Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 906



Tiểu Thất lúc này mới yên tâm chút.

“Bây giờ bác sĩ nói không sao rồi, con có thể yên tâm chưa.” Tiêu Lăng đứng ở kế bên Tiểu Thất, “Mau lên giường nằm nghỉ ngơi một lát đi.”

“Con không muốn, con muốn ở đây với Lục Sâm!”

Bác sĩ do dự một hồi, nhìn vào Tiểu Thất và Lục Sâm, cuối cùng vẫn nói ra, lời nói tiếp theo của bác sĩ khiến cả người Tiểu Thất đều đứng cả hình.

“... Nhưng, Tiêu tiểu thư, nhảy lầu tuy rằng không có tổn thương gì nhiều, nhưng cơ thể lúc đầu của Lục tiên sinh lại có tình trạng rất nghiêm trọng!”

Tiểu Thất đột nhiên kinh ngạc, “Tình trạng gì?”

Bác sĩ lấy đơn kiểm tra mới ra đưa cho Tiểu Thất, sắc mặt nặng nề, “Cô xem thử đi.”

Trên đơn đều là một số từ danh từ tiếng anh chuyên ngành, Tiểu Thất có một số nhìn không hiểu lắm.

Cô cầu cứu nhìn vào Tiêu Lăng bên cạnh, Tiêu Lăng lấy đơn kiểm tra ra nhìn qua một hồi, cả người đều ngây ra.

“Daddy! Daddy!” Tiểu Thất nóng vội, “Rốt cuộc là chuyện gì thế, daddy hãy nói đi!”

Ánh nhìn của Tiêu Lăng bị thu hút bởi một từ vựng.

Danh từ chuyên ngành phiên dịch thành tiếng trung, chính là... ung thư xương!

“Ung thư xương?”

Tiểu Thấy y như là bị sét đánh vậy, cả người đều cứng đờ ở đó!

Ung thư xương rốt cuộc là bệnh gì cô không hiểu lắm, nhưng cô biết từ “ung thư” này, chỉ cần dính dáng đến ung thư đều là những bệnh không dễ dàng trị khỏi.

“Không thể nào, Lục Sâm tại sao lại có thể có căn bệnh này được!” Tiểu Thất hoàn toàn không chấp nhận được sự thật này, “Con không tin, đánh chết con cũng không tin!”

Kiếm người hỏi rõ ràng!

Đúng!

Tiểu Thất đột nhiên nghĩ ra điều gì, từ phòng bệnh xông ra ngoài như bị điên vậy, ngoài phòng bệnh, chỉ có Triệu Đào một mình đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Tiểu Thất, anh vội vàng hỏi, “Tiêu tiểu thư, tổng tài chúng tôi sao rồi, tỉnh lại chưa?”

“Triệu Đào! Tôi hỏi anh một câu hỏi, anh nhất thiết thành thật trả lời tôi!”

Triệu Đào nhìn thấy sắc mặt nặng nề của Tiểu Thất, sắc mặt bất giác cũng nghiêm túc hẳn lên, “Tiêu tiểu thư, cô hỏi đi!”

“Lục Sâm bị bệnh ung thư xương, chuyện này rốt cuộc là thật hay giả?”

Tiểu Thất căng thẳng nhìn vào Triệu Đào, nhắm kĩ khẩu hình của anh, chỉ sợ anh nói ra câu trả lời khiến cô sẽ không chấp nhận được.

Nhưng!

“Là thật đấy!” Triệu Đào cười đắng nói, “Không nghĩ đến Tiêu tiểu thư vẫn là biết rồi... tổng tài tốn công tốt sức ẩn giấu bao lâu nay, không nghĩ đến vẫn là bị phát hiện ra.”

Thật đấy!

Không ngờ là thật đấy!

Ánh mắt của Tiểu Thất đen lại, cơ thể đột nhiên chao đảo.

“Tiêu tiểu thư...” Triệu Đào vội vàng đỡ lấy cô, “Cô không sao chứ?”

Không sao?

Tại sao có thể không sao được?

Tiểu Thất rất đau khổ, cô từ trong hôn mê tỉnh dậy, biết được bản thân còn sống, biết được Lục Sâm còn sống, đừng nhắc là biết cô vui biết bao.

Cô đã nghĩ hết rồi, Lục Sâm lần này vì cô ngay cả sinh mạng cũng không cần, còn nói là người anh đang yêu vẫn là cô.

Lý do tổn thương cô cũng là do anh có nỗi khổ riêng.

Cô vui mừng đợi chờ Lục Sâm tỉnh dậy, cô đã nghĩ cả rồi, sau khi Lục Sâm tỉnh dậy, nói cho cô biết nỗi khổ riêng của anh, cô sẽ tha thứ cho anh, sau đó hai người tái hợp với lại.

Đây chính là kết cục viên mãn nhất.

Nhưng, bây giờ bác sĩ và Triệu Đào lại nói cô nghe, Lục Sâm bị ung thư xương?

Không!

Tiểu Thất không chấp nhận được sự thật này.

Cô dùng sức lắc đầu, “Không thể nào, anh ta vô duyên vô cớ tại sao lại có thể bị ung thư, tôi không tin, tôi tuyệt đối không tin đâu!”

Triệu Đào biết Tiểu Thất sẽ khó mà chấp nhận được.

Anh nhìn vào vẻ mặt sẽ xỉu đi bất cứ lúc nào của Tiểu Thất, vội vàng đỡ lấy cô ngồi lên ghế ở ngoài phòng bệnh, “Tiêu tiểu thư, tôi biết cô khó mà chấp nhận được, cũng như lúc tổng tài mới biết được chuyện này vậy, ngài ấy cũng không có cách nào tin được...”

Tiểu Thất muốn khóc, nước mắt khô xơ trong tròng mắt lại không chảy ra được.

Không ngờ lại là thật đấy...

“Tại sao, tại sao ông trời lại đối xử với anh ấy như thế...”

“Tổng tài cũng hỏi qua câu hỏi này.” Triệu Đào xoa xoa gò má cứng đờ, “Nếu như cô cũng đã biết rồi, vậy tôi sẽ nói hết tất cả mọi chuyện cho cô nghe.”

Tất cả mọi chuyện?

Tiểu Thất ngây người nhìn vào Triệu Đào.

“Tiêu tiểu thư còn nhớ mấy ngày trước khi cô và tổng tài chia tay không, mấy ngày đó tổng tài đang làm việc, kết quả tại vì bị bệnh phải nhập viện, lần kia mà cô còn ở bệnh viện nhìn thấy Triệu tiểu thư?”

“... Nhớ chứ!”

“Trên thực tế, lần trước tổng tài không phải là bệnh cảm bình thường.” Triệu Đào khàn giọng nói, “Lần đó đi bệnh viện, đã kiểm tra tổng quát, bác sĩ kiểm tra ra tổng tại bị mắc bệnh ung thư xương, lúc ấy tổng tài dặn dò tôi và bác sĩ, nếu như cô đến rồi thì nói cô nghe chỉ là bệnh cảm thông thường là được rồi.”

“Sau đó... sao nữa?”

“Ngày đó tổng tài im lặng thời gian rất lâu, tổng tài biết ngày đó ngài ấy cứ không về nhà, hơn nữa điện thoại gọi không được, cô khẳng định sẽ đến công ty tìm ngài ấy, cho nên cố ý dặn dò tổng giám thiết kế La Na, nói cô ấy nghe nếu như cô đến rồi, hãy nói ngài ấy trong bệnh viện. Còn Triệu tiểu thư... cũng không phải ngẫu nhiên trong bệnh viện gặp được đâu, là tổng tài gọi điện cho Triệu tiểu thư, cố ý nhờ Triệu tiểu thư giúp đỡ đấy!”

Tiểu Thất ôm lấy đầu, cô đã không còn cách nào để suy nghĩ nữa.

“Tại sao... phải làm như thế?”

“Tại vì lúc đó tổng tài đã nghĩ cả rồi, nếu như là ung thư xương thật, hơn nữa còn là giai đoạn cuối... vậy ngài ấy sẽ lấy danh nghĩa là tái hợp lại với Triệu tiểu thư... chia tay với cô!”

Tròng mắt Tiểu Thất đã chứa đầy nước mắt.

Cô đã hiểu rõ rồi, cũng cuối cùng cũng biết được “nỗi khổ riêng” của Lục Sâm rồi!

“Cho nên sau đó anh ấy nói đi công tác, thật ra cũng không phải đi công tác thật, đúng không?”

Triệu Đào cười đắng gật đầu, “Đúng vậy! Lúc đó gạt cô đi công tác ở Thụy Sĩ, trên thực tế là tại vì bên Thụy Sĩ bên đó có một căn bệnh viện chuyên chữa trị ung thư xương, có rất nhiều chuyên gia khám bệnh ở đó. Tổng tài trong lòng lúc đó vẫn còn ôm lấy tia hi vọng cuối cùng, ngài ấy hi vọng kiểm tra của bệnh viện trong nước bị sai sót, cho nên đi khám lại, nhưng... được kết quả vẫn là như nhau!”

Tiểu Thất bất động ngồi trên ghế.

“Lúc đó tin tức này đả kích vô cùng vô cùng lớn với tổng tài, ngài ấy ở Thụy Sĩ được mấy ngày, mẫu thân của tổng tài khuyên tổng tài trực tiếp đừng về nước nữa, ở Thụy Sĩ tiếp nhận trị liệu, nhưng tổng tài không đồng ý, sau đó chúng tôi hai người cùng nhau về nước.” Triệu Đào như là sợ làm Tiểu Thất hoảng sợ vậy, âm thanh rất là nhẹ nhàng, “Tổng tài sau khi về nước, sợ lỡ thời gian cô, cho nên nhờ Triệu tiểu thư giúp đỡ, sau đó liền có chuyện sau đó xảy ra.”

“... Tôi và Triệu tiểu thư khuyên ngài ấy kể sự thật cho cô nghe, nhưng tổng tài không chịu. Ngài ấy nói nếu như nói cô nghe rồi, cô khẳng định sẽ không rời khỏi mà chăm sóc ngài ấy, cuối cùng làm lỡ đi thanh xuân của cô, hơn nữa... hơn nữa nếu như ngài ấy qua đời... lúc đó hai người còn đang trong lúc tình nồng, cô khẳng định cả đời không thể quên được ngài ấy, cho nên tổng tài mới dùng biện pháp tàn nhẫn như vậy, để cô triệt để từ bỏ ngài ấy!”

Triệu Đào đem những lời nói đã nén rất lâu trong lòng một hơi nói ra, “Tất cả kế hoạch đều dựa theo dự tính của tổng tài tiến hành, hôm qua chúng tôi đã ngồi trên chuyến bay đi Thụy Sĩ rồi, nhưng trong lúc luân chuyển, Tiêu Cảnh Thụy tiên sinh tại vì rất nôn nóng chuyện cô mất tích, đã gọi điện thoại cho tổng tài, sau khi tổng tài biết được tin tức cô mất tích... lại ngồi chuyến máy bay về nước trong ngày đó, bay về đây!”

Nước mắt của Tiểu Thất cuối cùng đã vỡ ào xuống!

Thì ra đây mới là chân tướng của sự việc.

Tiểu Thất biệt miệng lại, đau khổ khóc không nên lời!

Lục Sâm...

Sao anh ấy lại như thế này, sao anh ấy lại như thế này!

Ung thư xương!

Lại còn là giai đoạn cuối, cô phải làm sao, tương lai của họ sẽ như thế nào?

Triệu Đào nhìn thấy Tiểu Thất khoác không thể khống chế nổi, khoé mắt cũng đỏ ửng lên, “Tiêu tiểu thư,sự việc đến ngày hôm nay đã không còn giấu nổi nữa, nếu không chúng tôi cũng không thể về nước, những điều tôi nói với với trước kia, là vì... chủ tịch gần đây bệnh tình biến chuyển xấu ngày càng nhanh, mỗi khi phát bệnh càng lúc càng thấy đau hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy cơ bản sẽ không phải là cách tốt.”

Tiểu Thất ngẩn người nước mắt tuôn rơi, “Anh ấy... bệnh này thật sự không thể chữa được sao?”

“Trước mắt đôi với trị liệu ung thư xương, chỉ có cách tháo khớp!”

Triệu Đào sao khi biết được bệnh tình của Lục Sâm đã tìm rất nhiều dữ liệu, nhìn thấy Tiểu Thất nhìn về phía mình, cười khổ nói, “Sau khi chủ tịch phát hiện ra bị ung thư xương, tôi đã khuyên anh ấy đi Thuỵ Sĩ làm phẫu thuật, nhưng chút tịch không chịu đi.”

“Tại vì sao?”

Tại vì sao tháo khớp có thể giữ được mạng, tại sao không đi làm phẫu thuật?

“Tiêu tiểu thư, cô không biết sao...” Triệu Đào thở dài nói, “Chủ tịch ngài ấy vốn là một người hoàn toàn bình thường, vì bị tai nạn xe đã làm một lần tháo khớp rồi, anh ấy đối với việc tháo khớp tương đối không có thiện cảm, thà nguyện tiếp nhận việc duy trì trị liệu chứ nhất định không muốn tháo khớp, anh ấy nói cho dù có chết, anh ất cũng không muốn lại bị mất đi đôi chân nữa.”

“... đây vẫn chưa phải là điều quan trọng”.Triệu Đào nhẹ nhàng nói, “Lần trước chúng tôi đi Thụy Sĩ kiểm tra,bác sĩ đã nói, các tế bào ung thư đang lan rộng, nếu như không nhanh chóng làm phẫu thuận,các tế bào ung thư đã lan rộng ra toàn thân, tới lúc đó ngay cả thần Đại La hạ thế cũng không thể cứu được người nữa rồi!”

Tiểu Thất kinh ngạc tới mức nước mắt cũng không còn rơi được nữa.

Thì ra...

Nghiêm trọng tới như vậy?

Triệu Đào nghiến chặt răng, tiếp tục nói. “Tiêu tiểu thư, tôi và mẹ của chủ tịch đã khuyên anh ấy một thời gian rất dài rồi, chủ tịch nhất định không chịu làm phẫu thuật, bây giờ cô đã biết chuyện này rồi, cho nên cầu xin cô. Cô khuyên khuyên chủ tịch đi, lời nói của cô, nói không chừng anh ấy lại nghe...”

Làm phẫu thuật!

“Trong nước không thể sao?”

Triệu Đào lắc đầu, “Đối với vấn đề ung thư xương chuyên gia trong nước không nhiều, mà thiết bị cũng không được đầy đủ. Nếu như trong nước làm phẫu thuật, tỷ lệ thành công là rất thấp. ThỤy Sĩ thì không như vậy, mẹ chủ tịch đã tìm được bệnh viện, bệnh viện đó là bệnh viện trị liệu ung thư xương nổi tiếng nhất toàn thế giới, không chỉ có bác sĩ ngay cả y ta cũng tương đối có kinh nghiệm, tỷ lệ thành công cũng rất cao!”

Tiểu Thất cắn chặt môi.

Cho nên...

Lục Sâm,anh ấy vẫn là muốn rời đi...

Gặp Tiểu Thất vẫn luôn không có phản ứng gì, tâm Triệu Đào thấy gấp gáp hơn,”Tiêu tiểu thư...”

“Tôi biết rồi.”Tiểu Thất nắm chặt tay, cùng lắm, cô đi Thụy Sĩ cùng với anh ấy, cô nhất định sẽ giúp anh hồi phục, Tiểu Thất ngước mắt lên, nước mắt vừa lăn xuông bỗng trở nên đặc biệt sáng, “Tôi sẽ khuyên anh ấy đi Thụy Sĩ làm phẫu thuật!”

Kể cả có bị mất đi đôi chân thì cũng đã làm sao!

Chỉ cần vẫn còn sống, những việc khác, cô không quan tâm!

...

Tiểu Thất để Triệu Đào đi về nghỉ ngơi, một mình cô ngồi trên ghế ngoài hành lang bệnh viện suy nghĩ về vấn đề bệnh tình của Lục Sâm.

Gió đêm tương đối lạnh.

Hành lang lạnh hun hút.

Có gió đêm thổi tới, những cơn gió đó gần như thổi tận vào trong xương tủy, lạnh như cuộc chiến mà Tiểu Thất đang phải đối mặt bây giờ.

Cô cũng không biết mình ngồi bên ngoài tổng cộng bao nhiêu giờ.

Trong đầu chỉ có một cách nghĩ.

Cô nhất định, nhất định phải ở bên Lục Sâm khi anh gặp khó khăn nhất!

...

“Tiểu Thất?”

Không biết thời gian đã qua bao nhiêu lâu, cửa phòng bệnh được mở ra từ bên trong, Tiêu Lăng từ bên trong lộ đầu ra ngoài, nói với âm thanh nhỏ nhất,”Lục Sâm tỉnh rồi!”

“Tỉnh rồi?”

Tiểu Thất vội vàng đứng ra khỏi ghế, nhanh chóng xông thẳng vào phòng bệnh!

Vừa xông tới cửa phòng,Bỗng bị Tiêu Lăng túm lại.

“Daddy?”

“Vừa nãy những lời con và Triệu Đào nói ta đều nghe thấy hết rồi.”

Tiểu Thất ngẩn người. “Daddy...”

Tiêu Lăng thở dài, đưa tay vuốt vuốt đầu Tiểu Thất, “Ta mặc dù không tán thành cách làm của Lục Sâm, nhưng nói cho cùng anh ta cũng nghĩ cho tương lai sau này của con. Tiểu Thất...”Tiêu Lăng nhẹ nhàng gọi một tiếng, nhìn Tiểu Thất ngẩng lên, Tiêu Lăng đắn đo một lúc mới nói, “Tiểu Thất... Mami con nói đúng, con đã là người trưởng thành rồi, daddy không nên tham gia qua nhiều vào tình cảm đời dống của con, Lục Sâm có thể vì con làm được tới mức này, ta cũng rất kinh ngạc. Con... việc sau này của con con tự mình quyết định nhé.”

Tiểu Thất mơ hồ nhìn Tiêu Lăng.

Nguyên cả ngày hôm nay thự tại cô đã nhận quá nhiều việc đả kích, bây giờ trong đầu cơ bản không chuyển động chút nào, “Daddy, bố vừa nói gì?”

Tiêu Lăng thở dài nhìn vào mắt Tiểu Thất nói, “Ý của daddy là muốn nói, lần này hoặc là những việc sau này, không cần biết con có quyết định như thế nào, daddy cũng đều đứng về phía con có không ý kiến gì!”

Tiểu Thất kinh ngạc không ngừng.

Ngay lập tức,trong tim cô như được rót vào một cốc nước ấm, làm giảm đi độ lạnh lẽo toàn thân.

“Daddy...”

“Được rồi, đừng nói nữa!” Tiêu Lăng xoa đầu Tiểu Thất, “Có lời gì muốn nói thì vào nói với Lục Sâm đi. Daddy cả ngày không về nhà, mami con chắc chắn rất lo lắng, daddy về trước, ngày mai sẽ tới gặp các con sau!”

“... Vâng!”

Tiêu Lăng mở cửa phòng bệnh, gật gật đầu với Tiểu Thất sau đó đi ra ngoài,

Đối với Lục Sâm, Tiêu Lăng bây giờ không có gì muốn nói nữa.

Người con trai có thể vì con gái mình ngay cả bản thân cũng không cần, anh còn muốn kén chọn gì nữa sao?

Nhưng đối với cách suy nghĩ của Lục Sâm, anh trăm lần không đồng tình.

Hai người có thể ở bên nhau, không cần biết sẽ xảy ra chuyện gì, đều cần hai người cùng gánh vác. Nếu như hôm nay người bệnh đổi thành anh, anh nhất định sẽ không để Tô Tố rời xa anh, bời vì thời gian đã quá ngắn ngủi rồi, cho nên mới càng cần trân trọng thời gian hai người ở bên nhau, không phải sao!

Nhưng đay là chuyện của Lục Sâm và TiỂu Thất,hay người họ có cách nghĩ riêng của mình, anh muốn quản cũng không được.

Nhưng!

Mặc dù quản không được bọn họ.

Nhưng anh có người cần phải xử lý!

Chu Tử Dương gia đình đó, lại còn Lý Ngọc, anh nhất định sẽ không bỏ qua!

Nếu như không phải vì người nhà Chu gia tham lam, nhất định sẽ không bắt cóc Tiểu Thất.Mà nếu như gia đình họ không gây ra chuyện, ngay cả Lý Ngọc đó, muốn bắt cóc con gái anh, đơn giản mà nói như là thiên phương dạ đàm.

Càng không thể nói, bọn họ còn suýt chút nữa làm mất mạng Tiểu Thất và Lục Sâm.

“Chu gia, Lý Ngọc! Không để cho cho bọn họ nhận sự trừng phạt thích đáng, bọn họ chắc không biết là Tiêu gia không phải dễ có thể động vào!”

...

Mà thời gian này, Tiểu Thất cũng không muốn nghĩ tới chuyện Chu gia và Lý Ngọc gặp phải chuyện gì nữa.

Tim cô bây giờ chỉ tràn ngập có Lục Sâm.

Tiễn bố rời đi xong, Tiểu Thất đẩy cửa phòng bước vào, vừa bước vào trong phòng, quả nhiên nhìn thấy Lục Sâm rồi.

Bước chân của Tiểu Thất khựng lại.

Trên tay Lục Sâm truyền nước, tinh thần có thể nhìn rõ là không được tốt, mắt khép hờ, vừa nghe thấy tiếng động, anh nghiêng đầu quay lại, nhìn thấy Tiểu Thất, không giấu nổi nụ cười hiền hòa nhìn cô.

“Tiểu Thất, qua đây!”