Nếu không thì khi suy nghĩ đến những điều cha anh ta đối xử không công bằng với anh ta như vậy, nói không chừng cô ta sẽ không thể khống chế được sự tức giận của mình.
Tiểu Thất như muốn nói gì, bỗng ngẩn đầu nhìn thấy Lục Sâm nhắm mắt lại, hơi thở chầm chậm ngủ thiếp đi.
Trong phòng cách âm rất tốt, một không gian yên tịnh, Tiểu Thất nghe rất rõ tiếng tim đập thật mạnh mẽ của Lục Sâm.
Cô ta không dám động đậy.
Sợ làm anh ta tỉnh giấc.
Ngay khi đang nói chuyện mà cũng ngủ thiếp đi, có lẽ mấy ngày nay anh ta đã rất mệt mỏi rồi.
Tiểu Thất ngửa đầu lên nhìn phía dưới mí mắt anh ta có một vết thâm đen, bèn thở dài, bận cách mấy cũng phải bảo trọng thân thể chứ.
Người này đúng là không biết làm sao để nói anh ta nữa.
Tiểu Thất hơi thở chậm rãi, tựa vào lòng ngực của Lục Sâm! Cảm thấy thập phần ấm áp, mi mắt của cô ta bỗng nhiên có chút chua chát. Tiểu Thất nhè nhẹ chỉnh lại tư thế của mình, sau đó nhắm mắt lại cùng Lục Sâm ngủ thiếp đi.
...
Tiểu Thất mơ thấy ác mộng liền bừng tỉnh dậy.
Cô mơ thấy Lục Sâm.
Trong mơ, Lục Sâm ngồi trên chiếc xe lăn, quay lưng lại với cô, bất kể cô gọi anh ta như thế nào anh ta cũng không quay đầu lại, sau đó biến mất vào một làn khói mờ ảo trắng xóa, mặc cho cô tìm thế nào cũng tìm không ra.
“A ——”
Cô ta sợ đến nổi bất thình lình ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa.
Trên chiếc giường lớn đã không thấy Lục Sâm, cảnh trong mơ rất giống sự thật, nhất thời Tiểu Thất không phân biệt được là thật hay giả.
Trong lòng cô rất trống trải, nhanh chóng vén chiếc chăn trên người ra, ngay cả giày cũng không mang mà đi chân trần, đẩy cánh cửa phòng ngủ, chạy ra.
Trong văn phòng làm việc.
Nhìn thấy Lục Sâm đang dặn dò các phòng ban cấp cao một số việc, sắc mặt lạnh lùng.
Nghe thấy âm thanh cửa mở ra, anh nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Tiểu Thất, lập tức kinh hãi. Nhất thời ngừng nói chuyện, mọi người cũng lập tức nhìn qua.
“Lục Sâm...”
Trong mắt của Tiểu Thất chỉ có hình dáng của Lục Sâm, trong khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, khóe mắt liền đỏ ửng lên. Thì ra lúc nãy chỉ là một giấc mơ, Lục Sâm vẫn còn ngồi chừng chừng nơi đó mà.
“Là ác mộng, Lục Sâm... em mơ thấy anh rời xa em.”
“Làm sao có thể!” Lục Sâm vuốt nhẹ mái tóc có chút rối bời của cô, nhìn thấy cô ta không mang giày, nhanh chóng bồng cô ta qua ngồi trên ghế làm việc, “Trong mơ thường trái với hiện thực, em mơ thấy anh rời khỏi em, thì chứng mình rằng chúng ta sẽ luôn ở bên nhau?”
“Thật chứ?”
“Anh cam đoan!”
Tiểu Thất ôm chặt lấy Lục Sâm, cảm nhận được hơi thở quen thuộc của anh trong lòng mới dần dần cảm thấy hoàn toàn nhẹ bổng.
Sau khi định thần lại mới phát hiện trong phòng làm việc đang có rất nhiều người.
“A...” Tiểu Thất kinh ngạc la lên, hai má bỗng chốc đỏ ửng lên!
Lúc nãy những cử chỉ trẻ con của cô đều bị những người này nhìn thấy hết rồi?
Tiểu Thất hận đến nổi muốn tìm một chỗ nào đó để trốn vào.
Lục Sâm bật cười.
Bây giờ mới biết xấu hổ à?
Anh xoa nhẹ đầu của cô, “Ở đây anh gần kết thúc công việc rồi, em mau vào phòng mang giày vào, sau khi tan ca anh sẽ đưa em đi ăn, sau đó sẽ đưa em về.”
“Được!”
Tiểu Thất như trốn tránh tháo chạy về phòng nghỉ.
Trong văn phòng, mọi người nhìn về phía Lục Sâm như gặp ma ấy.
Thấy ánh mắt của tổng tài chỉ chăm chăm nhìn về phía người phụ nữ ấy, đến khi phòng nghỉ đóng cửa lại, tổng tài mới thu lại ánh nhìn, đợi đến khi ánh mắt quay lại dừng trên người bọn họ, thì cái thần thái hòa nhã ấy, nụ cười ấy, đều tan biến mất, lại trở về một đại tổng tài lạnh như băng.
Mọi người há hốc mồm!
Sự đối đãi này thật là khác biệt rất lớn!
Mọi người vẫn còn đang bùi ngùi chưa xong, Lục Sâm đã trầm giọng mở miệng, “Tiếp tục đề tài lúc nãy đi!”
...
Tiểu Thất mặt đỏ bừng dựa người trên cửa, không ngừng buồn bã đánh vào cửa.
Thật xấu hổ quá đi!
Thật xấu hổ quá rồi!
Cũng không biết những người kia sẽ suy nghĩ gì, tổng tài của mình là một người đàn ông ưu tú như vậy, lại có một người bạn gái lỗ mãng lanh chanh như thế sao!
“Hazz... Tiêu Tiểu Thấtơi Tiêu Tiểu Thất, mắt của mày có bị mù không, một đám người đứng sừng sửng trong đó lại không thấy, lại nhào đầu qua bên đó một cách đường đột như vậy, lại còn hỏi một câu hỏi trẻ con như vậy với Lục Sâm nữa, mày nói đi có phải mày muốn anh ta mất mặt trước mặt cấp dưới không. A a a... Tiêu Tiểu Thất tại sao mày lại không có não vậy!”
Tiểu Thất buồn bã thiếu chút nữa hộc ra máu.
Đợi đến khi vào nhà vệ sinh, soi mình trước gương, Tiểu Thất lại càng muốn hộc ra máu hơn.
Trong gương là mình sao, một mái tóc xoăn gợn sóng rối bời đang buông xõa trên vai, khóe mắt ngấn lệ quần áo lượm thượm... bản thân còn nhìn mình không ra hồn!
“Tiêu Tiểu Thất, mày còn dám đến tuyên bố chủ quyền à, những người đó chắc chắn sẽ cười mình chết, huhu...”
Tiểu Thất bỏ chút công sức ra, trang điểm bản thân cho thật hoàn mỹ.
Trong phòng nghỉ không có lược, cô lấy tay chải tóc cho thật chỉnh tề, sau đó rửa mặt, cuối cùng là trang điểm. Sau khi xong mọi việc cô từ phòng tắm bước ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, thì nhìn thấy Lục Sâm đã ở trong phòng nghỉ rồi.
Hai má của Tiểu Thất lại đỏ bừng lên, không dám nhìn anh ta, “Lục sâm, có phải em đã làm anh xấu hổ không...”
“Không có, bọn họ ngưỡng mộ anh còn không kịp nữa à.” Lục Sâm đẩy chiếc xe lăn đem đôi giày đưa cho Tiểu Thất, “Anh biết chắc chắn em không mang giày, mau mang giày vào đi, thời tiết lạnh như thế này, sợ sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Tiểu Thất thật thàmang giày vào, vẫn không dám nhìn Lục Sâm, “Bọn họ thật sự không có chê cười em đúng không?”
“Bọn họ không dám!” khuôn mặt của Lục Sâm nghiêm nghị xuống, “Lần sau đừng có giống như hôm nay không mang giày mà chạy ra ngoài nhé!”
Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm, lần nữa nhào qua Lục Sâm dùng hết sức ôm chầm lấy anh, hít thật sâu mùi bạc hà trên người của anh, “Huhu, lúc đó người ta đang bị khiếp sợ mà, Lục Sâm em mơ thấy anh rời xa em, bất kể em gọi anh ra sao anh cũng không trả lời, em ở trong màn sương khói trắng tìm mãi, tìm hết nửa ngày vẫn không tìm ra anh...”
Mái tóc mềm mại của cô đang cọ sát lên mặt anh, rất ngứa ngáy.
Trái tim của anh ta chốc lát im dịu xuống.
Vuốt gọn mái tóc cô ta lại, Lục Sâm cam đoan với cô rằng, “Em yên tâm, bất kể tình huống nào, anh cũng không rời xa em, trừ phi em không cần anh thôi.”
“Không thể nào!”
Ánh mắt Lục Sâm như cười ẩn ý, “ừ, anh biết rồi.”
Hai người dựa sát vào nhau một lúc, không khí thật là ngọt ngào.
Một lát sau, Tiểu Thấtchợt nhận ra và hỏi anh ta, “Công việc của anh giải quyết xong hết rồi à?”
“Đã giải quyết xong hết rồi.” Lục sâm nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay “Bây giờ đã hơn sáu giờ chiều rồi, bên ngoài trời cũng đã chuyển sang tối, Tiểu Thất, em đã đói bụng chưa?”
Anh không hỏi cô cũng không cảm nhận được, anh vừa dứt lời, cái bụng của Tiểu Thất bỗng kêu “ọt ọt.”
“Đói bụng rồi!”
“Đi, chúng ta đi ăn thôi!”
“Dạ được!”
Tiểu Thất dùng tốc độ nhanh nhất của mình để mặc đồ thật chỉnh tề, lại chạy đi lấy tấm thảm che lên đùi của Lục Sâm, sau đó phụ đẩy xe lăn ra cửa.
Những người trong bộ phận thư ký và thiết kế vẫn chưa tan ca.
Tiểu Thất nhìn mọi người, suy nghĩ đến những hành động mất mặt lúc nãy, mặt càng đỏ bừng lên.
Khi nhìn thấy Lục Sâm mọi người đều cung kính chào hỏi, còn nhìn lại thần thái của Tiểu Thất thì ngược lại cảm thấy khó hiểu.
“Chào tổng tài!”
“Ừ!” Khuôn mặt Lục Sâm điềm đạm trả lời, bèn chú ý đến mọi người nhìn Tiểu Thất với ánh mắt dị nghị, Lục Sâm bỗng chốc vịn vào tay vịn của xe lăn, rồi ngừng lại.
Anh nắm lấy tay của Tiểu Thất, kéo Tiểu Thất đến bên người của mình.
“Ách...”
“Các người không cần phải đoán mò nữa, cô ấy là bạn gái của tôi! Cũng là tổng tài phu nhân tương lai của Phong Hoa!”