Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 109: Hôn sự



Triệu Linh Chân hừ một tiếng, hiển nhiên vẫn hơi hơi có chút không cam lòng: “Những trâm cài này trong cung có rất nhiều, cũng không phải đồ đáng giá gì. Mà ngay từ đầu nếu nàng không đáp lời con thì con cũng chẳng nói nhiều như thế. Muốn nói thì phải nói a cha bất công, muốn phạt thì phải phạt cả hai người mới đúng chứ. Hơn nữa, rõ ràng a cha cũng rất muốn muốn nàng ta sống ở trong cung như thế nào, Tần Vương rốt cuộc có phải thật sự coi trọng nàng ta hay không. Con hỏi nhiều vài câu thì không phải mọi người mới biết sao? Xem hôm nay nàng ta nói, Vương gia đuổi cổ mấy cung nữ, hiển nhiên mọi người đều giống nhau, nàng ta cũng không phải người quan trọng gì, nếu không thì nàng ta đã khoe loạn lên rồi, không phải sao? Trước kia ngài còn sợ nàng ta đã bị Vương gia thu dùng, nếu là thế thì ít nhất cũng phải an bài cho cái danh phận chứ, hoàng gia cũng chẳng thiếu chút tiền nuôi thêm một người cơ mà.”

La thị cười nói: “Mặc kệ như thế nào, nàng có bối cảnh như vậy thì cũng có thể nói là rất tốt, tương lai đối với nhà chúng ta cũng có chỗ giúp đỡ. Nghe a cha ngươi nói, hôm nay thế tử gặp nàng ta ở cửa thì cũng vô cùng khách khí và kính trọng, còn nói ngày khác muốn phu nhân của thổ ty mời nàng ta đến nhà, đến lúc đó tất nhiên nữ quyến chúng ta cũng đi cùng rồi.”

Sắc mặt Triệu Linh Chân căng thẳng lên: “Thế tử cũng coi trọng nàng ta sao? Tần Vương không phải nghe nói cũng không phải người được sủng ái sao? Hắn lại không phải Thái Tử, có cái gì tốt để giao hảo đâu?”

La thị cười: “Người ta chỉ là nhìn thấy thống lĩnh thị vệ của vương phủ thì khách khí chút thôi. Nhưng đây cũng là chuyện tốt, a cha ngươi đã ở cấp lục phẩm này mười năm, cũng nên chuyển vị trí rồi, còn đại ca ngươi, làm thư đồng của thế tử lâu như vậy, cũng nên đi làm việc, a cha ngươi cũng muốn vì hắn mà tìm một việc tốt. Ta đang nghĩ xem có nên nhân dịp này mà ở trước mặt lão phu nhân thổ ty nói vài lời tốt hay không. Nếu có thể đả động bà ấy thì tám chín phần là được việc. Vừa lúc tỷ tỷ ngươi hôm nay tặng cho ta một miếng ngọc như ý, phẩm chất vô cùng tốt, vô cùng thích hợp cho tiệc mừng thọ lão phu nhân.”

Triệu Linh Chân nhấp nhấp miệng: “Con thấy hành lý của nàng ta rất nhiều, nói vậy chắc còn nhiều đồ tốt hơn, ngọc như ý quá bình thường. ngày mai để con đi qua đó, nhìn xem còn lễ vật nào tốt hơn. Đây cũng là vì công việc của a cha và ca ca, nàng ta nhất định nguyện ý.”

La thị vui mừng nói: “Đúng thế, phải thân thiết với tỷ tỷ của con mới được. Nàng đã rời nhà nhiều năm, nhất định là nhớ nhà, con cứ nhiệt tình thì chẳng nhẽ nàng lại không vì trong nhà mà suy nghĩ? Con có một vị tỷ tỷ như thế, tương lai mặc kệ gả đến đâu thì người ta cũng phải coi trọng mà nể mặt con. Mà ta thấy tỷ tỷ con chính là biết chữ, nói vậy cầm kỳ thư họa cũng sẽ thành thạo, vừa lúc con có thể cùng nàng học một chút, tương lai ở trước mặt phu quân cũng có thể trổ tài hoa.”

Triệu Linh Chân quệt miệng: “Tài học của đám vũ kỹ ca cơ này con mới không thèm học đâu.”

La thị thở dài, biết nữ nhi được nuông chiều, chỉ có thể chậm rãi giáo huấn, cũng không tiện bắt buộc. Bởi vì bữa tối không ăn gì, sợ nàng ta đói bụng nên bà lệnh phòng bếp mang vài thứ lên cho nàng ăn rồi mới đưa về.

Ngày thứ hai Triệu Linh Chân quả nhiên hứng thú bừng bừng đi tìm Triệu Phác Chân nói chuyện phiếm, lại đi xem những thứ Triệu Phác Chân mang về, sau đó vô cùng thất vọng: “Tỷ tỷ hầu hạ Vương gia nhiều năm như vậy, sao chỉ có chút đồ thế này? Những sách vở này sao phải ngàn dặm xa xôi mang về chứu, vừa nặng lại không có tác dụng gì.”

Triệu Phác Chân cười nói: “Đồ vật trong cung phần lớn không tiện mang, trước khi ra khỏi phủ ta đều tặng lại những đồ trong cung thưởng cho một vị cô cô rất tốt với ta và bọn tỷ muội. Dọc theo đường đi này cũng không dễ dàng, cho nên ta chỉ mang theo chút đồ mềm mại, cùng với lễ vật chuẩn bị cho cha mẹ, huynh đệ và tỷ muội thôi. Còn chỗ sách này thực ra là sách hay, chỗ khác không mua được đâu.”

Triệu Linh Chân bĩu môi nói: “Tỷ cũng thật ngốc, nhất định là bị người khác dỗ ngon ngọt. Tỷ dù sao cũng đã rời khỏi kinh thành, sau này cũng sẽ không gặp lại, cũng chẳng biết khi nào mới lấy lại được ân tình của bọn họ, còn không bằng đều đổi thành bạc hết.”

Triệu Phác Chân mỉm cười không nói, Triệu Linh Chân lại có chút uể oải, vốn còn tưởng Triệu Phác Chân còn giấu không ít thứ tốt, ai ngờ chẳng có gì. Nàng ta đã hỏi qua, quà của tỷ tỷ cho cha là một con dấu bằng Kê Huyết Thạch cùng giá bút bằng bạch ngọc, quà cho mẫu thân là ngọc như ý, đưa cho hai ca ca đều là văn phòng tứ bảo. Tuy nói đều là đồ tốt, cha mẹ cùng các ca ca đều là yêu thích không buông tay, nhưng những thứ đó cư nhiên đã là tốt nhất rồi sao? Mẫu thân có hỏi qua người hầu hạ Triệu Phác Chân là Cẩm Thư, những bọc hành lý, hòm xiểng kia nhìn thì nhiều nhưng cơ bản đều là thư tịch, tranh cuộn, cũng không phải của danh gia, có một ít còn là của nàng ta tự vẽ, vậy đáng giá bao nhiêu tiền chứ? Bạc nàng ta cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ có một hộp bạc nhỏ cùng tiền đồng, đánh giá qua thì không quá năm mươi lượng, tuy rằng như thế có thể nói là giàu có ở nơi hoang dã này nhưng vẫn cách quá xa so với kỳ vọng của nàng.

Mà nói đến đây thì nàng ta cũng thắc mắc, cái gì mà nữ quan Vương gia sủng ái nhất, nếu đã sủng ái nhất thì sao còn thả ra? Chẳng qua là thϊế͙p͙ vàng lên mặt thôi, đã là nô tỳ thì có thể để dành được bao nhiêu tiền chứ? Phụ thân mẫu thân nghĩ cũng thật tốt quá, nếu không nhanh chóng gả ra ngoài thì chỉ sợ nàng ta sẽ ăn bám không biết tốn bao nhiêu tiền đâu. Triệu Linh Chân vẫn chưa từ bỏ ý định mà lại nhìn nhìn trâm cài trêи đầu Triệu Phác Chân. Nàng chỉ cài một cây trâm bình thường bằng ngọc xanh, trêи người cũng là áo choàng cũ mặc ở nhà, chỉ có chuỗi ngọc trêи cổ là nhìn không tệ lắm, có điều đá quý đều quá nhỏ, chỉ có viên hạt châu kia là còn đáng giá chút, nhưng màu sắc sao lại ảm đạm thế, cái vòng trêи tay kia…… Nàng ta duỗi tay sờ cái vòng trêи tay Triệu Phác Chân: “Cái này là vàng sao? Nhìn phân lượng thực no đủ, đeo sẽ nặng lắm sao?”

Triệu Phác Chân hoảng sợ, vội vàng thu hồi tay cười nói: “Đây là đồng thau, rỗng ruột, không nặng.” Đồng thau? Triệu Linh Chân liền hết nhiệt tình, ở cái xứ Nam Man này cũng chỉ có người nghèo mới đeo đồng thau làm trang sức thôi!

Còn Triệu Phác Chân lại vuốt vòng tay, nhớ tới đây là vòng tay phòng thân mà Ứng phu nhân cho nàng. Nhớ tới đây nàng hơi hơi có chút xuất thần, thân sinh nữ nhi của Ứng phu nhân kỳ thật là Thượng Quan Quân…… Cũng không biết bà hiện tại thế nào, có thể khiến những đứa con nuôi bà thu dưỡng đối với bà vừa yêu kính vừa hiếu thuận như thế thì tự nhiên là bởi vì bà chăm sóc hài tử rất tốt, tùy thời có thể nhìn thấy dụng tâm và sự ân cần của bà. Mấy tháng bồi Ứng phu nhân kia bà cũng đối xử với nàng rất cẩn thận tỉ mỉ, khiến tưởng tượng của nàng với mẫu thân càng thêm phong phú và rất thật. Lúc nàng dùng cơm, chỉ cần gắp món nào đó nhiều một chút thì thứ đó sẽ thường xuyên có, khẩu vị mặn nhạt thế nào, thích ngọt hay không, thích quần áo kiểu gì bà đều quan tâm…… Rõ ràng chính bà thích quần áo thanh đạm đơn giản, nhưung lại cố tình thêm cho nàng nhiều quần áo màu mè, đa dạng, hoạt bát.

Nàng vẫn luôn nghĩ nếu gặp lại mẫu thân của chính mình thì nhất định cũng là cái dạng này, nhưng hai ngày nay nàng vẫn cảm thấy ngăn cách và xa lạ, đồ ăn rất phong phú nhưng lại không có người hỏi xem đồ ăn có hợp ý nàng không, bọn họ nhiệt tình nhưng không thân cận, nàng còn chẳng có được một cái ôm.

Không thể nói là thất vọng hay là ủy khuất, nàng có chút mất mát, lại an ủi chính mình đây là bởi vì nàng mới trở về thôi. Nàng cố đánh lên tinh thần, cùng Triệu Linh Chân nói chuyện, Triệu Linh Chân lại hỏi chút chuyện trong kinh thành, sau đó mới đứng dậy cáo từ, xoay người đi gặp La thị. Vừa thấy mẫu thân thì nàng ta lại tức giận cười lạnh: “A nương, cái gì mà nữ quan được sủng ái nhất, chúng ta đều bị lừa rồi! Ta thấy nàng ta chỉ là một cung tì bình thường, ngày ngày dọn dẹp chút sách vở thôi, chẳng có thứ gì tốt. Tuy nói là có vài món quần áo không tồi nhưng cũng không phải mặc thường xuyên. Nghe nói quý nhân trong kinh thành, quần áo đều chỉ mặc vài lần rồi thưởng cho hạ nhân. Nói thế thì nàng ta chẳng qua là vẻ vang bên ngoài thôi, trêи thực tế cũng không có tiền tài gì. Thế mà mọi người còn coi nàng ta như bảo bối mà nhận về, đây là đánh bàn tính lỗ rồi còn gì, ha hả.” Nàng ta cười lạnh.

La thị đang ngồi ở trêи giường nhìn trang giấy trêи bàn, lại thấy nàng ta lỗ mãng hấp tấp tiến vào, đầu đầy mồ hôi thì cầm khăn giúp nàng ta lau mồ hôi một phen, nhưng vẫn mở miệng giáo huấn: “Con nhớ phải cẩn thận, chớ có lộ ra biểu tình gì, nếu để cha con biết thì chỉ sợ sẽ không tha cho con đâu! Có tốt hay không thì gả ra ngoài liền tốt rồi.”

Triệu Linh Chân bĩu môi: “Đã biết, hiện tại tính gả nàng cho nhà nào?”

La thị phất phất tờ giấy nói: “Ta tìm được vài bà mối quen biết, đang chọn nhà đó. Đây là mấy nhà mới đưa tới, ngặt nỗi cao không tới thấp không thông, cũng không dễ tìm.” Triệu Linh Chân thập phần hứng thú mà tiến lên xem rồi hỏi: “Là hộ nào vậy?”

La thị oán trách nói: “Cô nương con không nên quan tâm cái này, nếu bị cha con biết được sẽ phạt đó.”

Triệu Linh Chân làm nũng nói: “Biết a nương đau ta nhất, ngài mau nói đi.”

La thị nhíu mày nói: “Một cái là thổ ty nha môn Lương lục sự, năm nay hai mươi bốn, đã là viên chức thất phẩm, tuổi tác thích hợp, nghe nói tính tình cũng tốt, có khả năng, viết văn cũng tốt, rất được thổ ty đại nhân coi trọng, tiền đồ quang minh. Nhưng đệ muội trong nhà hắn hơi nhiều, lại có chút nghèo, sợ không lấy được nhiều sính lễ, trong nhà gánh nặng lại nhiều, nếu tỷ tỷ ngươi gả qua chỉ sợ sẽ liên lụy đến nhà chúng ta. Còn có Vi tư thương, hắn tìm tục huyền, nhưng nhà cửa giàu có, trong nhà có nhiều cửa hiệu mặt tiền, lại có một ngọn núi trồng trà, tuổi tác hơi lớn chút, đã ba mươi hai, sợ tỷ tỷ ngươi ghét bỏ, còn mấy nhà khác thì không bằng hai nhà này, nên tạm thời ta không nói đến.”

Triệu Linh Chân nói: “A nương cũng đã dụng tâm rồi, người tìm được đều là viên chức.”

La thị nói: “Chúng ta bên này không có người nào hoàn hảo, sợ tỷ tỷ con chướng mắt, nếu biết hôn sự giữa con và thế tử thì sợ là nàng sẽ bất bình, cho nên ta phải xem lại.”

Triệu Linh Chân bĩu môi: “Hôn sự của con và thế tử là do trưởng bối định ra, liên quan gì tới nàng chứ? Chúng ta bên này cũng không có nhiều mối tốt, nếu nàng chướng mắt thì nên ở trong kinh thành xuất giá, còn nếu đã trở lại thì có thể thấy nàng ta không ở lại kinh thành được, còn dám chê bai gì. Nhà chúng ta không nợ nàng, nếu không phải cha mẹ thu lưu nàng thì nàng đã sớm bị dã lang ở trong núi ăn rồi. Nếu không phải nàng có thân phận của nhà chúng ta mới được tiến cung thì nàng ta có được ngày hôm nay sao? Hiện tại còn để nàng chiếm thân phận đích trưởng nữ mà xuất giá, gả cho viên chức thôi cũng đã là quá tốt rồi. Nói không chừng nàng ta chỉ là nữ nhi nhà nông gia, có được những thứ này là do nhà chúng ta cho nàng!”

La thị nhìn nhìn bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Không được nói những lời này môt lần nữa, tỷ tỷ con…… Quần áo tã lót trêи người lúc trước vừa nhìn đã biết là của nhà phú quý, cũng không biết vì sao lưu lạc. Năm đó nếu không phải luyến tiếc đưa con vào kinh thì nhà chúng ta cũng sẽ không lưu nàng lại. Nàng thay con gánh tội mấy năm nay, con kêu nàng một tiếng tỷ tỷ cũng là phải. Chuyện này con nhớ phải giấu kín, bằng không a cha con chính là phạm tội khi quân, cả nhà chúng ta đều sẽ bị vấn tội!”