Lấy Thân Báo Đáp

Chương 46: Chị đừng ghét em được không?



Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Hoắc Nhiễm ngủ một mạch tới tối. Ngày hôm qua tinh thần luôn khẩn trương cao độ, lại bị Khương Nghiêu Xuyên giày vò một trận, đến tận tối khuya mới ngủ, nhất định là mệt chết đi được.

Cả ngày cô chỉ dính mặt vào gối, tuy rằng đói, nhưng cũng không ngờ lại ngủ lâu như vậy. Vừa mới tỉnh dậy, chợt nghe thấy tiếng Khương Nghiêu Xuyên đang nói chuyện điện thoại.

“Mình xuống đón cậu.” Anh nói xong liền cúp máy.

Hoắc Nhiễm xuống giường rửa mặt, lúc đi ra, Khương Nghiêu Xuyên và Chung Tuệ cùng đi vào.

Chung Tuệ vào phòng, nhìn về phía Hoắc Nhiễm, gật đầu mỉm cười với cô, Hoắc Nhiễm cũng cười lại với cô ấy.

Khương Nghiêu Xuyên đi tới, cúi người bế Hoắc Nhiễm xuống sô pha, sau đó đưa đôi đũa cho cô.

“Tới giờ cơm rồi, mau húp hết bát canh này đi.” Khương Nghiêu Xuyên đặc biệt dặn dò, bởi vì anh biết Hoắc Nhiễm không thích uống canh, nhưng canh này có chất bổ, rất tốt cho sức khỏe, muốn cô dùng nhiều chút.

“Không thích.” Hoắc Nhiễm đẩy bát canh sang bên cạnh, không muốn dùng.

“Không thì ăn một nửa?” Khương Nghiêu Xuyên đẩy bát về phía cô, từng bước thương lượng.

Nếu là lúc trước thì đã khác, anh thầm nghĩ, muốn Hoắc Nhiễm ngoan ngoãn nghe lời như trước kia thật là khó. Hiện tại cô cứng đầu, anh đúng là không có cách nào, bó tay không có biện pháp.

“Không ăn.” Hoắc Nhiễm vẫn lắc đầu.

“Vậy uống hai hớp.” Khương Nghiêu Xuyên nhượng bộ, “Em nếm thử xem, nếu không thích thì thôi.”

Hoắc Nhiễm ngẫm nghĩ, bưng bát canh lên, nhấp một ngụm nhỏ.

“Không ngon.” Cô buông bát canh, vẫn không muốn dùng.

Nếu đã như vậy, Khương Nghiêu Xuyên không còn biện pháp nào khác. Anh ngồi cạnh cô, bắt đầu bàn bạc với Chung Tuệ.

Chung Tuệ thôi không nhìn Hoắc Nhiễm nữa, cô ấy cúi đầu cười khẽ, có hơi chua xót, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát, khuôn mặt lại trang nhã đúng mực như trước.

Đây là lần đầu tiên Chung Tuệ nhìn thấy Khương Nghiêu Xuyên khuyên bảo, dỗ dành người khác, trong nhận thức của cô ấy, Khương Nghiêu Xuyên là con người mạnh mẽ rắn rỏi, giống như là anh hùng trong đám đàn ông.

Chung Tuệ vẫn luôn nhớ rõ, sau khi anh tham gia bộ đội đặc chủng, lần đó được nghỉ phép về nhà, Chung Tuệ cùng bố mẹ tới thăm nhà họ Khương.

Năm đó cô ấy mới hai mươi mốt tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học.

Khương Nghiêu Xuyên xách hộp quà trong tay cô ấy, dễ dàng, không chút khó khăn.

Có đôi khi thích một người, chỉ là vì một lý do đơn giản như vậy.

Nhà họ Chung và nhà họ Khương có thể coi là gia tộc lớn, cô ấy và Khương Nghiêu Xuyên cùng nhau lớn lên, nhiều năm qua vẫn chưa có ý nghĩ gì khác thường, nhưng chỉ vì duy nhất một lần đó, cô động lòng.

Đặc biệt là một lần khác, cô ấy thấy anh cúi chào với quốc kỳ đỏ tươi năm cánh sao vàng.

Anh chính là anh hùng, là anh hùng của nhân dân, là anh hùng của cô ấy.

Chung Tuệ đã nghĩ rất nhiều, đây mới là người đàn ông xứng đôi với cô ấy, là người mà cô ấy muốn gả, vì thế nhiều năm trôi qua, để có thể xứng đôi với anh, cũng để anh có ấn tượng tốt với cô ấy, thích cô ấy, Chung Tuệ ép buộc bản thân trưởng thành nhanh hơn.

Thật ra cô ấy không thích kinh doanh, không thích quản lý công ty, cũng không thích phải trưng bộ mặt trang nhã hào phóng. Đây đều là những việc cô ấy không thích, cô ấy muốn được giống như Chung Dịch Dịch, có thể làm chuyện mình thích, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười.

Nhưng mà một giọng nói khác thủ thỉ bên tai cô ấy….

Chung tuệ, mày phải khiến bản thân trở nên hoàn mỹ, nếu không anh ta sẽ mãi mãi không bao giờ thích mày.

Cô ấy đã rất cố gắng, cô ấy biết mình còn những chỗ nào cần phải sửa, cũng biết bản thân làm không tốt ở đâu. Nhưng quan hệ của cô ấy và Khương Nghiêu Xuyên càng lúc càng xa, cô ấy thầm nghĩ, dù sao anh đã rời đi năm năm, đối với thành phố có nhiều mới lạ.

Chỉ cần bọn họ lại gần nhau hơn, quan hệ của họ sẽ trở nên tốt đẹp, thậm chí anh có thể liếc nhìn cô ấy nhiều hơn, cô ấy sẽ thật lòng vui vẻ.

Nhưng cô ấy vẫn thua.

Thua trong tay cô gái nhỏ Hoắc Nhiễm.

Chung Tuệ chưa từng nghĩ tới, Khương Nghiêu Xuyên cũng có một mặt dịu dàng, buổi sáng hôm đó cô ấy nói rằng Hoắc Nhiễm tới câu lạc bộ, anh liền ném điện thoại đi, nhanh chóng tới đây, gấp gáp tới độ phát điên rồi.

Hoắc Nhiễm có hơi tùy hứng, có hơi nóng nảy, lúc cười rộ lên tươi sáng tựa như ánh mặt trời, cô chính là ngọn cỏ nhỏ kiên cường chống đỡ mưa sa bão táp.

Cô cực kỳ giống với Chung Tuệ năm mười tám tuổi.

Cô ấy có hơi hoài niệm khoảng thời gian kia, nhưng rốt cuộc cũng không trở về được nữa.

Nghĩ vậy, Chung Tuệ không khỏi chua xót.

“Hồi câu lạc bộ Khang Ích Đường mới lập, đại thiếu gia nhà họ Trần góp cổ phần, có thể nói một tay anh ta đã biến câu lạc bộ đó trở thành tình trạng như ngày hôm nay.” Chung Tuệ thôi không nghĩ nữa, bắt đầu nói chuyện chính.

“Bọn họ rất cẩn thận, chia ra làm hai cơ sở, cho dù có phóng viên tới điều tra, cũng không chụp được gì khác.”

Đương nhiên cảnh sát cũng không có bằng chứng.

Có nhà họ Trần ở phía sau chống lưng, muốn vào câu lạc bộ, ít nhất cũng phải là người có tiền có địa vị.

Trong cái vòng tròn quan hệ này, mỗi người đều có mục đích riêng của mình, không ít thì nhiều, trong người luôn có chất cấm.

“Cho dù có lộ ra ngoài, bọn họ cũng không cho ra ánh sáng, với năng lực của nhà họ Trần, tất cả đều có thể giải quyết bằng tiền.”

Chung Tuệ nói cho Hoắc Nhiễm hiểu, tình hình hiện tại của cô rất nguy hiểm. Lúc này cô đang giữ chứng cứ, nếu muốn công bố, đừng nói đưa tin như thế nào, có thể đưa tin hay không đã là vấn đề lớn.

“Tôi nghe nói từng có người lẻn vào điều tra, sau này cũng thu thập được một ít dữ liệu, nhưng mà…” Chung Tuệ ngừng lại, thấp giọng nói: “Anh ta bị đánh tới mức tàn phế, cuối cùng không thể giải quyết được gì.”

Nước bên trong quá đục, nếu thật sự muốn điều tra, có thể điều tra được rất nhiều thứ. Nói thật, nếu không phải vì người anh họ ngu ngốc kia, Chung Tuệ cũng không muốn chọc khuấy vũng nước này.

Cô ấy ngại nơi này bẩn.

“Cậu quen người nhà họ Trần?” Khương Nghiêu Xuyên nghe xong, ngẩng đầu hỏi Chung Tuệ.

“Mình không quen, nhưng Chung Thiển quen.”

Chung Thiển chính là anh họ Chung Tuệ.

“Vậy phiền cậu chuyển lời giúp mình…” Khương Nghiêu Xuyên nhẹ giọng, giống như đang trần thuật một chuyện gì đó rất bình thường, nhưng từng lời nói lại sắc bén, tựa như lưỡi dao nhuốm máu, khiến người ta lạnh cả người.

“Hoắc Nhiễm là người nhà họ Khương, ai dám đụng, nhất định phải chết.”

Nhà họ Khương không phô trương, chính vì ngại phiền toái, nhưng nếu muốn chơi đến cùng, với địa vị của nhà họ Khương, không có kẻ nào dám chọc giận.

Hoắc Nhiễm đang cúi đầu ăn cơm, bị những lời này của anh dọa sợ.

Năm đó cô đã tận mắt nhìn thấy tên sát nhân kia, trước khi cứu cô ra, anh đã dùng súng bắn chết hắn ta.

Kẻ bắt cóc cô, hại chết bố mẹ cô, đã chết.

Anh chính là vị thần của cô.

. . .

Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng gõ cửa “rầm rầm”.

Phàm Lâm vừa đập cửa vừa la hét, hỏi Chung Tuệ có xảy ra chuyện gì hay không.

Chung Tuệ ngượng ngùng cười, bất đắc dĩ đứng dậy. Cô mở cửa ra, nhìn Phàm Lâm đứng ngoài cửa, vô cùng bất đắc dĩ, không biết tại sao cậu ấy lại mò tới đây.

“Chung Tuệ, chị có sao không?” Phàm Lâm lo lắng ngó vào bên trong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là ai mang chị tới đây, ông đây đánh chết hắn ta.”

Phàm Lâm thấy Chung Tuệ tới khách sạn này, lúc cậu ấy đi tới, chỉ thấy có bóng người đàn ông dẫn cô ấy vào phòng. Cậu ấy đợi ở bên ngoài mười lăm phút, nghĩ chắc hẳn cô ấy bận rộn chuyện gì đó, sợ mình quấy rầy cô ấy, nhưng mỗi giây mỗi phút tựa như giày vò, cậu ấy thật sự không chịu đựng nổi.

“Phàm Lâm, cậu có thể đừng theo đuôi tôi nữa không?” Chung Tuệ không vui, nói: “Không phải tôi bảo cậu đi về sao?”

“Em….” Phàm Lâm lo lắng cho cô ấy, sợ cô ấy gặp chuyện không may, nhưng nhìn tình hình này, hình như cậu ấy lại làm sai chuyện gì rồi.

“Cậu nghĩ tôi có thể xảy ra chuyện gì?” Chung Tuệ có hơi không kiên nhẫn, vốn tâm trạng của cô ấy đã không tốt, lại có một người như cao da chó bám lấy cô ấy, cô ấy cảm thấy rất phiền.

“Trừ cậu ra, còn ai có thể kiếm chuyện với tôi?”

“Em….” Ánh sáng trong mắt Phàm Lâm tối dần, muốn phản bác nhưng lại phản bác không được, chính mình suy nghĩ, sao lại làm Chung Tuệ tức giận rồi.

“Mình đi trước.” Chung Tuệ quay đầu lại nói với Khương Nghiêu Xuyên, sau đó trực tiếp đi ra ngoài.

Cô ấy đang rất tức giận.

Mà Phàm Lâm thấy trong phòng có Khương Nghiêu Xuyên và Hoắc Nhiễm, cậu ấy giật thót, không kịp nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo Chung Tuệ.

Cậu ấy chạy rất nhanh, hai bước đã đuổi kịp.

“Chung Tuệ, em sai rồi, về sau em sẽ không náo loạn nữa, em chỉ lo cho chị mà thôi.” Phàm Lâm nắm chặt tay Chung Tuệ, chặn cô ấy lại.

Chung Tuệ nhìn tay mình đang bị kéo, lạnh giọng nói: “Buông tôi ra.”

Phàm Lâm không chịu.

“Phàm Lâm, tôi có thể tha thứ cho cậu một hai lần, nhưng tuyệt đối không thể mãi mãi.” Chung Tuệ cảm thấy bị làm phiền, thở dài, “Phàm Lâm, cậu không còn là trẻ con nữa.”

Hồi cậu ấy còn học trung học đã thích quấn lấy cô, khi đó Chung Tuệ chỉ coi cậu là một đứa nhóc, cậu ấy làm loạn gì, cô ấy cũng không so đo.

Nhưng hiện tại cậu ấy đã không còn là đứa nhóc nữa.

Chung Tuệ bỏ đi, Phàm Lâm đứng ở phía sau, nhìn cô ấy cách mình càng lúc càng xa, đột nhiên mở miệng, lớn tiếng nói.

“Nếu chị thích, em cũng có thể tham gia quân ngũ, em cũng có thể trưởng thành, có thể bảo vệ chị, chắc chắn em sẽ không kém anh ta.” Phàm Lâm kiên định, nghiến răng nói, hốc mắt đỏ lên, “Nhưng Chung Tuệ, chị đừng ghét em được không?”