Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 902



Tiêu Lăng xông vào phòng, sắc mặt anh lạnh buốt, khí thế phừng phừng, đôi mắt lạnh căm liếc một loạt đám người ngồi trong phòng với một sức ép vô cùng lớn.

“Tôi chỉ hỏi một lần, Tiểu Thất ở đâu?!”

Chu phụ rốt cuộc cũng là người nhà quê ra tỉnh, nhìn thấy một Tiêu Lăng như vậy, ông cũng không tránh được một nỗi sợ dâng lên. Phải một lúc lâu sau mới hồi lại được, ông ta nuốt nước bọt nói, “Tôi, tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu! Trừ phi các người đem tiền đến đây trước, không thì chúng tôi tuyệt đối không nói cho các người biết vị trí của Tiêu Tiểu Thất đâu!”

Cả nhà họ cũng chịu không ít ấm ức tại A thị.

Thiếu chút là bị con trai họ đuổi khỏi A thị, cuối cùng cả nhà họ họp mưu tính kế, thấy cứ như vậy thì không được, không thể không chấm mút được tý gì mà tay trắng lầm lũi về quê chứ, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ thế nào cũng thấy không đúng.

Từ đầu cả nhà họ định bắt cóc Tiêu Khả.

Nhưng Tiêu Khả hoặc bận công việc không thì ở nhà cùng Chu Tử Dương hay tham gia những yến hội cao cấp, bọn họ có muốn xuống tay cũng không có cơ hội. Về sau họ lại nhớ ra Tiêu Khả còn một cậu em họ, cũng chính là Tiêu Lăng.

Sau khi nghĩ ra Tiêu Lăng, bọn họ tiếp tục lén lút mai phục gần biệt thự.

Vừa đúng lúc hôm qua nhìn thấy Tiểu thất một mình thẫn thờ đi từ ngoài vào biệt thự, cả nhà họ đã được nhìn thấy ảnh của Tiểu Thất và Cảnh Thụy tại chỗ ở của Tiêu Khả, gần như họ nhận ra cô ngay lập tức, ngay sau đó, cả nhà bàn nhau, không bắt cóc được Tiêu Khả thì còn có thể bắt được cháu gái của cô kia mà.

Nghe nói Tiêu Khả đã đứng tuổi nhưng không có con cái, Tiêu Tiểu Thất và Tiêu Cảnh Thụy từ nhỏ đã lớn lên bên cô, nên tình cảm mấy cô cháu rất gắn bó.

Hơn nữa bố mẹ của Tiêu Tiểu Thất giàu có như vậy, có khi lại hốt được thêm một mẻ nữa.

Vừa nghĩ đến đây, cả nhà họ đều bị tiền làm cho mờ mắt, không cần nghĩ ngợi gì mà xông đến bắt cóc Tiểu Thất. Sau khi bắt cóc họ cố tình không liên lạc ngay mà để cho bên nhà Tiêu Lăng phải cuống lên bồn chồn, lo lắng đã, đợi cho qua một đêm hôm đó, sau khi người nhà Tiểu Thất đã khá nóng ruột rồi, lúc này mới gọi điện đến.

Toan tính của họ khá thành công, đến lúc cuống cuồng lo lắng nóng lòng cho con mà được biết tung tích của nó thì giá nào đương nhiên họ cũng trả.

Thực ra lúc đầu cả nhà họ cũng chẳng tính đến lấy được một con số nhiều đến thế đâu, chỉ định khoảng 1000 vạn thôi.

Nhưng nghĩ lại, cả một nhà bao nhiêu người thế này, 1000 vạn sao đủ chia nhau, cho nên họ thử cắn răng thêm chút dã tâm, mở mồm đòi 1 tỷ.

“Cần tiền phải không? Tiêu Lăng cười lạnh lùng, anh ngồi xuống sofa, đàm phán với Chu phụ, “1 tỷ phải không?”

Chu phụ do dự đôi phút mới gật đầu, “Không sai, 1 tỷ! Tiêu Lăng, chúng tôi đã đi nghe ngóng rồi, con người anh đáng giá cả trên 1000 tỷ Mỹ kim, 1 tỷ chúng tôi vừa nói, với anh chẳng thành vấn đề. Chắc anh cũng không nghĩ mạng của thiên kim mình chỉ đáng có 1 tỷ chứ.”

“Mạng của con gái tôi đương nhiên đáng 1 tỷ!”

Chu phụ thấy Tiêu Lăng nói vậy, còn tưởng là anh đã đồng ý, ông ta lập tức thở phào, không che giấu được sự phấn khởi trên gương mặt già nua kia, “Vậy cậu cho người đi ngân hàng rút 1 tỷ ra đây, chỉ cần nhìn thấy tiền, chúng tôi sẽ thả Tiểu Thất ra ngay hơn nữa sau này cũng không bao giờ xuất hiện làm phiền cuộc sống của các người nữa!”

Đám đông ùn vào phòng.

Lục Sâm ngồi trên xe lăn, sắc mặt đanh thép nhìn cả nhà họ Chu.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài.

Bọn họ đều rất già cả, đứng tuổi, lại trung hậu, nhưng ai mà ngờ được, đám người trông có vẻ trung hậu thật thà trước mắt đây lại đi bắt cóc Tiểu Thất.

Anh hít một hơi dài, quay sang nhìn Tiêu lăng.

Anh chỉ sợ Tiêu Lăng không đồng ý sẽ làm đám người kia tức giận.

Nhưng, rõ ràng sự lo lắng của anh là thừa.

Tiêu Lăng nghe thấy lời nói của Chu phụ, đến lông mày cũng chẳng cau một cái, “1 tỷ đương nhiên chả thấm gì với tôi, nhưng... các người muốn tiền được thôi, dựa vào cái gì tôi có thể tin Tiểu Thất đang ở trong tay các người, lại dựa vào cái gì để tin bây giờ con bé an toàn?!”

Chu phụ nghe vậy, liền nói luôn, “Cậu yên tâm đi, chúng tôi nói gì cũng chỉ cần tiền, không có ý định hại người đâu, nếu cậu vẫn không yên tâm, chúng tôi có thể lập tức gọi một cuộc điện thoại, để cho con gái cậu nói chuyện!”

“Được, tôi phải nghe được giọng của Tiểu Thất, xác nhận con bé được an toàn xong mới có thể lấy tiền cho các người!

“Vậy cậu đợi một lát!”

Người nhà họ Chu tụm vào với nhau gọi đi một cú điện thoại, bây giờ Tiêu Khả mới phát hiện, chị cả của Chu Tử Dương và chồng của chị ta không có mặt ở đây.

Điện thoại đã kết nối rất nhanh, sau khi Chu phụ nói chuyện một lúc, liền giao điện thoại cho Tiêu Lăng, “Được rồi đấy, hai bố con cậu nói chuyện đi.”

Tiêu Lăng nắm chặt lấy điện thoại.

Anh thử gọi một câu, “Tiểu Thất?”

“Daddy, là con...” Giọng của Tiểu Thất có chút xụt xịt.

Cả đám người bên phía Tiêu Lăng đều bất giác căng thẳng, đặc biệt là Lục Sâm, tim anh như mắc nghẹn ở cổ họng.

“Tiểu Thất, con có được khỏe không, bọn chúng có làm hại gì con không, con có bị thương ở đâu không?”

“Không sao, con khỏe. Con xin lỗi daddy, con lại làm cho mọi người phải lo lắng rồi.”

Chưa kịp nói mấy câu, sau khi xác định được Tiểu Thất không bị thương, Chu phụ lập tức giật lại điện thoại, “Được rồi chứ, bây giờ đã biết Tiểu Thất khỏe mạnh rồi, có phải là cậu nên đi lấy tiền cho chúng tôi rồi chứ!”

Trên trán Chu Tử Dương bắt đầu toát mồ hôi hột.

Anh vẫn muốn nói, nhưng Tiêu Khả bịt chặt mồm anh, “Ngậm mồm! Không được nói một lời nào, nếu anh mà làm hỏng việc giải cứu Tiểu Thất, kết cục của gia đình anh sẽ còn bi thảm hơn nữa!”

Chu Tử Dương cuống đến nỗi lạnh cả người, nhưng cũng chẳng dám nói gì thêm nữa.

Chu phụ thấy Tiêu Lăng không có phản ứng gì, ông ta cuống quýt lên, “Tiêu Lăng, không phải là cậu đổi ý rồi đấy chứ!”

Sắc mặt Tiêu Lăng khá điềm nhiên.

Thực ra bây giờ có thể tóm gọn cả nhà Chu gia, sau đó dùng mạng của cả nhà họ để uy hiếp chị cả và anh rể của Chu Tử Dương, nhưng...

Anh không muốn mạo hiểm!

Người nhà Chu gia vô liêm sỉ như vậy!

Chỉ vì tiền mà có thể làm ra nhiều chuyện trái luân thường đạo lý như thế, xem ra chị gái và anh rể của Chu Tử Dương cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, nhỡ đâu hai người đó không màng sóng chết của Chu gia mà đến lúc bị ép quá họ lại làm liều thì sao, Tiểu Thất sẽ gặp nguy hiểm mất.

Cho nên, Tiêu Lăng không định đánh cược!

Nói cho cùng, đám người này muốn chạy cũng chạy không thoát, chỉ cần cứu được Tiểu Thất an toàn trở về đã, còn đám người này đến lúc đó lại chẳng sống chết do anh.

Nghĩ vậy, Tiêu Lăng lập tức vẫy tay gọi Tiêu Cảnh Thụy đang đứng ngoài cửa vào.

Anh rút từ trong áo ra một chiếc thẻ, “Đi, con đi ngân hàng rút 1 tỷ ra cho bố, nhanh chóng rút xong tiền rồi đem đến đây!”

Cảnh thụy lườm cho Chu gia một cái cháy mặt rồi nhận lấy tấm thẻ ngân hàng, “Con đi ngay!”

Nhìn thấy Tiêu Cảnh Thụy rời khỏi phòng, dáng vẻ và sắc mặt của đám người họ Chu liền tưng bừng phấn khởi, cứ như 1 tỷ đang đứng đó vẫy tay với bọn họ rồi!

Chu phụ là vui nhất, ông nói, “Tiêu Lăng, cậu đúng là một người hào sảng đấy!”

Tiêu Lăng cười khểnh như chưa nghe thấy gì.

Cứ để cho đám người này vui vẻ đôi chút đi, đợi đến khi anh cứu được Tiểu Thất thì để xem xem anh sẽ trị lũ người ngu ngốc này thế nào!

Muốn tống tiền Tiêu Lăng này, cũng phải tính xem có cái mạng mà tiêu không chứ!