!
Vì muốn giữ cái thai, cô cẩn thận từng li từng tý, còn không dám bước ra khỏi nhà, nhưng tại sao vẫn có người muốn hãm hại con của cô!
Tô Tố tưởng rằng cô sẽ không còn khóc được nữa.
Nhưng nước mắt của cô cứ tuôn rơi không kiểm soát!
Nước mắt nhanh chóng làm ướt gối cô.
“Tiêu Lăng...”
Tiêu Lăng nghẹn giọng ngẩng đầu, “Anh đây!”
“Chúng ta đã hết rồi, hoàn toàn hết rồi!” Tô Tố thẫn thờ nhìn lên trần nhà, nước mắt vẫn rơi không ngừng, nhưng giọng nói của cô lại vô cùng bình tĩnh, “Anh đi đi, ở đây không cần sự giúp đỡ của anh, đơn li hôn hai ngày nữa tôi sẽ gửi qua bưu điện cho anh, anh muốn ký cũng được, không ký cũng được, tôi đã hạ quyết tâm nhất định ly hôn với anh rồi! Cho dù anh không ký, ly thân hai năm cũng sẽ tự động ly hôn thôi... Coi như tôi cầu xin anh, sau này làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cả bà mẹ ghê tởm của anh nữa! Nếu bà ta còn xuất hiện trước mặt tôi, tôi không biết mình sẽ làm những gì đâu! Cho nên bảo bà ta tránh tôi xa một chút! Còn cả Tiêu Diệp Lạc... tôi cũng không muốn nhìn thấy cô ta, tôi không muốn nhìn thấy tất cả các người, anh đi đi! Đi!”
Tiêu Lăng càng nắm chặt hơn tay của cô, “Tô Tố. Anh biết em không muốn nhìn thấy anh, em đánh anh cũng được, chửi anh cũng được, đừng uất hận một mình, sẽ để lại căn bệnh đấy.”
“Ha——”
Con cô cũng mất rồi, cô còn quan trọng bệnh tình của mình sao!
Tô tố rút tay ra khỏi Tiêu Lăng, hai tay đặt lên trên bụng, bụng dưới của cô khá phẳng, lúc trước mang thai bụng cô cũng phẳng như vậy nhưng lúc đó cô biết bên trong còn có đứa con của cô, cô có thể cảm nhận được hạnh phúc, nhưng bây giờ... trái tim cô như bị cắt đi một miếng, trống rỗng và nhức nhối.
“Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!”
“Tô Tố, anh đồng ý ly hôn... nhưng điều kiện là, để anh chăm sóc cho em một tháng này.”
Ly hôn...
Tô Tố cảm thấy trái tim đang bị gò bó của mình như được giải phóng.
Hai ngày trước, khi nghĩ đến chuyện rời xa Tiêu Lăng, tim cô vẫn còn đau, nhưng giờ đây vừa nghe anh nói vậy, cô chỉ cảm thấy nhẹ nhõm!
Muôn phần nhẹ nhõm!
Tô Tố nhắm mắt lại!
Bây giờ cô không muốn thấy Tiêu Lăng, không muốn nghe tiếng anh, cũng không muốn hít thở chung một bầu không khí với anh, chỉ cần nhìn thấy anh, tim cô lại đau rát.
Cô hận bản thân vô dụng!
Đến con của mình cũng không bảo vệ được!
Thậm chí, rõ ràng cô biết Tiêu mẫu đã hại chết con của cô, nhưng cũng không trừng chị được bà ta!
Với quyền thế ngút trời của Tiêu gia ở cái thành phố này, đừng nói Tiêu Lăng bảo vệ cho mẹ mình, có là Tiêu lão gia, ông cùng lắm cũng chỉ đuổi Tiêu mẫu và Tiêu Quốc Cường ra khỏi nhà thôi, chắc chắn không để chuyện này lọt ra ngoài, cho nên, cô đã quá hiểu!
Cô có làm ầm lên, cũng sẽ không có bất kỳ kết quả gì!
Chuyện có đau buồn đến mấy cũng không bằng tâm đã chết!
Chính là tình trạng của cô bây giờ!
Cô thề!
Sẽ có một ngày cô lớn mạnh, mạnh đến mức có thể không cần dựa dẫm vào bất kỳ ai, có thể bảo vệ được những người mà cô yêu!
...
Tiêu Lăng nhìn Tô Tố mắt nhắm nghiền, thinh lặng, tim anh đau không ngớt!
Anh biết Tô Tố không muốn nhìn thấy anh!
Lúc này, anh cũng không dám đi ngược với suy nghĩ của cô, “Anh đi gọi cho An Tiểu Hy, bảo cô ấy đến đây chăm sóc em.”
Nếu như không vì dòng nước ở đuôi mắt cô, sợ rằng ai nhìn thấy cũng tưởng rằng cô đang ngủ.
Tiêu Lăng rất muốn hôn cô, ôm cô vỗ về an ủi.
Nhưng anh của lúc này đây, không có cái tư cách ấy, anh càng đến gần, cô sẽ càng khó chịu.
Cuối cùng Tiêu Lăng cũng đành rời khỏi phòng.
Anh gọi điện cho An Tiểu Hy và Mộ Bạch, hai người nói đều gọi điện cho Tô Tố nhưng chỉ thấy số cô tắt máy, họ đang lo lắng thì nhận được tin từ Tiêu Lăng, Mộ Bạch tức tốc chạy xe đến.
“An Tiểu Hy đâu?”
“Cô ấy ở nhà chăm sóc cho Cảnh Thụy và Tiểu Thất!” Mộ Bạch sắc mặt hơi lạnh, “Rốt cục là chuyện gì, sao đang yên lại nhập viện, cô ấy còn đang mang thai...”
“Nó mất rồi!”
“Cái gì?”
“Sảy rồi...” guồng mắt Tiêu Lăng đỏ ửng, anh kể lại toàn bộ cho Mộ Bạch biết, Mộ Bạch nghe xong trong lòng như có lửa đốt, ánh nhìn sắc lạnh hướng vào Tiêu Lăng, “Cho nên? Mày vẫn muốn bênh vực họ?”
Tiêu Lăng lắc đầu, “Tao đã đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà ấy rồi, sau này chuyện của họ chẳng liên can gì đến tao nữa!”
“Vậy Tô Tố thì sao?”
“Cô ấy không muốn nhìn thấy tao, lúc nãy lại nhắc đến chuyện ly hôn, tao đồng ý rồi...”
Mộ bạch trợn tròn mắt, “Tại sao?”
“Tao rất muốn giữ chặt lấy cô ấy không buông tay, nhưng theo tình hình bây giờ, hoàn toàn không thể ở lại bên cô ấy, nếu tao đến gần, vết thương trong tim cô ấy sẽ càng rách toác. Trước mắt, ly hôn là cách tốt nhất... như vậy cô ấy mới có thể cảm thấy được giải thoát. Mộ Bạch, thời gian này chắc cô ấy cũng không muốn nhìn thấy tao, nên trăm sự nhờ mày chăm sóc cho cô ấy, bác sĩ nói thời gian nghỉ dưỡng sau sinh là hại cho cơ thể nhất, nếu không khéo còn có thể bị trầm cảm... Mày cố gắng để cho hai đứa nhỏ đến thăm cô ấy đều đặn, trong lòng cô ấy bây giờ quan trọng nhất là hai đứa nó, xem ra lúc này chỉ có Cảnh Thụy và Tiểu Thất mới có thể vỗ về được cô ấy.”
Sự tức giận của Mộ Bạch với Tiêu Lăng nhanh chóng bị dập tắt.
Anh biết con người Tiêu Lăng, muốn để Tiêu Lăng buông tay đã là muôn phần khó dễ cho anh ta rồi.
Hơn nữa, mất đi đứa con, nỗi đau của anh cũng như của Tô Tố thôi!
Có khi, anh còn đau hơn Tô Tố!
Nói gì, nguyên nhân cả câu chuyện cũng đều do anh mà ra!
Mộ Bạch không nhẫn tâm trách móc anh nữa, “Tao biết rồi, tao sẽ chú ý chăm sóc cho cô ấy, mày cứ về trước đi.”
Tiêu Lăng cười khổ tâm, “Về? Lúc này về làm gì? Mày vào đi, nói với cô ấy tao về rồi, tao trực ở bên ngoài, đợi đến lúc nào tâm tình cô ấy khá hơn tao sẽ đi.”
Mộ Bạch thấy anh khá kiên quyết, cũng không thể khuyên nhủ gì thêm bèn lắc đầu thở dài bước vào phòng.
Mộ Bạch vừa đưa tay mở cửa phòng, anh nghe tiếng Tiêu Lăng khẽ nói từ phía sau, “Chuyện cô ấy nhờ mày giúp, tao đã cho người đi làm rồi...”