Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 707



Tiểu Thất bảo vệ được túi tiền, liền vui vẻ nhảy nhót, “A —— Lục Sâm anh đúng là một người tốt!”

Người tốt?

Lục Sâm sững sờ, đây là lần đầu tiên nghe người khác nói cậu là người tốt!

Lục Sâm gọi điện cho Triệu Đào, Tiểu Thất liền đẩy lục Sâm đến trước quầy tính tiền.

“Không cần trả tiền, đi thôi!”

“A?”

“Anh thường xuyên ăn cơm ở đây, đều là ghi sổ, cuối tháng Triệu Đào trở lại chỗ này thanh toán!” Lục Sâm mỉm cười nói.

“...”

Cũng tức là nói... Cô dằn vặt trong nhà vệ sinh lâu như vậy, căn bản chính là phí công?

Một cục máu sẫm nghẹn trong cổ họng Tiểu Thất, không thể đi lên được cũng không xuống được thật là khó chịu!

Tiểu Thất dưới sự giúp đỡ của nhân viên, đẩy xe lăn của Lục Sâm đến bên ngoài chỗ đậu xe, rất nhanh Triệu đào liền trở lại, “Lục tổng, Tiêu tiểu thư, hai người ăn xong chưa?”

“Ăn xong rồi!” Tiểu Thất Nói, nhưng mà anh có thể đừng gọi em là Tiêu tiểu thư không, rất không tự nhiên, anh gọi em là Tiểu Thất là được rồi!”

“Ơ...”

Triệu Đào nhìn về phía Lục Sâm, ánh mắt Lục Sâm nhìn hắn có một khoảnh khắc lạnh băng.

Ót của Triệu Đào xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh lớn, anh nhìn Tiểu Thất xấu hổ nói, “Cái đó tôi vẫn nên gọi cô là Tiêu tiểu thư ạ, nếu để cho bạn học của cô nghe được... không tốt lắm!”

Cũng đúng nha!

Triệu Đào là trợ thủ đắc lực bên cạnh Lục Sâm, nếu như Triệu Đào biểu hiện khá thân với cô, những bạn học thích nói huyên thuyên trong trường học, không chừng sẽ còn nói cô trong cuộc thi lần này đi cửa sau nha.

Bởi vậy Tiểu Thất cũng không còn giằn co nữa.

Dù sao cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi!

Triệu Đào nhanh chóng mở cửa xe ra, cũng là nửa đỡ nửa ôm Lục Sâm ngồi vào ghế sau xe, cất xe lăn của cậu vào trong cóp xe, Tiểu Thất tự mình mở cửa xe ngồi vào, ánh mắt của cô không khỏi rơi trên chân của Lục Sâm.

Lời nói lúc nãy của Lục Vĩnh Cường vẫn còn vang ở bên tai.

Lục Vĩnh Cường nói ông tốt xấu gì cũng có một cô con gái, nhưng chân của Lục Sâm... sẽ tuyệt hậu?

Tiểu Thất nhìn hai chân được bao lấy bởi quần tây của cậu, nói thật là, nhìn qua khá đầy đặn! Thật kỳ lạ... Dưới tình huống bình thường, ngồi trên xe lăn lâu như thế, nếu thiếu sự vận động cơ bắp chắc chắn sẽ teo lại, nhưng chân của Lục Sâm chân nhìn qua cũng không có vẻ bị teo, chẳng lẽ bình thường tìm người xoa bóp tương đối nhiều, xoa bóp có thể thúc đẩy sự tuần hoàn của máu, nói không chừng cơ bắp sẽ không chết.

Thế nhưng... Chân của anh ấy rốt cuộc là sao nhỉ!

Nếu như tìm ra nguồn gốc bệnh, có phải có thể tìm chuyên gia chữa khỏi nhỉ?

Thế nhưng Tiểu Thất và Lục sâm dù sao còn chưa quen thân đến mức này, nếu như hỏi đến chuyện chân anh ấy, đụng đến nỗi đau của Lục Sâm, cũng không tốt lắm!

Ai!

Tiểu Thất đang rầu rĩ không biết có nên hỏi không.

Xe từ từ khởi động!

Biểu cảm của Tiểu Thất thật sự quá rõ ràng, Lục Sâm muốn không chú ý cũng khó!

Anh nhìn Tiểu Thất, cô gái Tiểu Thất này cũng không biết được giáo dục từ gia đình như thế nào, mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng rất biết lễ phép, cũng đặc biệt hiền lành, so sánh với những điều này, là sự đơn thuần của cô, cô tựa như là một vũng nước trong suốt, trong suốt rõ ràng, biểu cảm trên mặt không cần phí sức đoán, nhìn cái là có thể nhìn rõ.

“Muốn hỏi cái gì?”

“Ơ... Không có gì không có gì!”

Tiểu Thất nghĩ một chút vẫn cảm thấy không nên hỏi, nếu hỏi sẽ chạm đến chuyện buồn của Lục Sâm sẽ không hay, hay là đợi sau này hơi thân chút, nói không chừng Lục Sâm sẽ chính miệng nói cho cô biết cũng không chừng.

Đương nhiên, nếu như chân của Lục Sâm thật sự có thể chữa sẽ càng tốt, người hoàn mỹ thế này, nhất định phải để cho người ta cái khiếm khuyết, đây cũng quá không công bằng.

Tiểu Thất không hỏi, Lục Sâm lại là lần đầu có dục vọng muốn nghe.

“Tiểu Thất, vừa rồi anh cãi nhau với Lục Vĩnh Cường em đều nghe được có đúng không?”

Tiểu Thất ngượng ngùng gật đầu, “Em không phải cố ý nghe đâu, lúc em về phòng đã thấy bọn họ ở đó rồi, ban đầu em nghĩ việc nhà của các người tự mình xử lý, thế nhưng lại lo là em đi xa rồi anh sẽ bị khi dễ, cho nên... Em đều đã nghe được.”

“Không sao! Lục Sâm tựa lưng vào ghế ngồi, xoa xoa huyệt thái dương, cười khổ mà nói, “Vậy cô chắc hẳn cũng nghe được hắn ta nói tớ là con riêng phải không?”

Tiểu Thất lần nữa gật đầu.

Ánh mắt Lục Sâm từng tấc từng tấc lạnh lẽo, Lục Vĩnh Cường... Đích thật là người anh cùng cha khác mẹ với anh, nhưng sự việc không phải như hắn nói thế!”

Nhưng Tiểu Thất không thèm để ý.

Cô nắm lấy tay Lục Sâm dịu dàng an ủi, “Anh không muốn nói thì đừng nói, em nói anh biết, sự tồn tại của mỗi một sinh mệnh đều có ý nghĩa hết, còn nữa, cho dù anh là con riêng đó cũng không phải lỗi của anh, là ba anh quản không được mình, có liên quan gì tới anh, bản thân anh tuyệt đối đừng cảm thấy tội lỗi!”

Lục Sâm lại sững sờ!

Phương thức khuyên người này thật đúng là khiến cho người ta dễ chịu.

Nhưng...

“Sự việc không phải như em nghĩ!”

Tiểu Thất nghi hoặc nhìn cậu.

Lục Sâm nghĩ nghĩ, rủ mắt xuống nhẹ nói, “Trên thực tế, ba của anh từ nhỏ lớn lên trên núi, ở nông thôn đều kết hôn rất sớm, khi đó ông ta kết hôn với cô gái cùng thôn, sau đó sinh con, đứa bé này chính là Lục Vĩnh Cường! Sau khi Lục Vĩnh Cường ra đời, gánh vác trong nhà trở nặng, ông ta liền từ trong núi sâu đi tới thành phố A Thị ra sức làm việc, về sau gặp được mẹ anh... mẹ anh là người của thành phố A, hiền lành xinh đẹp, ba anh nhìn thôi đã yêu mẹ, về sau dưới sự theo đuổi không ngừng cố gắng của ông ấy, mẹ anh đồng ý quen với ông ta.”

“... Nhưng, ông ta từ bắt đầu đến cuối cũng không có nói mẹ anh biết chuyện ông từng có vợ cũng có con, mẹ anh là phần tử trí thức, cũng du học qua ở nước ngoài, bà ấy từng thúc giục ba tớ đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, nhưng ba anh lại nói không muốn chiếm tiện nghi tài sản của nhà vợ của mẹ anh, cho nên không lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, dù sao tình cảm của bọn họ cũng không phải một tờ giấy chứng nhận kết hôn có thể thay đổi được, mẹ anh bị cảm động bởi tâm thái của ông ta, thêm vào đó bản thân bà ấy đối với chuyện giấy chứng nhận kết hôn này có hay không cũng không sao, cho nên chuyện này cứ như vậy mà dời lại!”

Tim Tiểu Thất níu chặt lại.

Mẹ Lục Sâm... đây là thành tiểu tam rồi.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó... Ba mẹ anh sống chung nhau mười lăm mười sáu năm, sau đó mới có anh, sau khi anh ra đời, muốn có tên trong hộ khẩu, giấy chứng nhận kết hôn lại trở thành vật tất yếu phải có, cho nên mẹ anh nhất định phải lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, ba anh tìm đủ mọi cách từ chối, cuối cùng lúc chuẩn bị thành thật với mẹ anh... Lục Vĩnh Cường tìm tới cửa!”

Tiểu Thất tưởng tượng cảnh tưởng lúc đó, chuyện phía sau nghĩ thôi cũng không cần phải nghĩ, chắc chắn là bi kịch.

Xe chậm rãi di chuyển.

Giọng của Lục Sâm cũng không vội không chậm, “Lúc đó anh vừa mới ra đời, còn Lục Vĩnh Cường đều đã trưởng thành, mẹ Lục Vĩnh Cường đã qua đời, trước khi chết kêu hắn đến thành phố A tìm ba ruột, hắn không biết nghe được từ đâu chuyện ba anh, liền tìm tới cửa. Em hẳn là có thể tưởng tượng ra tình hình lúc đó, mẹ anh lúc ấy liền bị sốc, ba anh nhìn thấy giấu không nổi nữa, cuối cùng nói hết chân tướng sự việc cho mẹ anh biết!”

“Sau đó thì sao?”

Mẹ anh không chấp nhận được sự thật này, bỏ nhà ra đi, trừ việc thỉnh thoảng đến xem anh ra, hầu như chưa từng quay lại ngôi nhà này!”

Vừa ra đời thì đã mất đi sự chăm lo của mẹ...

Tiểu Thất đau lòng không thôi, cô không nghĩ cũng không muốn nghỉ, đưa tay ôm Lục sâm!