Thật sự cảnh tượng trước mắt vô cùng đẹp, đầm nước có hình dạng vừa giống như một vầng trăng khuyết, dưới ánh trăng, những bông cỏ lau xào xạc đung đưa cùng với ánh trăng vàng vặc kia có thể làm lòng người xao xuyến!
Lưu Tuyền đã quên rằng bao nhiêu lâu rồi cô chưa được nhìn thấy cảnh tượng đẹp như vậy.
Cô vô thức nhìn đến ngây người.
Cô đang nhìn phong cảnh, còn Dung Cảnh lại ngắm cô.
Nhìn ngắm một hồi, anh không kiềm được nói, “Những lúc em cười anh vẫn thấy đẹp hơn.”
Nụ cười của Lưu Tuyền bỗng chốc hơi đơ lại, cô hơi ngại ngùng đưa tay lên má, “Vậy à?”
“Ừm!” Dung Cảnh lấy một ít cỏ khô phủ lên trên tảng đá gần đó, anh kéo Lưu Tuyền cùng ngồi xuống, vừa nhìn cô anh vừa cười nói, “Con gái vẫn nên hay cười mới đẹp.”
Lưu Tuyền thở dài.
Nếu như được thì ai lại không muốn ngày nào cũng vui vẻ cười nói kia chứ, có nhiều lúc cô rất ngưỡng mộ Tiểu Thất, bất kể có chuyện gì xảy ra cô ấy cũng có thể vui vẻ mỗi ngày, như không hề xảy ra chuyện gì. Một cô gái có tính cách như vậy mới làm người khác yêu quý chứ.
Lưu Tuyền gạt đi những ý nghĩ trong đầu mình, cô lại ôm mặt tiếp tục ngắm phong cảnh hữu tình trước mắt, “Chỗ này thật đẹp quá, hơn nữa lại chưa bị người ta khai phá, sao anh biết nơi này hay vậy?”
“Lúc đến đây dã ngoại với bạn thì phát hiện được.”
Dung Cảnh cười nói, Khi bọn anh đến là ban ngày, còn phát hiện một ổ trứng vịt rừng, cả nhóm bọn anh như vớ được vàng, vui lắm. Bây giờ trời tối rồi không thì có khi vẫn có thể đi tìm trứng vịt rừng.”
“Hay vậy! Những thứ tự nhiên như vậy giờ rất ít được nhìn thấy rồi, những địa điểm và cảnh đẹp du lịch đều đã bị quy hoạch và khai phá hết, toàn là những thứ nhân tạo và công nghiệp hóa, không được như nơi này, gần gũi với mẹ của tự nhiên đến vậy.”
Dung Cảnh gật gật đầu, “Ừ, A thị đã còn rất ít những chỗ như vậy rồi.”
“Thật lòng muốn ở đây mấy hôm quá!”
“Vậy không được, phong cảnh tuy đẹp thật nhưng xung quanh đây không có gì cả, nếu ở lại một thời gian thì cũng sẽ buồn chán thôi. Cảnh đẹp thi thoảng được ngắm nhìn thì vẫn là cảnh đẹp, còn với người dân quanh đây, thì nơi này cũng chỉ là một đầm nước thôi.”
Lưu Tuyền kinh ngạc nhìn sang Dung Cảnh, “Anh nói cũng có lý.”
Ánh mắt này có mang chút hơi hướng của sự sùng bái... Dung Cảnh đã nhìn qua không ít ánh mắt như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy có chút ngại ngùng, vành tai anh đỏ ửng lên, nhưng may mắn thay bây giờ là ban đêm nên khó có thể nhìn ra.
Anh ra bộ ho nhẹ một cái, chuyển qua chuyện khác, hướng về phía dòng nước xanh biếc kia, khẽ giọng, “Ngọn đồi này cũng cao phết đấy, buổi sáng, khi mặt trời dâng lên cảnh mới đẹp, nhưng có khi em lại không xem được rồi...”
“Tại sao?”
Dung Cảnh nhìn cô ánh mắt kỳ lạ, “Lát nữa chúng ta không về sao?”
“Không về!” Lưu Tuyền miệng cười, mắt nhìn đăm đăm vào dòng nước trước mặt, tuy có chút gió, nhưng cả đầm nước đều được những rặng cỏ lau lặng lẽ ôm lấy, mặt nước không gặn chút sóng, cũng như tâm trạng của cô bây giờ, không một chút vướng bận, “Đằng nào ở nhà cũng không có người, em có về hay không cũng chẳng ai biết càng không có người bận tâm, thay vì một mình phải đối diện với căn nhà thênh thang đó, còn không bằng ở đây chờ đợi được ngắm mặt trời mọc!”
Nói rồi, Lưu Tuyền cười tươi quay lại nhìn Dung Cảnh, “Anh tốt bụng thì tốt đến cùng nhé, chắc cũng không bắt em về vào lúc này chứ.”
Cô cười rất tươi nhìn Dung Cảnh, dưới ánh trăng kia, nụ cười ấy như tươi thêm vài phần.
Dưới hoàn cảnh này, sao anh có thể từ chối kia chứ.
Anh cũng cười đáp lại cô, “Vậy cung kính không bằng tuân lệnh rồi.”
Hai người ngồi cạnh nhau, gió trên đồi thổi ngày một mạnh, Lưu Tuyền trả lại chiếc áo khoác trên mình cho Dung Cảnh, anh đừng để bị cảm lạnh, mặc vào đi, em hết lạnh rồi.”
“Đêm xuống gió lạnh, hơn nữa sáng sớm sẽ có sương, con gái mà bị nhiễm lạnh là không tốt đâu, em cứ mặc lên đi.”
Khi anh khoác áo lên cho cô, ngón tay không cẩn thận chạm vào cô, Lưu Tuyền cảm nhận được đầu ngón tay anh đã lạnh cóng.
Cơ thể có rắn chắc khỏe mạnh đến đâu, ngồi một chỗ không vận động còn chịu lạnh như vậy chắc chắn cũng không thể chịu được.
Lưu Tuyền nghĩ một lúc, cô đưa cho anh một nửa chiếc áo khoác, “Như vậy nhé, chúng mình ngồi gần một chút, mỗi người một nửa, như vậy sẽ không bị lạnh nữa.”
Dung Cảnh do dự một hồi mới gật đầu, “... Ừ!”
Hai người ngồi sát lại, hai bờ vai chạm nhau, cơ thể của Dung Cảnh có hơi cứng ngắc, nhìn sang Lưu Tuyền thì lại vô cùng điềm tĩnh, như không hề có chút cảm giác gì. Thấy vậy, Dung Cảnh cũng không biết nên vui vì cô không phòng bị anh, hay nên buồn vì cô không có ý niệm gì với anh.
Anh thầm thở dài một hơi, cất giấu đi những suy nghĩ hơi loạn nhịp của mình rồi khoác lên nửa chiếc áo khoác kia, cơ thể lập tức ấm lên thấy rõ.
Lưu Tuyền cũng vậy.
Cơ thể của Dung Cảnh như một cái lò sưởi vậy, đặc biệt là nơi bờ vai hai người chạm vào nhau, hơi nóng không ngừng từ nơi đó truyền sang cho cô, cô thấy cơ thể mình ấm lên rất nhiều.
“Còn lạnh không?”
“Hết rồi!”
Dung Cảnh để ý thời gian, “Mới 8 giờ tối, từ giờ đến sáng sớm mai còn lâu lắm, nếu em mệt rồi cứ dựa vào vai anh mà ngủ, đợi trời chuẩn bị sáng anh sẽ gọi em dậy.”
“Không cần, em không mệt đâu”
Trải qua một ngày với vô số chuyện như vậy, nếu cô còn ngủ được, vậy thì đúng là quá phổi bò rồi.
Hai người bắt đầu nói chuyện, Lưu Tuyền mới nghĩ ra trừ chuyện Dung Cảnh học trường quân đội ra, cô chẳng còn biết gì về anh, “Dung Cảnh, anh nói về anh đi.”
“Anh?”
“Vâng! Giờ mình cũng đã là bạn rồi nhỉ, nhưng em chẳng biết gì về anh cả.”
Dung Cảnh nghĩ cũng đúng.
Anh hồi tưởng lại, bắt đầu kể cho cô nghe, “Anh thì tên là Dung Cảnh, giới tính nam! Năm nay 29 tuổi...”
“Thôi, dừng lại!” Lưu Tuyền dở khóc dở cười nhìn sang anh, “Ai bảo anh nói mấy cái này nào, anh tên là Dung Cảnh em biết rồi, giới tính em cũng nhìn ra rồi, tuổi tác khi nãy nói chuyện với mẹ anh em cũng nghe rồi, có thể nói chuyện gì em không biết được không.”
Thấy cô cười, Dung Cảnh cũng phút chốc thấy được thư giãn hơn.
“Được rồi, vậy anh sẽ nói những chyện mà em chưa biết nhé, từ nhỏ, anh đã sống trong một gia đình quân nhân, bố mẹ anh đều từng đi lính, hai người họ quen nhau trong khi đi bộ đội, sau đó mới yêu nhau rồi đi đến hôn nhân, cho nên họ có tình cảm đặc biệt với quân đội, trên anh còn có một ông anh trai, năm nay anh ấy 32 tuổi rồi, anh và anh trai từ nhỏ đã rất nghịch ngợm phá phách, nên bố mẹ bọn anh lại thương lượng đợi đến khi hai đứa tốt nghiệp cấp ba sẽ cho đi học quân đội, còn dặn là cho đi vào đó để người ta rèn cho cái tính.”
Ngịch ngợm phá phách?!
Lưu Tuyền nhìn sang Dung Cảnh, nhưng có nhìn thế nào cô cũng không tưởng tượng được hình ảnh một Dung Cảnh nghịch ngợm quậy phá.
Cô cảm giác như mình đang nghe kể một câu chuyện vậy, hai tay đưa lên đỡ lấy bầu mặt, nhìn anh chăm chú, “Sau đó thì sao, hai người cùng nhau vào trường quân đội?”
“Ừ! “Dung Cảnh nói với vẻ tiếc nuối, “Em không biết đâu, ở nhà anh, mẹ anh chính là hoàng thái hậu, đến bố anh cũng không dám động chạm đến bà ấy, bà ấy mà đã quyết định chuyện gì, cả nhà anh không một ai dám phản đối, cho nên mệnh lệnh của hoàng thái hậu mà đã ban xuống thì anh và anh trai anh muốn kháng lệnh cũng không được. Đặc biệt là anh trai lớn hơn anh nên phải vào trường trước, sau khi vào quân đội... đúng thật, tính cách thay đổi rất nhiều, mẹ anh vừa nhìn thấy đã biết ngay quyết định của mình là sáng suốt nên đợi đến khi anh tốt nghiệp cấp 3, đương nhiên là cũng phải vào trường quân đội.”
Lưu Tuyền nghe rất chú tâm.
Mẹ của Dung Cảnh nghe chừng là một người rất thú vị.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì bắt đầu các kiểu huấn luyện gian khổ rồi.” Dung Cảnh nhớ lại hoàn cảnh của lúc đó, tỏ gương mặt khổ ải, “Em không biết quân đội biến thái thế nào đâu, mỗi ngày thời gian ăn ngủ đều được kế hoạch trong bao nhiêu lâu, thời gian ăn cơm chỉ có 3 phút, 3 phút mà vẫn chưa ăn xong? Được, hết 3 phút lập tức thu dọn toàn bộ đồ ăn, cả buổi sáng coi như chịu đói, đặc biệt là thời gian đó, lượng vận động và tiêu hao rất lớn, có những lúc chưa đến buổi trưa đã đói cồn cào rồi.”
“Vậy phải làm thế nào?”
Dung Cảnh nhe răng cười, “Đương nhiên phải có cách rồi, anh vừa vào trường được một năm, anh trai của anh vẫn chưa tốt nghiệp kìa, có những lúc sau giờ tắt đèn, anh ấy có lén lút mang đồ ăn đến cho anh, nhưng mà... nhiều khi là hai người cùng đợi sau khi tắt đèn mới mò vào căn tin mò đồ ăn!”
“Á? Như vậy cũng được sao?!”
“Đương nhiên không được!” Dung Cảnh thở dài, “Bị bắt thì sẽ bị trừng trị nghiêm khắc lắm! Anh bị bắt mấy lần, phạt nhiều quá thì cũng đành yên thân yên phận hơn.”
Lưu Tuyền cười ngặt nghẽo.
“Em còn cười?!”
“Sau đó thì sao, anh có giống như bố mẹ mình, kiếm một cô bạn gái trong đó không?”
“Thật ra thì không.” Dung Cảnh lại thở dài, “Khi đó ngày nào cũng huấn luyện đến mệt lả rồi, còn hơi sức đâu mà đi kiếm bạn gái nữa, hơn nữa tụi con gái trong trường thì... chậc chậc, em chưa thấy họ đâu, lúc huấn luyện người ta không coi em là phụ nữ đâu, đến cuối cùng đều biến thành những cô gái mạnh mẽ cả nghĩa đen và nghĩa bóng! Anh không muốn giống như bố mẹ anh, nên tuyệt đối không tìm bạn gái cùng trường quân đội!”
“Ồ——”
Sư tử cái?!
Lưu Tuyền không kiềm được, cười lớn, “Dung Cảnh, anh tả mẹ anh như vậy, bà ấy mà nghe thấy chắc chắn sẽ táng anh lên bờ xuống ruộng đó.”
Dung Cảnh ha ha cười, vẩy vẩy tay, “Không sao đâu, đằng nào bà ấy cũng không nghe được!”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó sau khi tốt nghiệp, bố mẹ lại muốn anh vào phục vụ trong quân đội.Anh vốn mới từ trường quân đội ra, còn tưởng đã được giải thoát rồi, anh không hề thích vào lại trong đó, nên không cần biết bố mẹ anh nói gì, anh tuyệt đối không vào đó!”
“Vậy anh có thành công không?”
“Đương nhiên!” Dung Cảnh cười tươi nhìn Lưu Tuyền, “Đương nhiên anh dùng đủ mọi chiêu, cuối cùng bố mẹ cũng phải xót anh, nên anh không vào phục vụ trong quân đội nữa!”
“Chiêu gì vậy?”
Dung Cảnh phút chốc lộ vẻ ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng, ánh mắt chuyển qua hướng khác, “Ừm... chuyện này, nói chung không phải là chiêu gì đứng đắn lắm.”
Lưu Tuyền đoán, “Chắc không phải là... tuyệt thực chứ?!”
Viền tai của Dung Cảnh đỏ quạnh lên tức thì, anh không dám tin vào tai mình nhìn sang cô.
“Ả?” Lưu Tuyền thấy phản ứng của Dung Cảnh, cô bịt miệng lại, “Lẽ nào em đoán đúng rồi?”
Đúng là đã bị đoán đúng!
Dung Cảnh vô cùng ngượng.
Chuyện này vẫn luôn là bí mật được anh giấu kín với người ngoài, vì sợ bị mất mặt, không ngờ hôm nay bị Lưu Tuyền đoán ra trong nháy mắt như vậy.
“Sao em biết?”
“Đoán mò thôi!” Lưu Tuyền cười tít mắt, “Em nghĩ là, mẹ anh muốn đưa anh đi bộ đội như vậy, anh phải dùng chiêu thức nào thật hiểm hóc thì mới có tác dụng chứ.”
“Không ngờ bị em đoán trúng rồi, hồi đó anh tuyệt thực mấy ngày liền, sau rồi mẹ anh thấy thái độ của anh quá kiên quyết nên mới từ bỏ ý định!”