Tần Vương phủ cũng không hoa lệ như trong tưởng tượng. Cánh cửa sơn son, cùng với khóa đồng đều thập phần ảm đạm. Chỗ này cũng là một cái hẻm nhỏ, đường tắt nhỏ hẹp, chỉ đủ một chiếc xe miễn cưỡng đi qua, lại còn ở xa cung điện. Bởi vì các nàng là trong cung đưa tới, lại mang theo khẩu dụ của Hoàng Hậu nên xe có thể đi vào cửa, ở trước cửa viện đợi một nén nhanh thì bên trong có nội thị truyền lời nói Tần Vương còn ở trong cung, đã biết chuyện này, trước tiên để các vị cung nhân vào hậu viện, thỉnh người mang khẩu dụ vào cung phục chỉ.
Xe lúc này đi thẳng đến cửa thứ hai, thay đổi tiểu nội thị đánh xe. Bốn cung nữ trong xe vẫn luôn im lặng thì lúc này mới lặng lẽ xuyên qua màn xe nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng thảo luận: “Chỗ này không lớn, cũng không được tu sửa tốt…… Hành lang này sơn đều cũ nát rồi.”
“Hư, Tần Vương phủ là phủ đệ cũ của đương kim thánh thượng, nghe nói thời điểm Tần Vương thụ phong ý chỉ khai phủ thì Hoàng Hậu nương nương đã tự mình hướng bệ hạ cầu, bệ hạ lúc ấy nghe nói rất tán thành……”
Các cung nữ trầm mặc, sinh hoạt trong cung lâu các nàng đương nhiên biết trước khi đăng cơ, đương kim thánh thượng chỉ là một thứ hoàng tử không thu hút. Bởi vì loạn bát vương, tiên đế lại chết yểu nên Đông Dương công chúa cùng triều đình trọng thần mới nhìn trúng hắn và giúp đỡ hắn lên đế vị. Vì thế phủ đệ trước đây của hắn tự nhiên là thập phần không nổi bật.
Bên ngoài mành xe truyền đến một trận tiếng sáo du dương, ở buổi chiều hôm nghe hết sức lảnh lót. Hoa Uyển nhịn không được lặng lẽ xốc mành lên. Trong bốn người thì nàng nhỏ tuổi nhất, ngày thường cũng rất hoạt bát, lại xuất thân từ Vân Thiều Tư, thông hiểu âm luật nên nàng tò mò nhìn trong chốc lát rồi duỗi đầu lưỡi nói: “Bên kia, trong cái đình ở vườn hoa tựa hồ có mấy người mặc nho sam đang thổi sáo…… Không phải là Vương gia đi?”
Chỉ là lại có người nhắc nhở nói: “Đừng nhìn!” Ngữ khí này nhiều vài phần nghiêm túc khiến mọi người nhìn lại. Chính là La Khỉ đang nói chuyện, nàng ở trong cung biết nhiều người, tin tức rất nhanh nhạy, nhân duyên cũng tốt nhưng lúc này lại nghiêm túc vô cùng: “Vương gia thích nhạc, nghe nói trong vương phủ có nuôi dưỡng rất nhiều môn khách đều là người thích nhã nhạc, còn có cả gánh hát.”
Đinh Hương thấy Hoa Uyển ngượng ngùng thả mành thì an ủi nói: “Nhìn xem chắc cũng không sao chứ? Xa như vậy.”
La Khỉ lại thấp giọng nói: “Các ngươi không biết, Vương gia thích thanh nhạc, chiêu hiền đãi sĩ, nghe nói có môn khách coi trọng tỳ nữ bên người vương gia nên ngài ấy liền tặng luôn cho môn khách kia……”
Nghe lời này nhất thời mấy người đều có chút sợ hãi kinh hoảng. Hoa Uyển vội thả mành, đoan đoan chính chính ngồi lại, cũng không dám xem bên ngoài nữa. Môn khách của vương phủ có nhiều loại, nếu là khách môn quyền thế được vương gia coi trọng thì không tệ nhưng nếu chỉ là một cái môn khách nhàn nhã thì thậm chí còn không bằng tú tài văn sĩ. Bởi vì tú tài thì ít nhất còn có ngày vượt Long Môn mà môn khách trong vương phủ thì có khả năng sẽ cả đời ăn nhờ ở đậu, nhờ vương phủ bao che mà có một ngụm cơm.
Tần Vương chính là Hoàng trưởng tử của đương kim thánh thượng nên những gì một thân vương nên có thì hắn đều có. Tần Vương còn chưa phong hoàng phi nên hậu viện đều do Thượng Cung Nguyễn Nguyệt Anh cũng là nhũ mẫu của Tần Vương quản lý. Vị Thượng Cung này nghe nói Hoàng Hậu nương nương thưởng hạ nhân thì thập phần cao hứng, luôn mồm cảm tạ ân đức của Hoàng Hậu nương nương, sau đó sai người an bài chỗ ở cho các nàng, rồi lại giảng quy củ, thoạt nhìn cũng dễ gần, hòa ái.
Bốn cung nữ đều được an bài trong viện của Vương gia. Nguyễn cô cô muốn chờ Tần Vương trở về bẩm qua rồi mới an bài các nàng: “Trong phủ đang rất cần nhân thủ đâu. Bên người điện hạ cũng mới thả đi hai cái nha đầu, mấy tiểu công công đều là bồi vương gia ra cửa.”
Vội vội vàng vàng an trí xong, đêm hôm đó Triệu Phác Chân cư nhiên mơ thấy Tần Vương nhưng không phải là cơn ác mộng cũ mà là hắn ngồi trong kho sách, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ giấy của kho sách, phản chiếu những hạt bụi li ti. Trong không khí có mùi cây cửu lý hương quyện với mùi sách xa xưa, cũng là hương vị nàng đã quen thuộc từ nhỏ. Thiếu niên hoàng tử ngồi ở chỗ kia, mày nhíu lại, trầm mặc mà nhẫn nại.
Thời điểm tỉnh lại thì trời vẫn chưa sáng, ngoài mái hiên trời đang mưa to giàn giụa. Tiếng mưa xôn xao như cách thật xa, làm người ta như tỉnh như mơ. Triệu Phác Chân tốc chăn ngồi dậy, nhìn thấy cái giường xa lạ thì nhớ lại mình đã không còn ở trong cung nữa, rồi nhớ đến cảnh trong mộng thì không khỏi kinh ngạc. Không hiểu sao nàng lại mơ đến tên sát thần này. Những năm gần đây nàng cũng thuwòng mơ đến cái đêm trăng thiếu chút nữa bị giết kia. Nàng vẫn luôn cho rằng sát thần kia là Thái Tử, nhìn thấy hoàng đế cùng mẹ đẻ của mình thông ɖâʍ cho nên muốn giết người diệt khẩu. Nhưng mà hiện giờ mới biết đó là Tần Vương. Như vậy lúc hắn nhìn thấy cha ruột của mình cùng bá mẫu thông ɖâʍ thì không biết cảm thấy thế nào? Tuy rằng hoàng thất lσạи ɭυâи là chuyện quá bình thường…… Hoàng đế nếu cùng hoàng tẩu của mình thông ɖâʍ thì ông ta đối tốt với Thái Tử cũng là chuyện yêu ai yêu cả đường đi sao? Cho nên Tần Vương cảm thấy khổ sở sao? Hắn ở trước mặt mình nói chuyện luôn mang theo một tia buồn bực không vui cùng chút lạnh lùng. Nhưng thế thì sao? Tần Vương dù sao cũng là nhi tử thân sinh của hoàng đế, Thái Tử có tốt hơn thì cũng không thể bằng con đẻ của mình chứ?
Không nghĩ còn tốt, vừa nghĩ thì nàng càng khó phân biệt, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn. Lúc nàng đang ngơ ngẩn thì bên ngoài truyền đến thanh âm, khiến các nàng đều đứng dậy, Vương gia muốn gặp các nàng.
Mưa vẫn rơi bên hành lang không ngừng, nơi xa truyền đến tiếng đàn hòa với tiếng mưa rơi vang lên đứt quãng. Bốn vị cung nữ đi theo Nguyễn cô cô theo dọc hành lang, mà vị cô cô kia vừa đi vừa lải nhải: “Hôm nay vốn dĩ Vương Gia nói là muốn đi du hồ nghe sáo, kết quả mưa lớn quá không đi được nên muốn ở trong vườn nghe mưa, nghe đàn. Ta thế này mới chạy tới báo với ngài ấy, Vương Gia đồng ý gặp các ngươi, sau đó sẽ phân công việc cho từng người. Đúng là vừa khéo nếu không chẳng biết phải đợi tới khi nào…… Vương gia ít lời, thích an tĩnh, hầu hạ hắn thì chỉ cần nói ít làm nhiều thì tốt. Các ngươi là nương nương phái tới, Vương gia sẽ nên mặt nương nương mà không làm khó dễ các ngươi. Chỉ là các ngươi phải nhớ thân phận của mình, chớ ỷ vào việc Vương Gia tốt tính, không thích gây chuyện mà bướng bỉnh, cậy sủng mà kiêu, Hoàng Hậu nương nương sẽ không tha cho các ngươi……”
Trong vườn hoa, cánh hoa đều rơi xuống dưới cơn mưa, dính trêи mặt đất bùn, thành một đám xanh hồng, chỉ có mùi hoa vẫn như có như không vương vấn trong không khí đầy hơi nước khiến cho mọi thứ trở nên tươi mát khó có thể nắm lấy. Tiếng đàn giống như nước chảy dần dần rõ ràng lên. Nguyễn cô cô rốt cuộc ngừng lải nhải, ý bảo các nàng an tĩnh sau đó đi vào một cái mái hiên, còn các nàng ở bên ngoài chờ truyền. Tiếng đàn cùng tiếng mưa rơi vẫn tiếp tục nhưng tiếng đàn dần dần nhỏ lại, chỉ còn lại tiếng mưa rơi sàn sạt, dư vị thản nhiên, thật lâu không dứt. Chờ tiếng đàn ngừng hẳn thì liền có tiểu nội thị ra dẫn các nàng đi vào.
Bên trong hiên có văn sĩ cùng với Vương Gia đang ngồi đối diện nhau, cúi đầu nghịch đàn, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng động, chắc hẳn là kẻ vừa mới tấu đàn. Nhưng lúc này các nàng đều nhớ tới lời đồn Vương Gia thích tặng tỳ nữ cho môn khách nên cũng không dám thở mạnh mà đi vào cúi đầu hành lễ, không dám nhìn thẳng, chỉ hận đừng để khách lạ chú ý.
Nguyễn cô cô cười bẩm báo: “Đúng là nhờ ơn nương nương, ngài ấy biết vương phủ thiếu người nên mới ban những cô nương này. Hôm qua nô tì đã hỏi qua, mỗi người đều có một khả năng, nên đặt hết trong viện của Vương Gia, ấn theo nha hoàn nhất đẳng mà phát bạc, ngài xem thế nào?”
Lúc này một giọng nói vang lên: “Mụ mụ an bài là được rồi.” Hắn nói chuyện có chút chậm, lại rất rõ ràng. Hắn hôm nay mặc trường bào màu ánh trăng, ống tay áo tầng tầng lớp lớp, mang theo một chút phong lưu hàm súc không chút để ý. Đã lâu không gặp, khuôn mặt hắn so với trước đã có nhiều diểm thanh niên tuấn mỹ, hầu kết hơi hơi nhô lên, bả vai cũng rộng lớn chút, mà u buồn từng tràn ngập giữa lông mày cũng bị sự vững vàng thay thế. Hắn nhẹ nhàng lật cầm phổ trêи án, cũng không chú ý gì đến bốn cái cung nữ các nàng. Cái này cũng giống đại bộ phận quý nhân trong cung, là một loại rụt rè ưu nhã không muốn thân cận.
Nguyễn cô cô cười nói: “Vậy bọn nô tì xin lui trước.”
Tần Vương gật gật đầu với Nguyễn cô cô, ý bảo đã biết rồi, ánh mắt đảo qua bốn cái cung nữ đang hành lễ, không có chút tạm dừng cùng chú ý.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Triệu Phác Chân cũng không biết là tư vị gì. Chẳng lẽ chính mình đã đoán sai, hắn chỉ điểm cho mình cũng không vì mục đích gì mà có thể đó chỉ là một lần hưng trí nhìn từ trêи cao xuống mà tiện tay làm. Cũng giống như cơ mưa này cứ thế rơi xuống không cần biết cánh hoa có thích hay không.
Bốn người đi rồi thì văn sĩ trung niên ngồi đối diện Tần Vương mới buông cây đàn để trêи đầu gối xuống, buồn cười mà nói: “Vương gia diễm phúc không cạn.”
Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Thiệu tiên sinh đương nhiên biết lai lịch của bốn nữ hài tử này…… Mẫu hậu đây là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo……”
Thiệu tiên sinh cười nói: “Hoàng Hậu nương nương cũng là một lòng vì ngươi tính toán —— đây cũng là thủ đoạn hậu cung quen dùng, chẳng qua gặp phải Đông Dương công chúa trực lai trực vãng thôi. Điện hạ hay là cũng nên chạy vào cung cảm tạ nương nương đi.”
Lý Tri Mân hơi hơi nghiêng đầu, chậm rãi chơi đùa chén trà trong tay: “Lúc này nàng đang nổi nóng, ta mà tiến cung thì chỉ tổ bị giận chó đánh mèo. Đông Dương công chúa khi còn bé được Thánh Hậu đích thân dạy bảo, thao lược cũng không ít hơn nam nhi. Lúc ấy còn có người cho rằng nàng sẽ kế thừa vị trí nữ hoàng. Cái danh ương ngạnh chính là yểm hộ tốt nhất của nàng. Nàng ta và Thánh Hậu giống nhau, thủ đoạn nhìn như mạnh mẽ, kỳ thật lòng dạ sâu đậm, mẫu hậu xem thường nàng chắc là vì bị người trong cung xúi giục.” Hắn ngữ điệu bình tĩnh, phảng phất không phải đang bình luận về mẹ đẻ mình.
Thiệu tiên sinh nhướng nhướng chân mày: “Nhóm nữ quan trong cung chính là được Thánh Hậu sủng ái nên tự nhiên sẽ không chịu lép vé, còn tưởng có thể lấy ra được chút danh tiếng. Các nàng cậy Đậu nương nương không phải là xuất thân nhà cao cửa rộng nên nghĩ sẽ có chỗ cho các nàng thi triển tài năng. Cung nhân trong hậu cung đồng thanh cộng khí, quan hệ nối liền cành lá, bốn cái cung nữ này chắc hẳn là có nền móng phía sau, nếu Vương Gia có thể lợi dụng thì cũng không tồi.”
Lý Tri Mân nhàn nhạt uống một miệng trà, trêи mặt biểu tình vẫn vô cùng đạm nhiên: “Những kẻ bé nhỏ có nhu nhược và nghĩa khí cùng tồn tại, có tham lam cũng có khẳng khái nhưng không thể dùng để làm gì. Nếu có kẻ tự cho mình xuất thân tôn quý, có thể dễ dàng khiến những kẻ nhỏ bé này trung thành thì đó đúng là sai lầm —— hãy chờ xem, trong những nữ tì này, có thể có một kẻ hữu dụng thì đã là không tồi rồi.”
Các cung nữ cũng không biết lời Tần Vương vừa nói này. Lúc này Nguyễn cô cô đang mang các nàng đi giới thiệu quanh vương phủ, vừa đi vừa nói chuyện phiếm với họ: “Vị khách đánh đàn sao? Đó là Thiệu Khang tiên sinh, hắn rất hiểu âm luật. Có lần Vương gia chúng ta đi ra ngoài liền gặp hắn ở bên thuyền thổi sáo. Vương gia nghe một đêm, đến sáng hôm sau liền đến thỉnh người thổi sáo hồi phủ, cùng Vương gia bàn luận khúc phổ. Vương gia đối với hắn cũng rất kính trọng, vì thế các ngươi thấy hắn cũng phải kính trọng đó.”
Nghe âm cầu hiền, thật đúng là việc thanh nhã. Đại Ung thích việc nhã nhặn, cung đình càng là truyền lưu rất nhiều việc thơ văn, nhã nhạc. Chuyện vừa nghe này khiến vài vị cung nữ đều cảm thấy tò mò, hơn nữa vừa nhìn thấy Tần Vương…… Tướng mạo hắn tuấn nhã, bất đồng với lời đồn đại trong cung là hắn mềm yếu. Các nàng trong lòng vốn dĩ còn có hoài nghi cùng khẩn trương thì đã có hơi chút thả lỏng, giống như ở Tần Vương phủ cũng không phải quá kém.