Lấy Thân Báo Đáp

Chương 53: Không cần trả ơn



Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Mọi chuyện lúc sau đều tiến hành thuận lợi, so với dự tính còn sớm hơn một tiếng.

Hoắc Nhiễm và Thành Tranh hẹn nhau tới cửa hàng bánh ngọt ăn lót dạ, nào ngờ Du Ti Du kéo Thành Tranh đi, bảo là có chuyện gì đó, không còn cách nào khác, Hoắc Nhiễm chỉ có thể đi một mình.

Hôm nay Khương Nghiêu Xuyên ở công ty, chắc là rất bận rộn, Hoắc Nhiễm lướt điện thoại một lúc, vẫn không nên quấy rầy anh thì hơn.

Hoắc Nhiễm định tự mình đi bộ về nhà, men theo cổng phía nam của trường, Hoắc Nhiễm đột nhiên phát hiện ra, hình như phía trước là tập đoàn Khương thị.

Suốt năm năm qua, cô chưa từng tới đây, Hoắc Nhiễm cảm thấy nơi này không thuộc về mình, vậy nên chưa hề để ý tới nó, nhưng hôm nay cô chợt nhận ra, hiện tại cô đã là cổ đông của Khương thị. Thật không thể tưởng tượng được, một tòa nhà cao tầng như vậy, giờ có một phần thuộc về cô, cứ cảm giác như đang trong truyện cổ tích.

Tuy rằng cô chưa từng vào đây bao giờ, nhưng vẫn cảm thấy rất thân thiết.

Hiện tại đang là giờ tan tầm, trước cổng tòa nhà người đến người đi, nhưng nhìn xung quanh đại sảnh, có vẻ hơi trống trải.

Hoắc Nhiễm không biết nên đi đâu, vì thế cô đến trước quầy lễ tân, cười hỏi: “Xin chào, xin hỏi văn phòng của giám đốc Khương ở tầng mấy?”

Hiện tại Khương Hải Diệp giữ chức chủ tịch hội đồng quản trị, nhắc tới giám đốc Khương, chỉ có thể là Khương Nghiêu Xuyên.

“Văn phòng của giám đốc Khương ở tầng chín.” Nhân viên lễ tân trả lời, chỉ đường cho cô, “Thang máy ở đằng kia ạ.”

Hoắc Nhiễm nhíu mày, nghĩ thầm, cái gì cũng không hỏi, đã lập tức chỉ đường cho cô? Chẳng lẽ không nghi ngờ mục đích cô tới đây sao?

“Chị có cần em dẫn chị lên không ạ?” Nhân viên lễ tân thấy cô vẫn đứng yên không nhúc nhích, vì thế lại hỏi tiếp.

Hoắc Nhiễm lắc đầu, cô đi vào thang máy, lên tầng chín.

Cả tầng chín rất yên ắng, không hề có bóng người, gần đó là phòng họp, được lắp kính thủy tinh trong suốt, Hoắc Nhiễm đi vào bên trong. Mới vừa đi vào, chợt nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, Hoắc Nhiễm dừng bước lại theo bản năng.

Bởi vì xung quanh quá mức yên ắng, người bên trong lại nói to, cô có thể nghe thấy rõ ràng.

“Đã quen nhìn cậu mặc quân trang, hiện tại mặc vest thế này, thật đúng là không quen.” Giọng người đàn ông kia có hơi lớn, vừa nói vừa cười.

Chắc Khương Nghiêu Xuyên ở bên trong, nhưng không nghe thấy tiếng anh nói chuyện.

Yên lặng một lúc, người đàn ông kia lại mở miệng, nói: “Đúng rồi, năm năm trước chúng ta cùng nhau làm nhiệm vụ, giải cứu nạn nhân bị bắt cóc, không phải cậu cứu được một bé gái sao?”

“Ừm.” Giọng Khương Nghiêu Xuyên vang lên, ngắn ngủi một chữ duy nhất.

“Không phải vụ đó có cá lọt lưới à? Một thời gian trước, hắn ta tới nhà của bé gái đó, lùng sục tìm kiếm, khiến căn nhà lộn xộn hết cả.” Người đàn ông thở dài, nói tiếp: “Cũng may cậu mang bé gái đó đi.”

Nếu vẫn còn ở căn nhà kia, chắc chắn sẽ để lại dấu vết, bị bọn tội phạm tìm được, không biết kết cục sẽ như thế nào.

“Chỉ cần cứu được bé gái đó, chuyện sau này không còn liên quan tới chúng ta nữa, thế mà cậu lại xin cấp trên phê duyệt, muốn nhận nuôi bé gái đó, cậu cũng thật mạo hiểm, vốn dĩ việc này là không đúng quy định. Không biết bé gái kia giờ thế nào rồi?”

“Anh nói gì, hắn ta tới nhà em ấy?” Khương Nghiêu Xuyên nghe thấy lời người đàn ông nói, đột nhiên căng thẳng, dồn dập hỏi tiếp, “Cụ thể lúc nào, hắn ta đang ở đâu?”

Người đàn ông thấy Khương Nghiêu Xuyên căng thẳng, không nhịn cười được, nhưng cảm giác có gì đó hơi kì lạ. Dù gì cũng là đội trưởng Khương, từ trước tới giờ thấy biến luôn không thay đổi sắc mặt, sao hiện giờ mới nghe chuyện mà đã luống cuống thế này?”

“Cậu yên tâm.” Người đàn ông cười nói: “Đã bắt được rồi.”

Dù sao bé gái kia cũng là người duy nhất sống sót, tên đầu sỏ đang bị truy nã, có vẻ đã bị dồn tới đường cùng, vậy nên muốn giải quyết nốt nợ nần lúc trước.

Hoắc Nhiễm nghe hai người họ nói chuyện, mỗi câu mỗi chữ đều lọt vào tai cô, chỉ có thể ngơ ngẩn đứng đó, trong lòng hỗn loạn, chính mình cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đúng lúc này, di động của cô vang lên, Hoắc Nhiễm giật mình hoảng sợ, lập tức mở túi xách tìm di động. Đồ còn chưa tìm được, cánh cửa trước mặt đã mở ra, Khương Nghiêu Xuyên cầm di động trên tay, xuất hiện trước mặt cô.

Màn hình di động của anh đang hiện lên cuộc gọi đi, chính là số của cô.

Nhìn thấy Hoắc Nhiễm, anh lập tức tắt máy, di động của Hoắc Nhiễm cũng không kêu nữa.

Khương Nghiêu Xuyên nhìn Hoắc Nhiễm chăm chú, hơi thở gấp gáp, anh nhanh chóng lại gần, ôm chặt cô vào lòng, hai cánh tay như kìm sắt, cảm thụ rõ ràng độ ấm trên người cô, giống như sợ cô biến mất lúc nào không hay, sức lực trên tay càng lúc càng chặt.

Hoắc Nhiễm có thể nghe thấy tiếng trái tim anh đang đập, từng nhịp từng nhịp, so với ngày thường nhanh hơn không ít. Cô bị anh ôm tới khó thở, đành đẩy ra, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”

Khương Nghiêu Xuyên không trả lời, một lúc sau, anh buông cô ra. Hai tay Khương Nghiêu Xuyên dời lên cổ cô, nhẹ nhàng vuốt ve gò má, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới, xác định cô không sao, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Anh rất sợ hãi.” Anh thấp giọng nói, Hoắc Nhiễm ở trong lòng anh lập tức ngây ra.

Từ trước tới nay Khương Nghiêu Xuyên chưa từng sợ cái gì, lúc viên đạn xẹt qua người anh, ngay cả lựu đạn nổ tung, anh cũng không sợ, cho dù là lưỡi dao đâm vào người… Cùng lắm cũng chỉ là cái mạng, không có gì đáng sợ.

Nhưng vừa rồi, anh lại cảm thấy sợ hãi, nếu lúc đó không mang cô về, cô gặp phải tai ương… Anh thực sự không dám nghĩ tiếp.

Người trước mắt, so với tính mạng anh còn quan trọng hơn, vậy nên lúc đó anh mới gọi điện thoại cho cô, muốn nghe thấy giọng cô, nhìn thấy cô hoàn hảo đứng trước mặt anh, chỉ cần biết cô an toàn, anh mới an tâm.

Hốc mắt Hoắc Nhiễm phiếm đỏ, cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Em không sao.”

“Này….” Người đàn ông phía sau do dự, muốn nói gì đó, nhưng thấy hai người họ như vậy, anh ấy cũng ngại chen lời.

“Không…. không giới thiệu chút sao?” Anh ấy không hiểu sao vừa rồi hai người họ ôm nhau chặt như vậy, coi anh ấy là kỳ đàn cản mũi sao.

Hoắc Nhiễm đông cứng, chợt nhớ ra ở đây còn có người, nhẹ nhàng đẩy Khương Nghiêu Xuyên, đứng cách anh một khoảng. Cô nghiêng người, nhìn bóng người trước mặt, lông mi cong dài, khuôn mặt không đứng đắn cho lắm.

“Nghe lão Tần nói cậu có bạn gái, anh còn tưởng cậu ta nói giỡn.” Người đàn ông lại gần hai bước, muốn nhìn rõ người trong lòng Khương Nghiêu Xuyên.

“Thật là xinh đẹp, chỉ có cô gái thế này mới nắm được trái tim của cậu.”

“Xin chào, anh tên là Phàn Châu, là đồng đội của Khương Nghiêu Xuyên.” Anh ấy lại gần, giới thiệu với cô.

Đóng quân phía Tây Nam, là cánh chim oai hùng dũng mãnh.

Hoắc Nhiễm nhìn anh ấy, ngơ ngẩn một lúc, lúc này mới nhớ ra, hình như cô từng thấy anh ấy.

Năm năm trước, anh ấy cùng Khương Nghiêu Xuyên làm nhiệm vụ, giây phút cô được Khương Nghiêu Xuyên ôm ra ngoài, người đàn ông tên Phàn Châu đã xông tới chỗ Khương Nghiêu Xuyên, hỏi anh có bị thương hay không.

Trên chiến trường, câu đầu tiên hỏi không phải là “Có thành công hay không”, mà lại là “Có bị thương hay không”.

Hoắc Nhiễm gật đầu với anh ấy, “Chào anh ạ.”

Phàn Châu nhìn cô, ánh mắt khóa chặt, đôi mắt híp lại, không hiểu sao nhìn cô gái nhỏ này có hơi quen mắt, cảm thấy đã từng gặp ở đâu đó, nhưng nghĩ mãi không ra.

Anh ấy đang định hỏi, nhưng thấy dáng vẻ bảo vệ kia của Khương Nghiêu Xuyên, anh ấy sợ mình còn chưa kịp nói “Chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi phải không”, anh ấy đã bị Khương Nghiêu Xuyên đánh.

Một khi Khương Nghiêu Xuyên đã đánh người là sẽ bón hành cho đối phương chầu trời gặp ông bà, thời điểm hai người họ mới quen nhau, Phàn Châu từng chịu không ít thiệt dưới tay anh, anh ấy không muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa.

“Đây là Hoắc Nhiễm.” Khương Nghiêu Xuyên nắm tay Hoắc Nhiễm, khuôn mặt dịu đi, đã bình tĩnh trở lại.

“Bạn gái em.” Anh giới thiệu.

Hoắc Nhiễm… Nghe quen quen…

Phàn Châu lập tức nhớ ra, mấy hôm trước có đọc một tập tài liệu, bé gái năm năm trước cũng tên là Hoắc Nhiễm.

Anh ấy mở to hai mắt. “Có lẽ nào…. đây là….” Mọi lần ba hoa chích chòe rất sinh động, lúc này lời đã ở bên miệng, lại không nói được câu nào.

Khương Nghiêu Xuyên gật đầu, hiểu ý Phàn Châu, đáp lại: “Đúng vậy.”

“Bùm” một tiếng, đầu anh ấy như sắp nổ tung, cằm chạm đất, ánh mắt đảo qua đảo lại, có cảm giác nhân sinh quan thế giới thay đổi. Lúc trước anh ấy từng gặp bé gái kia, cả người gầy yếu, trông chẳng khác nào cây đậu que, hiện tại nhìn cô, tuy có phần tương tự, nhưng đã thay đổi tới mức kinh ngạc, không thể không khiến người ta sợ hãi.

“Còn tưởng cậu nổi lòng thương, hóa ra nhận nuôi con gái nhà người ta là để giấu đi?” Phàn Châu nhíu mày, cười nói: “Cậu cũng được đấy.”

“Việc này đã điều tra xong, kẻ phạm tội nghe ngóng được tin tức, chỉ biết mỗi địa chỉ nhà em, còn đâu cái gì cũng không biết.” Phàn Châu thấy đương sự đang ở đây, sợ cô gái nhỏ sợ hãi, liền khuyên nhủ, “Lúc này hắn ta đã sa lưới, em không cần lo lắng.”

“Em không lo lắng.” Hoắc Nhiễm lắc đầu, nói thật lòng: “Có Nghiêu Xuyên bảo vệ em.”

Phàn Châu nghẹn họng, đột nhiên cảm thấy mấy lời vừa rồi của mình thật dư thừa, đã vậy còn bị nhét một ngụm cơm chó [1].

[1] Nguyên văn là cẩu lương, nghĩa là thức ăn chó. Cẩu lương được ẩn dụ hình ảnh chú chó ngồi nhìn chủ ăn một cách thèm thuồng nhưng bản thân lại không được ăn, cũng giống như hình ảnh các cặp tình nhân thể hiện tình cảm khiến cho những người độc thân phải đứng nhìn thèm thuồng rồi lại ghen tỵ với họ.

. . .

Trên đường về nhà, Hoắc Nhiễm có vẻ rầu rĩ không vui. Khương Nghiêu Xuyên kéo tay cô, nhẹ nhàng niết khuôn mặt cô, cười nói: “Nhiễm Nhiễm của anh làm sao vậy? Anh lại chọc giận em à? Nếu anh làm sai chuyện gì, em cứ tùy ý đánh anh, mắng anh.” Khương Nghiêu Xuyên nói xong, kéo cô ngồi trên đùi mình, giọng điệu cưng chiều.

“Làm sao bây giờ?” Hoắc Nhiễm nhìn anh, hít mũi, có vẻ như sắp khóc.

Trái tim Khương Nghiêu Xuyên lập tức vọt ra ngoài, hình như không phải là đùa, giận thật rồi.

“Khương Nghiêu Xuyên, hình như em nợ anh quá nhiều.” Hoắc Nhiễm nỉ non, có hơi lo lắng.

Đúng như lời Phàn Châu nói, anh cứu cô chỉ vì đây là nghĩa vụ của anh, sau này cô có như thế nào cũng không liên quan tới anh.

Nhưng Khương Nghiêu Xuyên nhận nuôi cô.

Anh dẫn cô về nhà, cho cô cuộc sống áo cơm không lo, tặng cho cô một gia đình hạnh phúc, khiến cô nhận ra thế giới này vẫn còn tình yêu.

Nếu không có anh, có lẽ Hoắc Nhiễm sẽ chỉ sống thêm được năm năm nữa, không phải giống như bây giờ, an toàn đứng đây, ngay trước mặt anh.

Hoắc Nhiễm nói xong, sắc mặt Khương Nghiêu Xuyên lập tức thay đổi. Anh mím môi, khuôn mặt tái mét, ôm lấy thắt lưng cô, thấp giọng chất vấn, “Em vẫn muốn báo đáp?”

Cô gái nhỏ này đúng là không quen cách sống vong ân bội nghĩa, đến giờ vẫn còn nghĩ tới việc trả nợ cho anh.

“Em thử nhắc tới hai chữ ‘báo đáp’ thêm một lần nữa xem, có tin là anh sẽ đánh em không?” Khương Nghiêu Xuyên thì thầm bên tai cô, nhẹ nhàng cắn vành tai non mềm.

“Chuyện nào ra chuyện đó.” Hoắc Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Em thật lòng yêu anh, nhưng… đây là ơn cứu mạng. Em đã hứa lấy thân này trao cho anh, nhưng anh không chỉ cứu em một lần, em chỉ có mỗi tấm thân này, không thể trả hết ân nghĩa cho anh.”

Hoắc Nhiễm buồn rầu.

Đột nhiên cô nghĩ tới gì đó, ôm lấy cổ anh, cười tủm tỉm, “Em sinh con cho anh là được.”

Khương Nghiêu Xuyên dùng lực, nhéo eo Hoắc Nhiễm, cô bị đau, “ôi” một tiếng.

“Em nói gì?” Khương Nghiêu Xuyên bình tĩnh nói: “Sinh con vì muốn báo ân?”

Khương Nghiêu Xuyên thật sự muốn bổ đầu cô ra xem, rốt cuộc bên trong cấu tạo thế nào.

“Em nói đùa thôi.” Thấy anh sắp sửa tức giận, Hoắc Nhiễm nhanh chóng sửa miệng, cười cười, hôn môi anh.

“Em thích Khương Nghiêu Xuyên nhất, Khương Nghiêu Xuyên của em.” Hoắc Nhiễm lại ôm anh, nói chân thành tha thiết, “Cảm ơn anh rất nhiều.”

Lực quanh hông lại mạnh hơn, anh dính sát vào người cô, hôn một cái thật mạnh.

Năm năm trôi qua, mỗi bước đi của cô đều như gieo vào lòng anh những hạt giống, sinh sôi nảy nở, cuối là là bung tỏa thành những đóa hoa đỏ thắm lộng lẫy.

Anh thích nghe mấy lời này.