Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 809



“Con đang nói linh tinh cái gì vậy?”

“Con nói linh tinh!” Lục Vĩnh Cường chỉ vào Lục mẫu nói, “Bố không tin có thể hỏi bà ta, chỉ cần năm đó bà ta yêu bố thật lòng, thì tuyệt đối sẽ không chấp nhận được sự lừa dối từ bố!”

Lục lão đầu quay người vào nhìn Lục mẫu.

Nhưng Lục mẫu lại nhìn Lục vĩnh Cường một cách khá lạ, nói thật, trước giờ bà không hề thích Lục Vĩnh Cường.

Đầu to tai bự, lại không có chút lễ độ, học thức.

Nhưng hôm nay hắn nói những câu như vậy, lại làm cho bà có chút kinh ngạc!

“Hiểu Vãn... điều mà Vĩnh Cường nói...”

“Cậu ta nói không sai!” Lục mẫu nhẹ nhàng nói, “Năm đó nếu như ông nói rõ mọi chuyện với tôi sớm hơn, mặc dù cho tôi sẽ tức giận sẽ điên rồ nhưng sẽ không đến mức rời xa ông! 28 năm nay, tôi còn tưởng ông đã ngộ ra lỗi lầm của mình, nhưng không ngờ được, ông vẫn không hiểu được, tất cả mọi người đều thông minh hơn ông!”

Lục lão đầu ngậm mồm vô ngôn.

Lão vẫn tưởng Hiểu Vãn để tâm chuyện ông đã kết hôn và có con, không ngờ rằng, so với chuyện này bà lại càng để tâm việc lão lừa dối bà ấy!

“Hiểu Vãn...”

“Được rồi!” Lục mẫu đẩy ly rượu vang đi, bà cầm lấy áo khoác vắt trên ghế, nhã nhặn đứng dậy, “Thực ra mọi chuyện đã không còn quan trọng nữa, khi nãy tôi cũng đã nói rồi, những chuyện này đều đã là chuyện của năm xửa xừa xưa rồi, nguyên nhân của câu chuyện năm xưa, tôi cũng chẳng muốn nhắc lại nữa. Mọi chuyện đã qua đi 28 năm rồi, tôi cũng đã buông rồi. Lục tiên sinh, sau này chúng ta tiếp tục việc ai người nấy làm thôi, chẳng ai can dự đến ai.”

Nói xong, Lục mẫu đánh mắt cho Tiểu Thất và Lục Sâm, “Chúng ta đi!”

“Vâng!”

Tiểu Thất lấy áo rồi đẩy xe của Lục Sâm, bước nhanh theo Lục Mẫu.

Khi bước ngang qua Lục lão gia, Tiểu Thất còn bĩu bĩu môi.

Thực không rõ ông già này lấy tự tin ở đâu ra!

Nói thực, kể cả là ngoại hình hay khí chất, Lục lão đầu đều không xứng với Lục mẫu. Lục mẫu ăn mặc gọn gàng nhã nhặn, thân hình cũng đẹp nữa, gương mặt cũng giữ được sự trẻ trung! Lại thêm chuyện bà từ đầu đã nhỏ hơn Lục lão đầu những mười mấy tuổi, khi này hai người đứng với nhau... chẳng ai nói hai người là một cặp.

Nhìn ra có khi còn tưởng Lục lão đầu là bố của Lục mẫu kìa.

Hoàn toàn không hợp nhau!

Đương nhiên, những thứ này đều là yếu tố bên ngoài, thứ quan trọng hơn là Lục mẫu không còn cảm tình với Lục lão đầu nữa.

Khi một người phụ nữ thật sự yêu một người đàn ông thì lúc nhìn người đàn ông, ánh mắt của người phụ nữ sẽ tràn ngập yêu thương, sẽ lóe sáng, nhưng khi Lục mẫu nhìn Lục lão đầu, ánh nhìn của bà bình tĩnh như nhìn một người lạ mặt, không có đến một chút tình cảm trong đó.

Đã không có tình cảm nữa thì đương nhiên càng không thể nào về với nhau được rồi.

Còn nói là vì Lục Sâm?

Nực cười!

Lục mẫu bị dồn ép đến nước phải bỏ lại đứa con vừa sinh chưa được bao lâu, bây giờ Lục Sâm đã lớn khôn rồi, đã 28 tuổi, là một người đàn ông trưởng thành rồi!

Lúc này Lục mẫu càng không thể vì Lục Sâm mà thỏa hiệp.

3 người đi ra khỏi nhà hàng, họ đi nhanh về phía thang máy.

Trong nhà hàng, Lục lão đầu và vợ chồng Vĩnh Cường, Trương Mỹ không hề nhúc nhích.

“Bố!” Trương Mỹ gọi lớn.

Lục lão đầu tỉnh người, lão chống lấy cây ba toong đuổi theo Lục mẫu, ông của lúc này bước đi thoăn thoắt, xem ra hoàn toàn không cần đến cây ba toong kia, ông xông đến trước mặt, chặn lại 3 người kia, không đếm xỉa đên những ánh mắt của đám đông trong khách sạn, “Hiểu Vãn, anh biết anh sai rồi... anh thật sự biết sai rồi, năm đó đáng nhẽ anh nên thẳng thắn nói chuyện với em sớm hơn...”

Lục mẫu khá đau đầu, “Lục tiên sinh, nói cho cùng, giữa hai người chúng ta trừ một mối tình đã qua và một đứa con này ra thì đã hoàn toàn là hai người xa lạ rồi, bây giờ nói những chuyện này cũng chẳng có nghĩa lý gì cả!”

“Anh không cần biết, anh không muốn em ra nước ngoài nữa!”

“Xin lỗi, đây không phải là chuyện mà ông có thể quản được!”

Lục lão đầu chỉ còn cách cuối cùng, “Hiểu Vãn, anh biết em hận anh, vậy như thế này được không? Chỉ cần em đồng ý ở lại, hai người chúng ta bắt đầu lại từ đầu, sống cuộc sống yên bình, thì anh sẽ lập tức viết một tờ di chúc đem đến cho luật sư công chứng, anh sẽ để lại toàn bộ tài sản cho Lục Sâm, công ty cũng để lại cho con nó có được không?”

Lục mẫu nhướn lông mày.

Bà vẫn tự nhận bà khá hiểu con người của Lục lão đầu, trước giờ lão đều coi tiền và quyền là trên hết.

Có thể để lão ta nói những lời như vậy, có thể nói là dốc ruột dốc gan ra rồi.

Bà vừa định mở miệng nói, theo sau Lục lão đầu là Lục Vĩnh Cường và Trương Mỹ chạy lại, vừa nghe thấy lời Lục lão đầu nói, mặt của Lục Vĩnh Cường biến sắc cái ‘xoẹt’, thái độ của hắn cũng thay đổi hẳn, không ngại có bao nhiêu người đang nhìn họ, hắn quát lên, “Không được! Tuyệt đối không được! Bố, đều là con của bố, lẽ nào bố lại muốn nhìn thấy con lưu lạc gầm cầu cuối chợ, rồi chuyển hết tài sản cho Lục Sâm sao! Trừ phi con chết rồi, không thì con tuyệt đối không bao giờ đồng ý!”

Trương Mỹ không nói gì, nhưng đương nhiên cô ta cũng không hề đồng ý với quyết định này.

Dựa vào cái gì chứ!

Bản thân cô ta thì chẳng sao, nhưng còn con gái họ thì sao, lão gia rõ ràng khi trước đã từng đảm bảo với cô chỉ cần cô để cho Lý Dương bước về nhà họ Lục thì ông sẽ bảo đảm cho quyền lợi của Song Song, nhưng bây giờ ông lại nói những lời này, chẳng bằng đạp đổ hết những lời nói khi trước sao?

Không thể nào như thế được!

“Bố, bố làm vậy là quá không công bằng rồi!”

“Các ngươi ngậm mồm cho ta, tài sản của ta, ta tự biết sắp xếp!”

Lão gia tức giận vô cùng, hai người này có phải là sinh năm con con lợn không thế, đều là người nhà của ông, bề ngoài thì ông nói sẽ để lại toàn bộ tài sản cho Lục Sâm nhưng cũng không có nghĩa để Lục Vĩnh Cường phải lang bạt đâu đó chứ, cùng lắm thì để cho Lục Sâm phần lớn còn lại chút chút thì nhém cho Lục Vĩnh Cường, vậy cũng quá đủ cho chúng sinh sống rồi!”

Hơn nữa, bao nhiêu năm nay Lục Sâm quản lý công ty, lợi nhuận tăng bao nhiêu lần chính lão là người biết, rõ ràng là Lục Sâm có năng lực hơn Lục Vĩnh Cường, cho nên có cho Lục Sâm nhiều hơn thì cũng là chuyện thấu tình đạt lý!

“Bố...”

“Ta nói rồi, lập tức ngậm mồm lại! Không thì dọn ra khỏi biệt thự ngay ngày hôm nay cho ta, sau này chuyện của hai đứa chúng mày ta cũng không cần hỏi han tới nữa!”

Lục Vĩnh Cường tức tối, im mồm lại.

Nếu thật sự làm Lục lão gia bực mình lên thì chẳng còn bất cứ thứ gì cả.

Sau khi Lục lão gia giải quyết xong bên Lục vĩnh Cường lập tức quay lại nhìn Lục mẫu, “Hiểu Vãn... Hiểu Vãn... lần này anh thật sự thành tâm hối lỗi rồi, nếu em còn không yên tâm, bây giờ chúng ta có thể lập tức đi đến sở luật sư làm công chứng di chúc, em bảo anh viết thế nào thì anh sẽ viết như thế, được không?”

Lục mẫu lắc lắc đầu.

Lục lão đầu lập tức hoảng lọan lên, “Hiểu Vãn, đây là toàn bộ những thứ anh có rồi, anh cũng chỉ làm được đến nước này thôi!”

Lục mẫu vẫn lắc đầu, “Lục tiên sinh, hai chúng ta không còn cơ hội nào đâu! Tôi không nghĩ cuộc đời tôi chỉ đáng chút ít tài sản như vậy, nếu như chì vì tiền, năm đó tôi cùng ông gây dựng lên Phong Hoa, thì khi đi tôi cũng phải cầm theo tiền rồi! Hơn nữa, tôi cũng không tin con trai của tôi cần số tài sản này!”

Lục Sâm gật gật đầu, “Mẹ, mẹ cứ làm theo tâm nguyện của mình, còn về công ty... con cũng có thể tự gây dựng lên được!”

Lục mẫu cười hài lòng.

Bà vẫn biết con trai bà luôn làm bà tự hào.

Lục lão đầu lần này hoàn toàn không giữ được bình tĩnh, cầu xin vô ích, cúi đầu năn nỉ cũng vô tích sự, lão chỉ có thể dùng chiêu cuối cùng.

Lão nghiến răng, lạnh lùng nói, “Hiểu Vãn em đừng quên rằng, khi bố mẹ em mất do một tay anh lo mua mộ cho họ, bây giờ hợp đồng mộ địa vẫn trong tay anh, nếu em không đồng ý ở lại, vậy anh chỉ có thể để cho xương cốt của hai ông bà già phải phơi tý nắng, dầm tý mưa vậy!”