Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 628



Buổi sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu Lăng và Tô Tố sớm đã thức dậy, dọn dẹp xong và chỉ chờ đợi Vương Bưu!

Đến 8 giờ Vương Bưu mới ôm một chiếc hộp lớn, xuất hiện trước mặt hai người với khuôn mặt mệt mỏi, “Chúng ta đi thôi!”

Ánh mắt Tô Tố nhìn vào chiếc hộp lớn trong vòng tay Vương Bưu. 

Nghĩ đến trong đây đựng các phần xương còn lại của Lãnh Mạc. Tô Tố đỏ mắt quay đầu qua. 

“Đi thôi!”

Một vài người ra khỏi bệnh viện, đây là bệnh viên quân đội, công việc quân đội của Tiêu Quốc Chinh rất bận rộn, không thể tiễn hai người, vì thế tìm đến bảo vệ của ông ta, bảo vệ đưa một số người đến cửa chính và một số người đưa lên xe như sắp xếp, sau đó nói với những người này, “Chúng tôi sẽ đưa quý vị đến sân bay, ở bên sân bay có cơ quan cấp cao đã sắp xếp trực thăng, quý vị ngồi lên máy bay sẽ nhanh chóng đến được thành phố A. Sau khi đến thành phố A thì nhớ gọi điện thoại để báo bình an.”

Tiêu Lăng gật gật đầu, “Giúp tôi cám ơn Bác!”

Bảo vệ lắc đầu, không nói gì và bỏ đi

...

Tiêu Lăng và Tô Tố đặt chân lên hành trình trở về thành phố A, Tô Nhiễm cũng về Tô gia. 

“Lão gia, cuối cùng ông cũng về rồi, nếu không về nữa thì lão thái gia bên đó sẽ kêu lực lượng quân đội đàm phán. 

Tô Nhiễm trông kiệt sức, “Không có gì phải lo lắng cả, tôi đâu có vi phạm pháp luật, người bên quân sự không phải là không biết lý lẽ, sẽ không làm gì tôi đâu!”

A Trùng nhìn dáng vẻ của Tô Nhiễm, do dự một hồi rồi nói, “Lão gia, hai ngày nay tâm trạng của Lão thái gia rất xấu, rất dễ nổi giận, đợi một chút... um... ngài cẩn thận chút!”

Tô Nhiễm cười nhạt!

Người đào tạo kế thừa 3 năm đã không nói gì rồi, ông ta không đau lòng mới lạ!

Tô Nhiễm vừa tiến về phía trước vừa hỏi A Trung, “Xác của Bạch Linh... lấy về đây chưa?”

A Trung lắc đầu, “Đại tiểu thư bị nổ đến xác lẫn xương đều không còn, một chút linh tinh cũng tìm không ra, với lại... những người thân xung quanh đại tiểu thư đáng lẽ đi tìm xem có di vật nào không, nhưng lão thái gia giao rồi, ai cũng không được đi tìm, không thì sẽ giết chết người đó! Sau đó thì không ai dám đi tìm nữa.”

Tô Nhiễm gật đầu!

Ông ta sớm đã đoán ra rồi!

Bạch Linh mà sống thì đối với lão thái gia chỉ là một công cụ, Bạch Linh chết rồi thì đối với ông ta... cái gì cũng không phải!

Với lại ông ta...

Không bao giờ nhớ bất kỳ ân tình nào với người không có giá trị hoặc chuyện gì đó. 

Hơ...

Nói thẳng ra, người lạnh lùng vô tâm nhất là ông ta!

Tô Nhiễm ra lệnh cho A Trung, “Cậu đi qua đến hiện trường của Bạch Linh xem có tìm thấy được di vật nào không, nếu như tìm thấy thì đem về đây...”

“Nhưng mà bên lão thái gia...”

Tô Nhiễm một ánh nhìn lướt qua. 

A Trung lập tức gật đầu, “Vâng, thuộc hạ rõ rồi!”

A Trung rút lui ra ngoài, Tô Nhiễm tiếp tục bước về phía trước, bất kể chuyện gì, Bạch Linh có lằm nhiều điều xấu xa nhưng cũng là con ruột của ông ta, nếu như được, ông cũng không muốn Bạch Linh trở thành một linh hồn, đây xem như là điều cuối cùng một người cha có thể làm cho cô ta. 

Chôn cất cô ấy, nhưng hy vọng... nếu như có thể trùng sinh, cô ta có thể đầu thai đến một gia đình bình thường, hạnh phúc vui vẻ suốt đời. 

Tô Nhiễm thở dài, không đi đến chỗ lão thái gia, trực tiếp về sân vườn của mình. 

Nhưng trong Tô gia khắp nơi đều là ánh mắt của lão thái gia, chuyện ông ta về nhà tự nhiên cũng không giấu qua mặt lão thái gia, Tô Nhiễm vừa mới ngồi xuống chiếc ghế bành, lão thái gia và Tô Vi Túc đã đến sân vườn của ông ta. 

Tô Nhiễm nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt cũng không ngước nhìn lên. 

“Tôi mệt rồi, các ngươi đều đi ra!”

“Tô Nhiễm...”

Tô Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc nét liếc nhìn lão thái gia, “Làm sao, cuối cùng ông cũng mãn nguyện rồi, câu kết với xã hội đen bên phía Châu Âu, muốn sử dụng quyền lực của họ để xử đi cái thằng Lãnh Mạc cản trở này. Đương nhiên, nếu như có thể tiện tay xử đi Tiêu Lăng thì càng tốt, phải không? Làm sao! Bây giờ cuối cùng ông cũng hạnh phúc rồi phải không, Lãnh Mạc chết rồi! Tiêu Lăng bị thương nặng, Tô Tố cũng xém chút chết đi! Ha... Tô Tố! Ông không nhớ rằng tôi cảnh cáo ông như thế nào à, tôi nói rồi, ông không được làm tổn thương Tô Tố, ông lại làm gì? Có phải ông nghĩ tôi sẽ không làm gì ông, ông giết chết hai người phụ nữ yêu quý của tôi mà tôi còn chưa lật mặt với ông, cho nên ông mới lý đắc – tâm an đi làm tổn thương người tôi quan tâm?”

Mắt lão thái gia loé lên, “Con với Tô Tố đâu quen biết!”

Tô Nhiễm giận dữ, dùng sức đập tách trà trên tay, ông ta tức đến cười, “Bây giờ còn lừa tôi, ông dám nói, Tô Tố không phải là con ruột của tôi!”

Lão giá gia liếc nhìn, “Làm sao con...”

“Làm sao tôi biết đúng không? Là vì tên của cô ta! Có lẽ ông không biết, tôi là A Cẩn đã hứa, nếu như sinh con gái thì kêu Tô Tố, cô ta rất giống A Cẩn, cộng thêm cái tên này, ông tưởng tôi sẽ bị ông lừa dối sao!”

Ánh mắt lão thái gia thay đổi nhanh chóng, cuối cùng trái tim cũng tàn nhẫn, “Đúng vậy, cô ấy chính là con ruột của con thế thì sao, ai bảo cô ta cưới ai không tốt, một mực muốn cưới Tiêu Lăng!”

Tô Nhiễm rất phẫn nộ, ông ta đến gần lão thái gia, kéo chặt cổ áo cũng ông ta, đôi mắt hung hăng, “Tôi cảnh cáo ông, Tô Tố là người thân duy nhất của tôi trên đời này, nếu như ông dám tổn thương đến cô ta, cho dù tôi có chết củng ông thì cũng không buông tha cho ông!”

Lão thái gia cũng phẫn nộ, mặc dù ông ta lớn tuổi, nhưng ông ta là con nhà võ thuật, muốn đối phó với Tô Nhiễm cái người yếu đuối mọt sách này thì hoàn toàn người này không thể sống, ông ta hất ra cái kéo của Tô Nhiễm, cắn răng và lườm ông ta, “Tô Tố là người thân duy nhất trên đời của mày, vậy tao là gì! Tô Nhiễm mày đừng quên nhé, tao là ba mày!”

Tô Tố ngã xuống đất, ông ta từ từ đứng dậy, lạnh lùng nói, “Ông tưởng... sau khi ông giết hại những người tôi quan tâm, tôi còn xem ông là ba?”

“Tô Nhiễm!”

Tô Nhiễm thẳng cổ, vẻ mặt không nhượng bộ. 

Thấy vậy, Tô Vi Túc nhanh chóng đánh vòng, “Lão gia, ngài đừng giận lão thái gia nữa, việc này lão thái gia cũng muốn dừng lại, nhưng mà người bên Châu Âu đơi phương xé hợp đồng hợp tác với lão thái gia, không thôi thì... lão thái gia dù thế nào đi nữa cũng không để đại tiểu thư gặp nguy! Lão gia, ngài thật sự hiểu lầm lão thái gia rồi, mấy ngày nay ngài ở lại trong quân đội, một chút tin tức cũng không truyền ra ngoài, lão thái gia không biết lo lắng như thế nào, ông ta thật sự quan tâm đến ngài.” 

Tô Nhiễm siết chặt môi, “Tôi không cần ông ấy quan tâm! Bây giờ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, mời các ngươi lập tức ra ngoài!”

Lão thái gia tức giận, quay người rời đi!

Đổi lấy người khác, ai dám đổi xử với ông ta như vậy, ông ta sớm đã bắn chết rồi!

Nhưng mà... một mực đây là đứa con duy nhất của ông ta!

Cơn giận dữ hoành hành của lão thái gia chỉ có thể nuốt vào trong bụng ông ta rồi. 

Tiêu Vi Túc nhanh chóng đi theo. 

“Lão thái gia, ngài đừng tức giận, lão thái gia tức nhưng cũng xét sự tình mà tha thứ.”

“Đừng nói giúp cậu ta, cậu ta chỉ muốn làm tôi tức giận thì mới vui vẻ!”

Tiêu Vi Túc thở dài, chuyển chủ đề, “Lão thái gia, bây giờ chúng ta làm thế nào? Đại tiểu thư không còn ở đây nữa, kinh doanh của Tô gia chúng ta, sau này chuyển cho ai!”

Lão thái gia nghĩ một lúc, đôi mắt sáng rực lên!

Ông ta cũng không quan tâm đến sự giận dữ nữa, cười haha nhìn Tiêu Vi Tức, “Ai nói Tô gia không còn người thừa kế, Tô Tố đó không phải sao!”