Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 827



“Anh lên đây ngủ với em!”

Lục Sâm đau đầu!

Tâm trạng của anh lúc này mà ngủ cùng với Tiểu Thất, không dám nghĩ có xảy ra chuyện gì tiếp không nữa.

“Tiểu Thất...”

“Anh ôm em ngủ nhé, đừng có mà ăn xong rồi cứ thế bỏ đi nhé.”

Lục Sâm, “...”

Cái tội danh này anh gánh không nổi ah!

Thành thật nằm xuống để Tiểu Thất ôm, Tiểu Thất ôm chặt lấy anh, làm Lục Sâm cảm thấy mình giống như chuột túi vậy, cái đầu nhỏ cọ cọ vào ngực anh cuối cùng cũng tìm được một chỗ thoải mái rồi yên lặng nằm xuống.

“Em ngủ.”

“Ngủ đi ngủ đi.”

So sánh lúc này thì, Tiểu Thất rất thoải mái dễ chịu, còn Lục Sâm có chút không tự nhiên.

Đành phải cố chịu đựng vây, Tiểu Thất ôm chặt lấy anh. hai cơ thể quấn chặt lấy nhau, làm anh chịu không nổi nữa.

Hết lần này tới lần khác TIểu Thất còn không nằm yên, nhích tới nhích lui, khiến cho dục hỏa trong lòng Lục Sâm không thể nào ép xuống được nữa.

“Tiêu Tiểu Thất!”

Giọng nói của Lục Sâm như là rất khó khăn mới phát ra được, anh nghiến răng nhìn Tiểu Thất, “không cho em lăn qua lăn lại nữa!”

Thân thể Tiểu Thất vẫn không phản ứng.

Không phải chứ!

Ý niệm đó trong đầu lại xuất hiện?

Bờ mông căng tròn quyến rũ của Tiểu Thất khẽ dịch chuyển.

Một cái chuyển động khẽ của Tiểu Thất... đều làm Lục Sâm phải hít một hơi sâu, anh trở mình một cái đè Tiểu Thất xuống phía dưới.

“A a a a a, Lục Sâm, anh thế này lại chả khác nào cầm thú.”

Lục Sâm thiếu chút nữa thì nôn ra máu, “em nói anh là cầm thú? được rồi, nếu như anh không làm thì không xứng với danh xưng đó!”

“Ai ai, đừng đừng đừng mà...”

Nhưng không kịp mất rồi, Lục Sâm đã cúi đầu xuống cuồng nhiệt hôn cô.

“A...”

Một lát sau hai người mới chịu buông ra, Lục Sâm đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt thống khổ nhìn cô nói, “Tiểu Thất, Tiểu Thất anh không chịu được nữa rồi...”

Mặt Tiểu Thất ửng đỏ.

“Anh thật sự khó chịu, không có gạt em?”

“Uhm anh chịu không nổi nữa!”

Tiểu Thất nhìn Lục Sâm không giống như là giả bộ, huống chi, thân thể anh vật đó đã thành ra như thế, Tiểu Thất cắn môi, quyến rũ nói, “vậy, vậy làm thêm lần nữa!” cô làm động tác tay rồi nói, “chỉ một lần thôi đấy!”

Được sự đồng ý của Tiểu Thất, Lục Sâm giống như thú tính bộc phát!

...

Trong khi Lục Sâm và Tiểu Thất đang..., có thể nói năm nay sẽ là một năm khó quên nhất với cả hai người

Nhưng ở đâu đó!

Có một số ít người qua cái năm nay có chút không yên lòng.

Mùng một đầu năm!

Trước cổng biệt thự Lục Gia, có một người phụ nữ trung niên đứng dưới lớp tuyết đã rơi dầy đặc, mặc một thân áo bông ấm áp, trên đầu còn có đội mũ len, thế nhưng toàn thân vẫn còn rét run vì cái lạnh của mùa đông.

Người phụ nữ này không ai khác chính là mẹ đẻ của Lý Dương bà tên Lý Ngọc!

Đã hơn hai tháng nay Lý Ngọc không liên lạc được với con mình.

Thật ra... trước kia con bà cũng không thường xuyên gọi điện về, không nghe điện thoại của bà, thế nên ban đầu không liên lạc được với Lý Dương, bà cũng không nghĩ là có vấn đề gì xảy ra!

Thế nhưng chuyện như vậy không bao giờ kéo dài quá hai tháng.

Lý Ngọc càng nghĩ càng không yên lòng, do đó bà từ trong vùng núi hẻo lánh đi tới thành phố với mục đích là đi tìm con trai mình, tới đây đã được hai ngày rồi, nhưng biệt thự Lục Gia, bà chỉ có thể đứng ngoài nhìn mà thôi, muốn đi vào so với việc lên trời còn khó khăn hơn, trong và ngoài biệt thự đều có người bảo vệ, thêm vào đó trước kia Lý Dương có dặn bà là không được phép đến tìm anh ta, cho nên bà cũng không dám đi vào.

Hôm nay trời còn tờ mờ sáng, bà đã đứng ở đây chờ rồi.

Trong lòng nghĩ hôm nay là ngày mùng một đầu năm, Lý Dương nhất định sẽ ra ngoài, thế nhưng đợi cũng đã nửa ngày, vẫn không nhìn thấy con mình.

Tuyết vẫn tiếp tục rơi dầy, trên người bà có không ít tuyết đọng trên bả vai, cảm thấy cái lạnh buốt xuyên thấu vào da thịt bà run run lặng lẽ đứng ở đó, đã sắp đến giữa trưa rồi, vẫn không thấy Lý Dương đi ra, Lý Ngọc có một chút không đợi được nữa.

Cũng bởi vì năm mới,biệt thự Lục Gia mọi ngày thường có hai người đứng trực nhưng hôm nay chỉ còn một người.

Lý Ngọc tranh thủ lúc anh ra đi wc, bà lén lút men theo bờ tường bò vào, thận trọng đi vào trong biệt thư.

Với ý nghĩ rất đơn giản!

Bà không muốn cho con trai biết là bà đến đây, chỉ cần đứng từ xa nhìn thấy Lý Dương cũng đủ rồi, biết nó sống tốt, biết nó vẫn bình an, là bà có thể trở về, coi như bản thân cũng chưa từng tới nơi này!

...

Lúc này trong biệt thự, Lục Lão Đầu đang ngồi ở phòng khách, hai mắt nhìn ra phía ngoài.

Thế nhưng người đến chúc tết đến năm nay, không có người mà ông đợi!

Trong phòng khách, Lục Vĩnh Cường chua chát nói, “cha người đừng đợi nữa, hôm qua giao thừa Lục Sâm còn không có đến ăn bữa cơm đoàn viên, người còn hi vọng cậu ta tới chúc tết người sao? con xem ra, cậu ta cũng không đem chúng ta là người một nhà rồi! cha đợi cậu ta như vậy, không rõ bây giờ cậu ta đang vui vẻ ở đâu rồi, sớm đã đem nhà ta không coi ra gì rồi!”

Lục Vĩnh Cường thời gian này vô cùng thoải mái.

Lão Gia Tử lợi dụng số ít lãnh đạo của công ty để chèn ép Lục Sâm, chuyện này với ông ta coi như là một việc tốt!

Hai cha con hai người, thời gian này tranh chấp khá gay gắt, người ở giữa là Lục Vĩnh Cường liền được lợi rồi!

Vì vậy lúc này LụcVĩnh Cường ước Lục Sâm đừng có về nhà.

Để Lão Gia Tử mềm lòng rồi lại không muốn ép Lục Sâm nữa.

Lục Vĩnh Cường đi tới đỡ Lục Lão Đầu lên, “cha đừng đứng đây đợi nữa, vào nhà trong đi, tới tầm trưa mà Lục Sâm vẫn chưa về, nhất định cậu ta sẽ không quay về!”

Trương Mỹ cũng đỡ lấy tay ông nói, “vâng, vâng, cha, người đừng đợi nữa.”

Lục Lão Đầu trong nội tâm có chút khó chịu!

Ôngthương Lục Sâm còn nhiền hơn so với Lục Vĩnh Cường, thời gian này chèn ép Lục Sâm cũng chỉ muốn cho nó một bài học, ai bảo nó không giúp ông ra mặt, Lục Lão Đầu tính đợi khi Lục Sâm trở về, nó chịu nhận sai, chuyện như vậy cứ thế ông cho qua.

Nhưng không nghĩ rằng, ông chèn ép nó căn bản không làm Lục Sâm tổn thương, mà lại làm nó xa cách ông hơn.

Trước kia Lục Sâm dù có bận rộn đến đâu, đều trở về ăn bưa cơm tất niên, đầu năm chúc mừng năm mới, nhưng năm nay... đến cái bóng của nó cũng không thấy!

Lục Lão Đầu vừa hối hận vừa phẫn nộ!

Ông nhìn tuyết trắng rơi đầy trời, chống gậy phẫn nộ nện xuống sàn nhà, nghiến răng nói, “không về thì coi như xong!”

Lục Vĩnh Cường vui vẻ nói,”Vâng, vâng, vâng, chúng ta đợi cậu ta làm gì!”

Mấy người vừa mới xoay người vào nhà trong, thì nhìn thấy Lý Ngọc lén lén lút lút ở ngoài cửa.

“Là ai thế?”

Bị phát hiện rồi?

Lý Ngọc bất đắc dĩ, từ sau gốc cây đại thụ đứng dậy, “là tôi...”

“Lý Ngọc?” Lục Vĩnh Cường sắc mặt có chút thay đổi, ông ta và Lục Lão Đầu nhìn nhau, ánh mắt đều thay đổi nói, “cô đến đây làm gì?”

“Tôi, tôi đến tìm Lý Dương...” Lý Ngọc đi đến trước cửa, tay bất an xoa xoa, “Tôi đã hai tháng không liên lạc được với Lý Dương rồi, thế nên rất lo lắng cho nó, thế nên mới lên thành phố tìm nó. Vĩnh Cường... Lý Dương đâu?”

Lục Vĩnh Cường nhìn về phía Lão Gia Tử, Lý Dương đã bị chết cách đây hai tháng, sau khi chết thi thể cũng không tìm thấy, hơn hai tháng nay ông ta cũng giả vờ như không biết chuyện xảy ra với Lý Dương, thêm vào đó Lý Ngọc cũng không có đến tìm, bọn họsớm nghĩ chuyện này đã qua rồi.

Không nghĩ tới, thời điểm này Lý Ngọc lại đến tìm.

“Lý Ngọc, cô đừng phí tâm tư nữa, Lý Dương cũng không có ở đây!” Lục Lão Đầu nói, ông ta nhìn Lục Vĩnh Cường, Lục Vĩnh Cường hiểu rõ gật đầu, lập tức đi vào nhà trong, chưa đến mấy phút, Lục Vĩnh Cường từ trong nhà đi ra, tay cầm một túi giấy, ông ta đem túi giấy đó đưa cho Lục Lão Đầu... Lục Lão Đầu nhìn thoáng qua rồi đưa cho Lý Ngọc.

“Đây là cái gì?” Lý Ngọc nhận lấy, có chút nghi ngờ nhìn thoáng qua bên trong là mười chồng tiền xếp chình tề trong túi, Lý Ngọc sững sờ, cuống quít đem bọc giấy trả cho Lục Lão Đầu, “mấy người làm cái gì thế, tôi không đến đây đòi tiền, tôi tới tìm con tôi...”

“Về sau cô không cần tìm Lý Dương nữa, nó đã đi rồi!”

“Nó đi đâu?” Lý Ngọc vội vàng hỏi.

“Chúng tôi cũng không biết!”Lục Lão Đầu cũng không ngốc đem việc Lý Dương chết nói ra, có nói cũng đâu có tác dụng gì, địa vị của Tiêu Gia không phải ai cũng động vào được, hơn nữa... nói thẳng Lý Dương chết cũng là do anh ta gieo gió gặp bão. Lục Lão Đầu lập tức nói, “Lý Dương hai tháng trước bỗng nhiên rời khỏi Lục Gia, cũng không nói là đi đâu, cô đừng hao tâm tổn trí tìm nó nữa, nó là người trưởng thành, nếu như nó không muốn cho người khác biết mình ở đâu, thì cũng không muốn cho chúng ta đi tìm nó, những thứ khác không nói nữa, cô vì Lục Gia ta sinh ra con trai, chỗ tiền này có thể nói là đền bù cho cô!”

“Không!” Lý Ngọc lắc đầu,”Tôi không cần tiền! tôi chỉ muốn biết có chuyện gì xảy ra với Lý Dương, nó không lẽ vô duyên vô cơ mà đi!”

Lý Ngọc kinh hoàng nhìn Lục Vĩnh Cường, đột nhiên tiến lên một bước, gắt gao bắt lấy cánh tay của Lục Vĩnh Cường nói, “Lý Dương nó rất thích ở Lục Gia, nếu không phải có chuyện gì xảy ra với nó, nó nhất định không rời Lục Gia, Lục Vĩnh Cường, có phải là ông làm không... nó là con trai ông, con trai ruột của ông, ông lẽ nào lại làm như vậy với nó!”

Lục Vĩnh Cường có chút bối rồi, khống nói gì.

Nói đến cùng, thì ông ta đối với Lý Dương vẫn là rất áy náy.

Lục Vĩnh Cường không nói câu nào, Trương Mỹ lại đứng ngồi không yên, bà ta lạnh lùng đi qua nhìn Lý Ngọc, “đang yên đang lành cô ở đây nói cái gì, chỗ tiền này đủ cho cô sống thoải mái cả đời rồi, cô còn đòi cái gì nữa!”

“Tôi muốn con trai tôi...”

“Con cô không có ở đây, cô muốn tìm nó đi chỗ khác mà tìm!”

Hai mắt Lý Ngọc ửng đỏ!

Là con người thì đâu có thể lạnh lùng như vậy được!

Lục Vĩnh Cường... nó là Lục Dương con trai ruột của ông!

“Lục VĨnh Cường...”

Lục Vĩnh Cường cúi đầu nói, “cô hỏi tôi cũng vô dụng, tôi cũng không biết Lý Dương hiện giờ ở đâu!”

Mất tích đã hơn hai tháng!

Lý Ngọc cảm thấy trong lòng buốt lạnh!

Không!

Lẽ nào! Lý Dương còn ở chỗ trước kia của nó.

Lý Ngọc ném bọc giấy trong tay ra, liền chạy ra ngoài.

Bà không thích động vào tiền của Lục Gia!

Nhưng mà nhất định phải tìm được con trai mình!

Nhìn Lý Ngọc vừa chạy ra ngoài, Lục Vĩnh Cường có chút lo lắng, “cha người xem cô ta có gây ra chuyện gì không?”

“Cô ta chỉ là một người phụ nữ nông thôn, không có tiền, không có quyền có thể làm ra chuyện gì đây! đi theo cô ta đi!”

Lý Ngọc chạy ra khỏi biệt thự, vừa đi khỏi đấy khoảng 5 phút, thì bị một người chặn lại.

“Bà là mẹ ruột của Lý Dương?”

“Ông là, ông là...”

“Tôi là ai không quan trọng!” người này toàn thân che đậy rất kỹ, chỉ để lộ ra hai con mắt, một đôi mắt lành lạnh đến rợn người, “cô muốn tìm Lý Dương, thì đi theo tôi!”